Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Đóng phim?
Vừa nghe được câu này, Thương Trụ đang buồn bực nằm trên giường tức thì khó tin mà bật dậy.
Nhìn bạn tốt đang tươi cười ngồi cạnh, hắn nhịn không được mở to hai mắt:
- A Mặc, cậu không đùa đấy chứ, bây giờ còn quay lại có ích gì?
- Đùa á? Tớ giống loại người thích đùa sao, trước không phải, sau cũng là như thế!
Cười hì hì xua xua tay, Trần Mặc cố gắng làm một vẻ nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.
Đây chính là việc sau cùng hắn cần làm sau khi trở về từ Nam Minh Sơn, thương lượng với Thương Trụ để đảm nhận việc quay lại bộ phim Thần Ma đại chiến.
Đương nhiên, Thương Trụ vô cùng kinh ngạc với đề nghị này, cho nên do dự mãi chưa đồng ý.
Cũng khó trách hắn, phải biết rằng liên hoan phim phương Nam chỉ còn hai tháng sẽ bắt đầu, muốn quay lại từ đầu là nói dễ hơn làm.
Hơn nữa bởi vì đoàn làm phim có chuyện, diễn viên thoái chí nản lòng đã tản đi gần hết, chỉ còn lại Ngu mỹ nhân cùng một ít nhân vật phụ không mấy quan trọng cố ở lại đợi tin.
Trừ những người này ra, đa phần cả nhân viên công tác cũng đã từ giã mà đi, bao gồm cả bốn cái máy quay vật còn mà người điều khiển đã đi đâu mất.
- Chuyện này quá khó! Chúng ta đi đâu mà tìm người chứ?
Khổ sở lắc đầu, Thương Trụ không thể giấu nổi cảm xúc bi quan:
- A Mặc, tâm ý của cậu tớ nhận, nhưng chuyện này không thể đâu. Giờ việc duy nhất tớ làm được là bằng vào số tiền từ lần đi chúc rượu lần trước để chống đỡ vài tháng, còn sau đó…
- Thử đi!
Trần Mặc đột nhiên vỗ vai Thương Trụ, cắt lời hắn:
- Chưa chắc đã có cơ hội, nhưng nếu không làm thì cả cơ hội cũng không thể có rồi! Nghe này, tớ hy vọng cậu có thể ủy quyền cho tớ có thể xử lý mọi chuyện… Đừng suy nghĩ nữa, dù sao cũng đã chẳng còn gì để mất, đúng không?
Có lẽ bị ánh mắt chân thành của Trần Mặc làm cảm động, Thương Trụ dần dần giãn cái trán nhăn tít ra, suy nghĩ thật lâu rồi mới từ từ gật đầu:
- Được rồi! Cậu nói đúng, dù sao cũng chẳng còn gì để mất! Cần tớ làm gì không, nếu không đủ người, tớ có thể phụ trách quay phim.
- Không, việc duy nhất cậu cần làm là nghỉ ngơi cho tốt!
Trần Mặc khẽ lắc đầu, đưa một tờ hợp đồng cho hắn:
- Còn nữa, ký vào đây, đồng ý để tớ sử dụng mọi tài sản trong đoàn làm phim… Sau đó, cậu cứ am tâm ở lại đây nghỉ ngơi, hai tháng sau tớ sẽ cho cậu một tin tốt.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Thương Trụ ngạc nhiên tròn mắt, không chút do dự ký tên.
Nếu như là người khác yêu cầu như vậy, hắn có lẽ còn phải xem xem có phải lừa đảo hay không, thế nhưng là Trần Mặc đương nhiên không cần lo lắng.
- Đối với cậu thì đơn giản thế thôi, nhưng mà tớ thì biến thành bận rộn – boy rồi!
Trần Mặc nhún nhún vai, xoay người rời khỏi phòng.
Ngu mỹ nhân vẫn đứng cửa đợi, thấy hắn đi ra thì tươi cười chào đón:
- Chủ nhân, mọi chuyện ổn cả chứ?
- Xem như thế đi!
Trần Mặc khẽ thở phào một cái, rồi lại gãi gãi đầu, buồn rầu nói:
- Này bạn Ngu, bạn có thể đổi lại xưng hô được không? Thứ nhất, hiện tại còn chưa có gì chứng minh tớ là chủ nhân của bạn; thứ hai, dù chứng minh được thì kiểu xưng hô này quá dễ gây hiểu lầm rồi! (Xưng hô kiểu trào phúng nhé)
- Nhưng mà người ta thật sự nhịn không được mà!
Ngu mỹ nhân ngẩn ra, rồi lại làm vẻ mặt đáng thương, hai mắt mông lung đẫm lệ nói:
- Anh cũng biết người ta đã thật lâu rồi không có nhìn thấy chủ nhân, giờ có một chút hy vọng… Muốn hoài niệm ngày xưa một chút chẳng lẽ cũng không được sao?
- Ca ngất! Lại còn xưng là người ta nữa…
Nghe được Ngu mỹ nhân dùng từ, Trần Mặc không khỏi rùng mình, thầm nghĩ lão nhân gia ngài không biết là mấy trăm tuổi rồi, lại còn ở trước mặt thanh niên thuần khiết mà tự xưng “người ta”, quả thực còn khủng hơn cả một chú già bốn mươi tuổi đang nũng nịu.
Nhưng khi nhìn lên đôi mắt ầng ậng nước kia, dù biết rõ đây là đang diễn trò, nhưng hắn vẫn chỉ đành chịu thua:
- Được rồi được rồi! Mặc kệ cô gọi gì cũng được, gọi là bệ hạ tôi cũng nhận, được chưa!
- Thật sự chứ?
Ngu mỹ nhân nhếch cao khóe miệng, lộ một nụ cười giảo hoạt, rồi tiến sát lại gần:
- Chủ nhân nè, em hầu hạ ngài tắm rửa nhé? Nhớ năm đó ngài thích nhất để em kỳ cọ giúp, lại còn…
- Tắm rửa?
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp sát gần gang tấc, Trần Mặc không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, nhưng rồi rất biết điều nhảy ra xa vài bước.
- Ca ngất! Đừng tưởng ca không biết cô định làm gì? Ca là thanh niên xã hội chủ nghĩa thời đại mới, sẽ không bị vẻ đẹp của cô mê hoặc đâu!
- Quỷ hẹp hòi, chỉ là muốn kiểm tra khí tức lần nữa thôi mà!
Bị Trần Mặc hiểu rõ quỷ kế, Ngu mỹ nhân cũng không hề có vẻ xấu hổ, lập tức cười hì hì mang theo làn gió thơm rời đi.
Nhìn thân ảnh thướt tha yểu điệu của nàng, Trần Mặc kìm lòng không đậu thở một hơi dài nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nói thực, hắn thà đại chiến ba trăm hiệp với con dơi biết nói lần trước, còn hơn là đối mặt với dụ hoặc thiên nhiên vũ mị thế này!
- Lão đại, chén thôi!
Ngay lúc này, Nặc Nặc lại dũng mãnh nhảy ra đề nghị:
- Có một danh nhân từng nói, nếu mỹ nữ dụ dỗ chúng ta, chúng ta không nên khách khí mà cứ chén thôi!
- Cút! Danh nhân đấy chính là mày hả!
Tức giận trừng mắt nhìn Nặc Nặc một cái, Trần Mặc đột nhiên cười cười hỏi:
- Đúng rồi, việc kia xong cả chưa, ba ngày nữa chúng ta sẽ bắt đầu quay!
- Toàn bộ OK!
Bốn đồ điện dương dương tự đắc tạo dáng, nhao nhao trình báo tiến độ công việc mình được giao.
Dựa theo tính toán ban đầu, Bản Bản phụ trách trù tính cả quá trình quay chụp nói chung, bao gồm giờ giấc, phân công quy trình, lấy cảnh sân bãi, chiếu sáng…
Tóm lại, những việc vốn là của nhiều người thì hiện một mình cái laptop này đảm nhiệm, hơn nữa hiệu suất còn tăng lên vài lần.
Mà có Bản Bản an bài toàn bộ, Nặc Nặc có thể thoải mái đảm nhận chỉ đạo diễn xuất cho đám yêu ma tu chân kia.
Cái di động bao năm qua xem đến không đếm nổi số lượng phim truyền hình cùng điện ảnh này, ở phương diện chỉ đạo cao hơn Thương Trụ rất nhiều, cho nên công tác tổng đạo diễn không phải nó không ai làm nổi.
Về phần Oa Oa, nó nhận nhiệm vụ chỉ đạo võ thuật, tin tưởng lấy tiêu chuẩn sùng bái bạo lực nhiều năm qua của nó có thể khiến khán giả được chứng kiến những pha hoành tráng.
Tương đối mà nói, Xa Xa hoàn toàn có thể làm một kẻ nhàn rỗi. Nhưng sau khi thấy nó liên tục oán hận mà lầm bầm, Trần Mặc tùy ý đem công tác phụ trách an toàn giao cho nó, xem như miễn cưỡng cho nó một việc để kiếm cơm.
Tuy rằng rất bất mãn đối với việc mình không được trọng dụng, nhưng Xa Xa đã quyết định bảo hộ trường quay /, kẻ nào không phận sự dám tự tiện bước vào nơi này phỏng chừng muốn diễn thảm kịch ‘bay như chim mét’.
Tự nhiên, Trần Mặc cũng không có nhàn rỗi, bởi vì đội ánh sáng đã bỏ đi gần hết, cho nên hắn cũng đành nhận một công việc để làm thêm.
Bất quá nếu đã có thể công khai sử dụng dị năng thì mấy vấn đề kỹ thuật phức tạp gì gì đó cũng chỉ là con tép.
Nhìn buổi thử nghiệm hôm qua mà xét, sau khi cả máy quay cùng đèn chiếu đều được nạp thanh mang thì bất kể là hiệu suất hay chất lượng đều khiến người ta phải dựng ngón cái mà khen ngợi.
Trên thực tế, việc này còn phải tính là nhờ công ty của Thương Trụ toàn thiết bị siêu cổ, bởi vì không có tiền thay mới cho nên máy quay cùng đèn chiếu đều là đồ từ mười mấy năm trước.
Mà ‘nhờ’ như thế, khi chúng nó được nạp thanh mang, tạm thời có sinh mệnh thì có thể đem kinh nghiệm quay chụp nhiều năm qua thi triển ra.
Thường thường không cần Trần Mặc nói thêm cái gì, những trang bị này đều có thể tự động bố trí phương án tốt nhất, còn hơn cả được người sử dụng.
Đơn cử ví dụ mà nói, cái camera cổ tự xưng là "Spielberg đệ nhị" kia chẳng những quay chụp rất cẩn trọng, hơn nữa còn có thể đưa ra rất nhiều đề nghị hay ho. (Steven Spielberg, đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng của điện ảnh Mỹ với các bộ phim tiêu biểu như Hàm Cá Mập, E.T, Công Viên Kỷ Jura)
- Cho nên, bọn em hiện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ lão đại ra lệnh!
Trình báo xong, Nặc Nặc dương dương tự đắc làm tổng kết.
- Vậy là tốt rồi!
Trần Mặc thở phào một cái, vỗ cái trán nói:
- Nếu bộ phim này thành công, chúng ta không chỉ giúp đỡ a Trụ hoàn thành tâm nguyện mà có lẽ còn được chia hoa hồng đủ để bồi thường tổn thất chúng mày gây ra… Cho nên, nghe cho kỹ, cấm làm loạn!
- Yes, Sir!
Bốn đồ điện cùng nhau hô vang, chỉ hận mình không thể gập người làm lễ.
Bất quá sau khi thoáng suy nghĩ một chút, Xa Xa vẫn nhịn không được oán thán:
- Lão đại, không phải em chê, nhưng cái kịch bản kia thật là quá nát! Hôm qua em đọc thử, tí nữa thì phun hết cả đinh ốc ra, loại kịch bản này chẳng khác gì bài tập làm văn học sinh tiểu học viết cả!
- Hả? Thật sự tệ vậy sao?
Trần Mặc cũng chưa có đọc qua kịch bản, nghe được Xa Xa oán hận như vậy, lúc này mới lật lật qua xem.
Vài giây sau, dù tự nhận năng lực chịu đựng tâm lý rất mạnh, hắn cũng không nhịn được vặn vẹo cả mặt:
- Sax… Xa Xa, lần này tao đồng ý với mày, kịch bản này chỉ thích hợp để trị táo bón.
- Chuẩn men!
Xa Xa cùng cảm thụ, bất đắc dĩ thở dài.
- Lão đại, việc sửa kịch bản cứ giao cho em đi.
Chính là không đợi Trần Mặc mở miệng, Nặc Nặc liền xung phong nhận việc nhảy ra:
- Em cam đoan trong hai ngày sẽ làm ra một kịch bản hay nhất, đủ để đi tranh giải Oscar!
- Mày á?
Trần Mặc ngẩn ra, có vẻ đầy bụng nghi ngờ.
- Đương nhiên là em rồi! Chẳng lẽ em nhiều năm xem phim như vậy để không?
Cảm thấy Trần Mặc không tin, Nặc Nặc tức thì nhảy dựng lên, đĩnh đạc nói:
- Em dám cam đoan kịch bản em viết nhất định sẽ làm cho mọi phụ nữ xem qua phải rơi lệ đầy mặt, từ dưới tuổi đến trên tuổi cũng không ngoại lệ!
- Hửm, chúng ta là làm phim tiên hiệp cơ mà?
Trần Mặc nghe được không hiểu ra sao cả, thầm nghĩ cũng không phải quay phim ngôn tình, tại sao cần phụ nữ rơi lệ?
- Lão đại, anh không hiểu rồi!
Nặc Nặc dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn một cái, dương dương tự đắc nói:
- Thời buổi này moi tiền từ người nào dễ? Anh đừng có quản phim loại gì, chỉ cần được khán giả nữ ủng hộ là được rồi… Bởi vì có cái gọi là người được phụ nữ ủng hộ sẽ có cả thiên hạ!