Chương : Một đoạn kịch trường vô trách nhiệm nhỏ.
Vào nhiều năm sau này, hai người Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung lại vì vấn đề của nhân tộc và yêu tộc mà xảy ra tranh chấp.
"Nhân tộc các ngươi đã nhỏ yếu lại tham lam, nào có thể so được với yêu tộc bọn ta, vừa một lòng đoàn kết vừa trung thành trung thực?" Sư Vô Cữu nói thế còn đồng thời đưa ra các ví dụ cụ thể, tỏ rõ yêu tộc bọn họ trời sinh mạnh mẽ hơn nhân tộc rất nhiều.
Chu Trường Dung thì không nhanh không chậm nói, "Trái lại, ta cảm thấy nhân tộc càng thích hợp với thời đại bây giờ hơn. Nếu yêu tộc tốt hơn thì sao con cưng của trời lúc này lại là nhân tộc mà không phải yêu tộc chứ?"
"Cái này là bởi vì nhân tộc các ngươi quá gian trá!" Sư Vô Cữu phản bác, "Hơn nữa ấu tể yêu tộc bọn ta từ khi sinh ra đã có thể kế thừa huyết thống rồi, trời sinh mạnh mẽ, còn có lông xù vô cùng đáng yêu nữa."
"Nhưng đó chẳng phải là chỗ thiếu sót của yêu tộc sao?" Chu Trường Dung không hề chùn bước, "Sự mạnh yếu của yêu tộc bị huyết thống hạn định, nếu sinh vào chủng tộc yếu kém mà muốn trở nên mạnh mẽ hơn, chẳng phải sẽ càng khó hơn nhân tộc gấp trăm, ngàn lần sao? Những yêu tộc kia nếu muốn trở nên mạnh mẽ thì chỉ có thể hấp thụ tinh huyết của yêu tộc thượng cổ nhờ đó tự cải tạo thân thể. So với đó, nhân tộc có thể dựa vào học tập mà thay đổi xuất thân, không bị giới hạn bởi tư chất bẩm sinh. Học tập, mới là cội nguồn sức mạnh của nhân tộc."
Bàn về biện luận, dù có mười Sư Vô Cữu cũng không bằng một Chu Trường Dung.
Mắt thấy Chu Trường Dung còn muốn nói hoài không dứt, Sư Vô Cữu nhìn cái miệng đang lải nhải của Chu Trường Dung, trực tiếp hôn lên.
Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
Quả nhiên, yêu tộc vẫn mạnh hơn.