Bối cảnh: một khách sạn suối nước nóng yên tĩnh nằm cạnh bờ hồ sát chân núi Phú Sỹ. Hiện giờ là sáng sớm, trong nhà ăn của khách sạn, ánh mặt trời rực rỡ theo cửa sổ chiếu vào, khiến người khác cảm nhận được chút ấm áp cuối thu.
Trần Mặc thoải mái ngồi tựa trên ghế, vừa uống sữa vừa đọc báo. Quay đầu nhìn Gia Địch cùng Diệp Dung bên cạnh, hắn khẽ cười nói:
- Cuộc sống cứ thế này thì thật tốt, nếu không cần trả tiền, anh thực nguyện ý ở nơi này thêm mấy ngày… Phụttttttt!
Cảm khái còn chưa nói xong, thanh niên vừa mới còn nhàn nhã tự đắc chợt phun sữa tươi trong miệng ra, làm ướt hết cả đống tạp chí trên bàn.
Diệp Dung gần quá, khó tránh cũng đã gặp phải vạ lây, chẳng qua nàng cũng không vội lau sữa dính lên quần áo, trái lại đưa một tờ khăn giấy cho Trần Mặc::
- Em đã bảo lúc ăn đừng nói chuyện mà, xem anh bị sặc kìa!
- Khụ khụ!
Trần Mặc ho khan liên tục, thật vất vả mới ngưng lại được, đỏ bừng cả khuôn mặt nói:
- Sặc thật, nhưng không phải vì anh vừa nói vừa uống, mà là vì…
Nói tới đây, ánh mắt của hắn dừng lên tờ báo đang đọc, Diệp Dung ngẩn ra chộp lấy, thì thào lẩm bẩm tự đọc.
- Đêm qua Tokyo phát sinh sự kiện thần bí, bốn yêu quái đồ điện hư hư thực thực tập kích thần xã Asama, sau đó theo đường cao tốc chạy trốn tiến vào Tokyo, cướp sạch nhiều cửa tiệm cửa hàng, trong đó bao gồm một xưởng chế tạo phim người lớn trứ danh … Ặc, tin tức kiểu gì thế này?
- Anh cũng muốn biết đây là cái gì?
Trần Mặc không biết nói gì thêm bóp bóp trán, thầm nghĩ khó trách mấy tên kia giờ vẫn chưa trở lại, xem ra đêm qua quậy đến khoái trá quên lối về.
Nhưng cái này cũng chưa tính đại sự kiện, tiếp tục đọc, hắn thấy tin tức càng thêm kinh người:
- Cảnh sát triển khai truy bắt khẩn cấp, điều đi hơn ba mươi chiếc xe cảnh sát cùng hơn hai trăm người, nhưng trong quá trình truy kích, kẻ chạy trốn lại khó có thể tin mà lôi ra súng thần công uy hiếp cảnh sát nhường đường…
Phía sau cũng không có đưa tin thêm, chỉ hàm hồ suy đoán bốn đồ điện đã thuận lợi chạy thoát, cảnh sát ra sức chặn đánh không có kết quả.
Chẳng qua, nếu Xa Xa ở nơi này mà nói, nhất định sẽ rất khinh thường cười lạnh ba tiếng —— ra sức chặn đánh không có kết quả? Xin hỏi mấy trăm cảnh sát cởi truồng, dọc theo ngỏ tắt một đường chạy ra phố, thật sự gọi là ra sức chặn đánh không có kết quả sao?
Đương nhiên, Trần Mặc cũng không rõ ràng lắm điểm ấy, hắn chỉ có chút bận tâm là dưới tình huống toàn thành phố giới nghiêm này, mấy đồ điện có thể thuận lợi trở về hay không.
Bất quá rất nhanh, chờ hắn nhìn thấy Oa Oa đang từ ngoài cửa sổ nhảy qua thì không khỏi khẽ thở phào một cái.
Diệp Dung thì vẫn còn cắn ngón tay đờ đẫn, thần tình ngạc nhiên nói:
- Tại sao có thể có chuyện này? Chẳng lẽ ở Nhật Bản, ngay cả đồ điện cũng biến thành yêu quái à?
- Ai biết được!
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, dường như không có việc gì đứng dậy hướng phía cửa đi tới, dự định phải giáo dục lại mấy đứa này, thuận tiện đem AV chúng nó cướp được sung công.
Nhưng mà không đợi hắn mở cửa, đã thấy hai người đàn ông xô đẩy nhau tiến vào, trong đó người trẻ tuổi hơn thu chân không kịp liền giẫm một nhát lên chân Trần Mặc.
- Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!
Không đợi Trần Mặc nhíu mày, thanh niên diện mạo thật thà phúc hậu kia liên tiếp cúi đầu xin lỗi.
Lời còn chưa dứt, chờ hắn chứng kiến vị đầu bếp trung niên còn lại sắp rời đi thì lại lập tức bước nhanh ngăn phía trước, đột nhiên quỳ xuống đất nói:
- Kamikawa tiên sinh, xin người hãy nhân con làm đệ tử, con thật sự muốn được ngài dạy nấu ăn!
- Không thể nào, đây cũng không phải là muốn hay không!
Nhìn thanh niên quỳ trước mặt, vị đầu bếp được gọi là Kamikawa nhíu mày, rồi lại buồn rầu phất tay:
- Matsumoto-kun, ta đã nói với cậu cả vạn lần rồi, cậu không có thiên phú trở thành đầu bếp, vì sao cậu cứ nhất định phải cố chấp như vậy?
(Họ trong tên + kun: gọi tên con trai cách thân mật, sử dụng với những người cùng trang lứa hoặc kém tuổi)
- Con không phải là cố chấp! Con là có lý do của mình!
Thanh niên tên Matsumoto ngẩng đầu lên, rồi lại phục lạy nói:
- Cho nên, xin người hãy thành toàn tâm nguyện của con, con sẽ toàn lực học tập, dù cho tiêu tốn so với người khác nhiều gấp hai, gấp ba thậm chí gấp mười thời gian cùng tinh lực…
- Có tác dụng sao?
Kamikawa trực tiếp cắt đứt lời của hắn, quát lên:
- Ta đã nói rồi, muốn trở thành đầu bếp là cần thiên phú, cậu ngay cả đao công cơ bản cũng không làm được, đến gọt khoai tây mà cũng đứt tay… Trình độ kém cỏi như thế bảo ta phải dạy cậu thế nào đây?
Nghe hắn nói như thế, Matsumoto nhìn ngón tay bị băng bó của mình, không khỏi đỏ bừng mặt cúi đầu.
Thấy một màn như vậy, Diệp Dung rốt cục nhịn không được đứng dậy, thở phì phì nói:
- Kamikawa tiên sinh, tôi không biết rõ xảy ra chuyện gì, thế nhưng ngài có cần đả kích người ta đến vậy không? Bất kể như thế nào, Matsumoto tiên sinh ít nhất chịu cố gắng, tôi nhớ được Albert Einstein đã nói qua, thiên tài là % mồ hôi cộng thêm % thiên phú!
- Dung à, đó là Edison…
Trần Mặc thấp giọng cải chính.
Diệp Dung ngẩn ra, mê hồ cắn ngón tay, đột nhiên hung tợn đạp hắn một cước:
- Đừng dài dòng! Em nói là Einstein chính là Einstein, trong tên của bọn họ đều có chứ E, khác gì đâu!
- Ặc… Được rồi!
Có thể nói cái gì, Trần Mặc đành bất đắc dĩ nhún nhún vai, thầm nghĩ trong từ tiệm cơm cũng có chứ E này.
Mà nghe được Diệp Dung nói, Matsumoto không khỏi hơi hơi ngẩng đầu lên, vành mắt ướt át đã tràn ngập cảm kích.
Thế nhưng Kamikawa lại vẫn không hề thay đổi biểu cảm, chậm rãi lắc đầu nói:
- Vị tiểu thư này, có lẽ cô không tìm hiểu đầy đủ câu nói này rồi. Edison đích xác từng nói qua những lời này, nhưng nửa câu sau của ông ta là —— chính là, % thiên phú kia là trọng yếu nhất!
- Hả? Là thế sao?
Diệp Dung ngẩn ra, thần tình mê hoặc quay đầu nhìn nhìn Trần Mặc.
Trần Mặc khe khẽ thở dài, khe khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Vậy nên, Matsumoto-kun chính là thiếu % thiên phú này!
Bất đắc dĩ lắc đầu, Kamikawa vỗ nhẹ bả vai Matsumoto an ủi.
- Nghe lời ta đi! Việc cậu có thể làm còn rất nhiều, chỉ khi tìm được việc thích hợp với mình thì mới có thể tỏa sáng, vì sao nhất định phải làm đầu bếp đây?
- Ừm, vấn đề này tôi cũng muốn biết!
Trần Mặc đột nhiên tiến lên vài bước, nhẹ nhàng vỗ vai Matsumoto:
- Matsumoto tiên sinh, nếu ngài nguyện ý nói cho chúng ta biết, có lẽ ta có thể giúp ngài…
- Giúp tôi?
Matsumoto ngẩn ra, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn phía Trần Mặc.
Bị thiện ý trong ánh mắt đối phương làm rung động, hắn đột nhiên xấu hổ nghiêng mặt đi, thấp giọng nói:
- Kỳ thật tôi cũng không muốn làm đầu bếp! Nhưng mà cha của Sachiko nói, nếu muốn ông ấy đem Sachiko gả cho tôi, trừ phi tôi tiến vào top trong giải thi đấu nghệ thuật ẩm thực lần này!
- Sặc!
Nghe đáp án cẩu huyết này, Trần Mặc nhất thời trợn tròn mắt.
Hắn nguyên bản còn tưởng rằng, đối phương là vì kế thừa phụ gia nghiệp hoặc là một lòng muốn học nấu ăn, không nghĩ tới nói lâu như vậy lại vì nữ nhân.
Diệp Dung bên cạnh nghe được đã muốn té xỉu, nhịn không được hỏi:
- Matsumoto, vị Sachiko tiểu thư kia trong nhà có phải rất có tiền, rồi thì hai người là thanh mai trúc mã, sau đó cha của cô ấy luôn cấm cản hai người qua lại?
- Cô làm sao biết được?
Đang hồi tưởng chuyện cũ, Matsumoto ngẩn ra, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Diệp Dung thực tự hào vỗ ngực, dương dương tự đắc nói:
- Chuyện này có gì mà khó đoán! Phim tình cảm nước các anh chẳng chịu thay đổi gì cả, nội dung này ở nước chúng tôi đã quay chụp đầy đường rồi! Cha của Sachiko nhất định là không muốn hai người đến với nhau nên mới đưa ra điều kiện anh không thể làm được!
Trên thực tế, tiếng Nhật của Diệp Dung cũng không tốt cho lắm, may là có Gia Địch bên cạnh phiên dịch, cho nên Matsumoto mới có thể miễn cưỡng nghe hiểu.
Bất đắc dĩ thở dài, hắn khẽ gật gật đầu, lại nắm lên nắm tay nói:
- Tôi biết chuyện này rất khó! Nhưng vì Sachiko tôi nhất định sẽ cố gắng, cho dù không có thiên phú tôi cũng phải thử!
- Đồ ngốc, cậu sẽ không thể thành công!
Kamikawa suốt từ nãy vẫn im lặng, thế nhưng lúc này đột nhiên cười khổ lắc đầu, có điều giọng nói dù nghiêm khắc tựa hồ cũng mang theo vài phần quan tâm.
- Matsumoto-kun, ta cũng từng một thời trai trẻ, có thể hiểu được tâm tình của cậu. Nhưng muốn ta trong ngày ngắn ngủi biến cậu thành một đầu bếp vĩ đại… Thật xin lỗi, ta nghĩ dù là ai đi nữa cũng không thể làm được!
- Là như vậy sao?
Cho dù đã nghe qua rất nhiều lời tương tự, nhưng nghe đến Kamikawa xác minh cự tuyệt như thế, Matsumoto vẫn có chút thất vọng.
Nhưng đúng lúc hắn chán nản thở dài, một giọng nói tràn ngập tự tin đã vang lên:
- Ai nói? Có cơ hội thì nhất định phải thử một lần, có lẽ tôi có thể làm cho Matsumoto tiên sinh trong hai mươi ngày trở thành đầu bếp vĩ đại!
- Cái gì?
Vô luận là Kamikawa hay là Matsumoto, hai người giờ phút này đồng thời ngạc nhiên quay đầu trông lại.
Đón ánh mắt phức tạp của bọn họ, Trần Mặc dường như không có việc gì mỉm cười nói:
- Matsumoto tiên sinh, nếu không ngại thì để tôi dạy anh đi?
- Ngài là… Đặc cấp trù sư?
Nao nao, Matsumoto nhất thời lộ vẻ mừng rỡ, tâm tình dấy lên hy vọng.
Thế nhưng ngoài dự liệu của hắn, Trần Mặc thực vô tội xua xua tay, tại chỗ chậm rãi dạo qua một vòng:
- Tôi nhìn qua giống đặc cấp trù sư sao? Tôi chỉ là một nhân viên trong tiệm cơm nhỏ thôi.
- Tiệm cơm nhỏ?
Matsumoto nhất thời ngạc nhiên không nói gì, cho dù hắn vẫn duy trì lễ phép, nhưng biểu tình thất vọng trên mặt thì không cách nào che giấu.
Trần Mặc lại không để ý, như trước cười hì hì nói:
- Không cần lo lắng, ít nhất tôi có thể dạy cho anh đao công… Đúng rồi, vừa rồi Kamikawa tiên sinh nói, anh ngay cả vỏ khoai tây cũng không gọt được?
- Vâng…
Nhìn nhìn ngón tay băng kín của mình, Matsumoto hổ thẹn cúi đầu.
Trần Mặc như có suy nghĩ gì gật đầu, đột nhiên từ trên bàn cầm lấy một chiếc dao gọt trái cây, chọc nó vào quả táo rồi nâng cả lên đưa tới nói:
- Như vậy đi! Kỳ thật tôi có biện pháp có thể cam đoan trong vòng hai phút anh sẽ học được cách gọt vỏ, anh có hứng thú học không?