Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

chương 126: thiên mã lưu tinh quyền*

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

( skill trứ danh của chòm sao Thiên Mã – nvc trong truyện Áo Giáp Vàng)

- Fu.ck cái thời tiết này!

Nhìn bầu trời tối om toàn mây đen, Tề Viễn dùng sức kéo chặt thêm cái áo lông, nhưng cũng chỉ đành tiếp tục chạy băng băng về phía trước.

Thân là đội trưởng đội săn, lần hành động này xem như là một lần đại quy mô từ trước tới nay hắn tham gia, mà lợi nhuận từ nó tất nhiên cũng rất lớn.

Nhưng hiện giờ hắn lại phải lĩnh đội đi trước trong trời đêm rét lạnh này, tìm cho ra đàn linh dương Tây Tạng đã bị thương kia…

- Nhanh, tiếng súng nghe gần lắm!

Phất tay ý bảo đội viên quan sát bốn phía, Tề Viễn quay lại nhìn mấy người ngoại quốc, miễn cưỡng làm vẻ tươi cười hỏi:

- Vader tiên sinh, ngài thấy sao, chúng ta săn như vậy được chứ?

- Tùy anh!

Không hề quan tâm, Vader phất phất tay, hạ giọng nói:

- Tề tiên sinh! Tôi không hề hứng thú với việc săn bắn của anh, anh biết rõ nguyên nhân thực sự mà tôi tài trợ cho anh, đúng không?

- À, ngài muốn nói chỗ kia…

Tề Viễn theo bản năng thốt lên, nhưng lập tức biết điều ngậm miệng lại, xấu hổ thấp giọng nói:

- Xin lỗi Vader tiên sinh, tôi không cố ý tiết lộ chuyện của ngài! Xin yên tâm, chờ tôi bắt được bọn linh dương kia sẽ mang ngài tới đó.

- Tốt nhất là như vậy, đừng lãng phí thời gian!

Nhìn mấy đồng bạn bên cạnh, Vader không đổi sắc hừ lạnh một tiếng rồi chậm rãi trở về trong đội ngũ.

Thái độ ngạo mạn này khiến Tề Viễn cực kỳ bất mãn, thế nhưng nghĩ tới tiền là trong tay đối phương, hắn cũng chỉ có thể bất lực thở dài, quay đầu quát:

- Mau lên, xốc tinh thần lại cho tao, sau khi việc thành mỗi người đều sẽ được chia một khoản lớn!

Bởi vì câu này, một đám săn trộm vốn đang hổn hển thở dốc, nhất thời mặt mày hưng phấn cả lên.

Theo tốc độ bọn hắn tăng lên, tiếng súng xa xa cũng ngày càng rõ, mà mấy chục con linh dương Tây Tạng bị bắn chết nằm trên đất cũng mau chóng xuất hiện trong tầm nhìn của bọn hắn.

Hơi ngẩn ra, mấy tên săn trộm lập tức hò reo, nhưng Tề Viễn lại đột nhiên hét lớn:

- Câm hết cho tao! Hai thằng ở lại thu dọn nơi này, những thằng khác theo tao tiếp tục đuổi!

- Đại ca, ý anh là…

Mấy gã săn trộm ngẩn ra, nhịn không được hỏi.

- Chúng mày nói xem?

Tề Viễn chỉ chỉ dấu vết trên nền tuyết, cười lạnh nói:

- Hai thằng tụi lão Lục giết nhiều như vậy, chúng tỏ chúng nó gặp một đàn linh dương Tây Tạng, hơn nữa khẳng định chưa đi xa!

Nghe thế, gần trăm gã săn trộm đồng loạt hoan hô ầm ĩ, tinh thần đại chấn xông tới.

Hơn mười phút sau, vết chân ngày càng rõ ràng, nụ cười trên mặt bọn chúng cũng là càng đậm.

Thế nhưng ngay lúc này, Tề Viễn vừa mới băng qua một gò đất nhỏ thì bỗng nhiên khựng người lại rồi “a” một tiếng.

- Sao thế?

Đám đàn em của hắn không kịp thu chân đồng loạt đụng lẫn nhau, thế nhưng còn chưa kịp văng tục thì đã lập tức cùng hóa đá tập thể.

Giờ khắc này, cả đám đều muốn lồi con mắt ra ngoài, bọn hắn nhìn thấy gì — trên mảnh đất trống đã sớm phủ tuyết kia, mấy trăm con linh dương Tây Tạng đang lững thững tại chỗ, cả đám nhìn từ xa như là một cái hồ nước màu nâu đỏ.

- Sao… sao có thể?

Tề Viễn đem cả mười ngón tay ra dùng sức cắn một lần, rốt cục tin tưởng mình không có nhìn lầm.

Đùa sao! Đây có đến mấy trăm con linh dương Tây Tạng!

Ngày nay linh dương Tây Tạng đã càng ngày càng thưa thớt, cảnh mấy trăm con linh dương Tây Tạng di chuyển tập thể đã là rất nhiều năm không được nhìn qua!

Càng hiếm có là chúng nó lại có thể đang nghỉ ngơi, cũng tức là…

- Thằng ngu, không được nổ súng!

Vừa thoáng hiện ý trong đầu, nhìn thấy có gã đàn em đã muốn giơ súng lên, Tề Viễn vội quát khẽ.

Nhìn đám đàn em đang ngơ ngẩn không hiểu gì, hắn nén hưng phấn mà giải thích:

- Chúng mày vẫn không hiểu à? Nếu giờ chúng ta nổi súng thì giỏi lắm cũng chỉ bắn được vài chục con, thế nhưng nếu chung ta từ bốn phương tám hướng vây quanh…

Theo lời của hắn, gần trăm gã săn trộm đã nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp kia, nhịn không được đồng loạt nuốt nước miếng ‘ực’ một tiếng.

Ích lợi kích thích hiển nhiên là vô cùng, không đến một lát, đám săn trộm vốn đang tứ tung vô kỷ luật lại bỗng biến thành một đội quân kỷ luật chỉnh tề, dưới sự chỉ huy của Tề Viễn bắt đầu tiến hành vây quanh đàn linh dương.

Càng làm bọn chúng mừng hơn là khi tiến lên lại không hề có một con linh dương nào cảm giác hay cảnh giác, tựa hồ tất cả còn đang đắm chìm trong mộng đẹp.

- Gần chút nữa… chút nữa… chút nữa…

Khe khẽ thì thào, Tề Viễn khống chế không cho bản thân run lên, chầm chậm tiến tới.

Nấp sau một tảng đá, hắn len lén thò đầu nhìn phía con linh dương gần nhất, tính xác suất mà súng săn có thể bắn trúng mục tiêu.

Lát sau, hắn nhìn lại thấy đám đàn em cũng đã vào cả vị trí, rốt cục nâng tay làm thủ thế tấn công rồi tức thì bóp cò.

"Đoàng!"

Tiếng súng đinh tai đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh, nhưng Tề Viễn lại không hề bắn trúng mục tiêu.

Trong chớp mắt, đàn linh dương Tây Tạng tức thì tỉnh lại, theo bốn phương tám hướng chạy hoảng đi.

Ngẩn ra, Tề Viễn cũng không kịp tự hỏi tài nghệ bắn súng của mình, vội vàng bật người xông lên trước.

Mà thấy con mồi tới tay rồi còn định bỏ chạy, gần trăm gã săn trộm cũng cấp tốc nhảy dựng lên, từ bốn phương tám hướng xông tới!

Trong khoảnh khắc, liên tục có tiếng súng nổ vang, từng đóa hoa lửa phụt lên chiếu rọi bầu trời.

Tề Viễn nhìn đàn linh dương dày đặc trước mắt, căn bản không cần ngắm bắn, cứ thế bóp cò.

Chẳng qua ngay sau đó, nương theo một tiếng súng vang, hắn bỗng nhiên ngã lăn ra đất, trên vai xuất hiện một đóa huyết hoa.

- Con mẹ nó, đứa nào bắn tao!

Chỉ kịp chửi một câu chưa đã nghiền, Tề Viễn đã phải ngậm miệng, bởi vì hắn thấy được một màn mà bản thân không thể lý giải.

Trong tầm mắt mắt, đám đàn em đang hăng hái săn linh dương kia lại đột nhiên ào ào ngã xuống sau mỗi tiếng súng, nhìn qua giống như là người mình bắn lẫn nhau.

Tề Viễn ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ quát:

- Ngừng bắn! Ngừng bắn! Ngừng cả lại cho tao!

Nghe được lời của hắn, đám thợ săn lập tức dừng lại, thế nhưng lúc này cũng đã có mấy chục gã nằm trên đất.

Nhìn hiện trường hỗn loạn, Tề Viễn ôm bả vai đứng dậy, mặt đầy tức giận quát:

- Con mẹ nó! Cái quái gì thế này, tại sao súng của chúng ta… Vader tiên sinh, những khẩu súng này đều là do ngài cung cấp!

- Súng không có bất cứ vấn đề gì, chẳng qua…

Vader vẫn giữ thái độ ngạo mạn, xoay người nhìn quanh đàn linh dương Tây Tạng.

Cơ hồ cùng lúc, đàn linh dương đang hốt hoảng chạy băng băng đột nhiên lại dừng cả lại, sau đó tại tầm mắt của mọi người chậm rãi hóa thành một luồng sáng xanh rồi biến mất không còn bóng dáng.

Tề Viễn tức thì mặt tái nhợt kinh hô một tiếng, theo bản năng lùi về sau vài bước:

- Cái gì? Đây rốt cuộc là cái gì?

Giờ khắc này, Tề Viễn đột nhiên hiểu được, nguyên lai cũng không phải súng săn xảy ra vấn đề, mà là bởi vì đàn linh dương Tây Tạng này cũng chỉ là ảo giác.

Ngẫm mà xem, đạn bắn vào ảo giác sao lại không xuyên qua mà trúng vào đồng bạn?

Nhưng hiểu được nguyên nhân, Tề Viễn lại càng sợ hãi — ai có thể chế tạo ra ảo giác đại quy mô thế này, đây cũng không phải là hiện tượng ảo ảnh có thể giải thích!

- Đại cả, có khi nào chúng ta chọc giận quỷ thần không?

Trong tiếng hít thở nặng nề, một tên săn trộm tới gần vài bước, run giọng hỏi.

Những lời này, nhất thời khiến cho đại đa số đám săn trộm cùng rùng mình, sợ hãi nắm chặt súng sơn, giống như chung quanh bất cứ lúc nào cũng có thể có yêu quái lao tới.

Tề Viễn hiển nhiên cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn cố nói cứng:

- Vớ vẩn! Mấy năm nay chúng ta không giết thì cũng tới con, có khi nào thấy qua quỷ thần báo thù?

- Cũng phải!

Đám đàn em đưa mắt nhìn nhau, chậm rãi gật gật đầu.

Tề Viễn vỗ vỗ ngực như để tự an ủi mình, lớn tiếng nói:

- Được rồi, không cần để ý nữa, tại Khả Khả Tây Lý này chuyện lạ rất nhiều, chúng mày…

Câu còn chưa nói hết, hắn đột nhiên rùng mình, theo bản năng xoa xoa đỉnh đầu.

Cảm thụ được trong lòng bàn tay ướt át, Tề Viễn ngạc nhiên ngửa đầu nhìn trời, lại chỉ thấy những đám mây đen đang dần dần tán đi:

- Quái lạ? Nơi này mấy tháng cũng sẽ không mưa, tại sao tự nhiên…

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên kinh hô một tiếng rồi giơ súng lên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một vật thể hình tròn đường kính mấy mét đang trôi nổi trên bâu trời, vô thanh vô tức chậm rãi chuyển động.

Chưa kịp nghĩ gì nhiều, một gã săn trộm theo bản năng đã bật thốt lên:

- Nồi cơm điện!

- Cút! Làm gì có cái nồi cơm nào lớn như vậy!

Cảnh giác giơ súng lên ngắm thẳng vật thể bay không xác định kia, thẳng đến khi xác định thứ này không có công kích, Tề Viễn lúc này mới khẽ thở phào một cái.

Mà nghe được đồng bạn nói, hắn nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, chỉ vào vật đang bay trên không:

- Đừng có nói bậy! Nếu thứ này mà là nồi cơm điện thì tao sẽ lập tức biểu diễn nuốt súng tại đây!

- Mi nuốt đi! Ca chờ xem đây!

Không đợi Tề Viễn nói xong, nồi cơm điện trôi nổi không trung lại đột nhiên mở ra cái nắp đáp:

- Ca chính là nồi cơm điện, giờ sao? Đkm, chẳng lẽ các người kỳ thị nồi cơm điện… Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua nồi cơm điện anh tuấn như vậy sao?

Sau nháy mắt tĩnh lặng, mọi người nhất thời thét chói tai lấy bốn phía chạy trốn. Tề Viễn thì mặt tái nhợt, người run rẩy, liều lĩnh liên tục nổ súng.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, cái nồi cơm điện kia bị đạn bắn trúng, đột nhiên từ trên không rớt xuống.

Nhưng trong quá trình này, nó lại đột nhiên quát to:

- Thiêu đốt đi, tiểu vũ trụ! Xem đây, Thiên Mã Lưu Tinh Quyền!

Nương theo sau câu kinh điển trong manga này, ngay lúc nồi cơm điện rớt xuống đất thì một dòng nước cũng mãnh liệt theo từ trong nồi mà ra, trong tích tắc đã bao phủ cả đám người.

- Làm sao có thể?

Nhìn thấy dòng lũ cuộn trào mà đến, Tề Viễn đã muốn kinh ngạc đến quên né tránh.

Đùa sao, cái nồi cơm này dù có to thêm vài lần cũng không chứa nổi nhiều nữa như thế, hơn nữa còn là nước nóng.

Nhưng sự thật chính là vậy, ngay lúc cái nồi cơm chạm đất thì mảnh đất băng tuyết bên dưới cũng đã rã băng chuyển thành đầm lầy.

Tề Viễn gian nan giãy dụa muốn bơi lên chỗ cao, thế nhưng hắn đột nhiên ngẩn ra, nghĩ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ!

- Đừng!

Lời vừa mới dứt miệng, cái nồi cơm kia đã lần nữa bay lên không rồi thổi ra từng luồng cuồng phong.

Phải biết rằng, đây chính là nhiệt độ không khí ban đêm dưới , khi mà cuồng phong thổi qua mặt đất đã hóa đầm lầy còn mang theo độ ấm này thì mặt nước sẽ rất nhanh kết băng.

Thương thay cho Tề Viễn, khi hắn vừa mới nâng một bàn tay lên thì đã hoàn toàn biến thành tượng băng…

Giờ khắc này, toàn bộ gần trăm gã săn trộm, cứ như vậy bày ra đủ loại tạo hình, cứng đờ trong màn đêm tĩnh lặng.

Theo mây đen dần dần tán đi, ánh trăng mờ ảo chiếu lên người bọn hắn, tầng băng bên ngoài lóe lên hào quang lóng lánh, nhìn vừa đẹp đẽ vừa kỳ ảo…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio