Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

chương 157: hình thái thứ hai của nặc nặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay khi Oa Oa kinh hô như thế, Trần Mặc đã sớm lăn tại chỗ một vòng, dựa vào bản năng tránh né công kích.

Nhưng cho dù tốc độ của hắn nhanh như vậy, cũng vẫn cảm thấy sau lưng bỏng rát lên, một cảm giác ướt át nhất thời từ quần áo truyền đến.

Tiện tay lau một đường, nhìn lòng bàn tay ướt đẫm máu tươi, hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Giờ này khắc này, con Thiên Cẩu đã tử vong vì độc phát kia lại chẳng biết đã đứng dậy từ lúc nào, đang nhe răng nhếch miệng rít gào đi tới.

- Người tốt sống chẳng dài, kẻ xấu thọ ngàn năm!

Bất đắc dĩ thở dài, Trần Mặc chỉ có thể lần thứ hai đứng dậy, tính toán xem làm thế nào để hội đồng con quái vật này.

Thế nhưng không đợi hắn mở miệng, Thiên Cẩu đã giơ lợi trởi bức tới gần, rồi bất thình lình nhảy vọt lên, giống như tia chớp nện xuống.

Chỉ trong tíc tắc, nó đã sắp bổ nhào tới trúng Trần Mặc. Bốn đồ điện lắp bắp kinh hãi, vội vàng nhào đi lên ngăn cản, Oa Oa là lập tức triệu xuất tổ thái đao năm người.

- Gràoooooo!

Không chút sợ hãi vung tay đánh ra, móng vuốt của con Thiên Cẩu nhấp nháy điện lưu đem mấy đồ điện tát bay ra ngoài.

Ngay sau đó, nhìn năm con dao gào thét bay tới, nó vẫn là không chút sợ hãi tiếp tục đi lên, mặc cho tổ thái đao năm người cuồng chém một phen.

Thế nhưng không thể ngờ được thế cục lại bất đồng so với lần trước, tổ năm người dù băm chặt ra sao thì da thịt của con Thiên Cẩu lại cứ trơ ra như được khảm sắt thép lên, thậm chí cả làn da cũng không xước lấy một vết…

- Cái đệch! Chẳng lẽ con quái này mới luyện Thiết Bố Sam?

Nhìn thấy lưỡi dao của mình đã sắp cong vênh cả lên, Dịch Cốt Đao buồn bực không lời nào diễn tả.

Chính là ngay sau đó, Thiên Cẩu liền giống như chán bị ‘muỗi’ vo ve rồi, đột nhiên dùng sức nắm lấy đám dao rồi ném mạnh đi.

Trong tiếng gió rít gào, Trần Mặc ngay thời khắc nguy cấp chỉ kịp nghiêng người lách qua. Hàn quang xẹt qua bên tai hắn rồi cắm thẳng vào bờ cát, khiến mặt đất rung lắc không ngừng…

- Đệch! Sao tự nhiên kẻ này mạnh lên kinh thế?

Cảm thụ được yêu lực cuồn cuộn, Trần Mặc trong lòng không khỏi có chút kinh nghi, nhưng vẫn là thần sắc tự nhiên làm ra tư thế chống cự.

Ngay sau đó, mấy đồ điện vừa mới bị đánh bay cũng vọt trở về. Nặc Nặc nhảy đến trên vai Trần Mặc, nhịn không được than thở nói:

- Lão đại, nói không chừng nó ăn thuốc kích thích, chúng ta có nên tra cứu thành phần thuốc kích thích thử xem không?

Lời còn chưa dứt, con Thiên Cẩu vốn chỉ còn cách có hai ba mét lại đột nhiên nhảy lên rồi như lôi điện nện xuống.

Trần Mặc lần này lại sớm đã có chuẩn bị, bám lên Xa Xa cấp tốc lui về phía sau, cấp tốc kéo giãn khoảng cách, đồng thời bất thình lình nắm lấy Nặc Nặc.

Trong phút chốc, năng lượng từ mảnh ngọc thứ tư mãnh liệt tràn vào cơ thể Nặc Nặc… Chỉ nghe uỳnh một tiếng, thanh mang chói lọi tản ra bao phủ toàn bộ bờ cát, hào quang chói mắt đến mức khiến Thiên Cẩu cũng ngạc nhiên lui về sau mấy bước.

- Thăng cấp!

Thoả mãn hét một tiếng dài, Nặc Nặc từ trong thanh mang bao trùm chậm rãi bay dần lên không, từ trên cao nhìn xuống bờ cát.

Trần Mặc cùng mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, thấy thế nào cũng chưa cảm giác được tên này có cái gì biến hóa —— nhãn hiệu vẫn như trước, vỏ cũ nát như trước, ngay cả mấy vết xước trên màn hình cũng y nguyên không biến mất…

- Gràoooooo!

Tiếng rít gào lần nữa vang lên, cắt đứt cơn thỏa mãn của Nặc Nặc.

Thiên Cẩu bị thanh mang bức lui, giờ phút này lần thứ hai rít gào đánh tới.

Chẳng qua trong nháy mắt này, Nặc Nặc đang trôi nổi trên không cũng đã hóa thành hư ảnh lao xuống, chống lại lợi trảo của Thiên Cẩu. Ngay sao đó, nó đột nhiên không hề báo hiệu trước mà biến hình…

Mọi người nhất thời ngạc nhiên há to mồm, nhìn một màn vô cùng quen thuộc trước mắt.

Nương theo sau tiếng động cơ lẫn kim loại lách cách, Nặc Nặc đã chuyển hóa thành một con rôbôt cỡ bàn tay.

Thanh mang nhấp nháy mà qua, cánh tay trái tí hon của nó bỗng kéo dài ra một nòng súng cỡ nhỏ, nhằm ngay Thiên Cẩu ma nổ súng, đạn năng lượng phóng ra bao trùm phạm vi không gian mấy mét.

- Ặc, tụi mày nhìn có quen không?

Nhìn thấy người máy nhỏ như món đồ chơi kia, Trần Mặc nhịn không được ngẩn người ngẫm nghĩ nhớ xem mình đã nhìn thấy cảnh tương tự ở đâu.

Chỉ vài giây sau, đáp án đã được miêu tả sinh động. Bản Bản nhanh chóng bật một đoạn clip, chính là một bộ phim khoa học viễn tưởng vô cùng quen thuộc, mà giờ phút này nhân vật trong đó…

- Transformer?

Đối mắt nhìn nhau một cái, Trần Mặc cùng mấy đồ điện trăm miệng một lời bật thốt lên.

Không hề nghi ngờ, Nặc Nặc trong tạo hình người máy lúc này chính là bản rôbôt biến hình cỡ nhỏ.

Chẳng qua, những người máy trứ danh kia không biến ra siêu xe cũng là phi cơ, còn Nặc Nặc thì biến lại trở về di dộng, đây có tính là một loại thụt lùi hay không?

- Ngất mất! Chẳng lẽ tụi mày tiến hóa đều là lấy hình tượng trong đầu tao làm chuẩn hả?

Nhìn Nặc Nặc đang cùng Thiên Cẩu chiến đấu, Trần Mặc quả là không biết nên khóc hay cười.

Tuy rằng hình thể rất nhỏ, phát xạ đạn năng lượng cũng không có uy lực quá lớn, bất quá Nặc Nặc ỷ vào tốc độ cùng linh hoạt, ép cho Thiên Cẩu không ngừng lui về phía sau.

Mà chứng kiến cảnh tượng tựa hồ như là Transformers đại chiến Ultraman trước mặt, Trần Mặc nhịn không được lắc đầu, thì thào lẩm bẩm:

- Quá là ảo diệu rồi! Kế tiếp còn cái gì nữa đây, chẳng lẽ là Nặc Nặc nó chuẩn bị gọi ra pet máy?

- Chó máy! Chim máy! Mau hiện hình!

Lời còn chưa dứt, Nặc Nặc quả nhiên quát lên một tiếng triệu hồi sủng vật.

Ngay sau đó, hai phần linh kiện lại thực sự từ trước ngực nó bay ra, nhanh chóng chuyển hóa thành một con chó máy cùng một con chim máy kích cỡ chỉ bằng cái móng tay.

Giờ khắc này, nếu không phải đang canh trận đợi giúp đỡ Xa Xa, Trần Mặc đã thật sự muốn lảo đảo ngã xuống —— nói cái gì có cái ấy, chẳng lẽ là ảo giác của ta?

Sự thật chứng minh, chuyện này lại không phải ảo giác, bởi con Thiên Cẩu đang bị công kích.

Đối với nó mà nói, con rô bôt hình thể tí hon trước mặt giống như là một con ruồi khó chịu cứ vo ve trước mặt, nhìn qua không có chút uy hiếp nào, nhưng lại cảm thấy thực đáng ghét không thể không để ý tới.

Quơ lợi trảo đuổi theo một lát, nó cuối cùng không có hứng thú tiếp tục ‘đập ruồi’, lập tức nhất nhảy bật lên đánh về phía Trần Mặc, quyết định “bắt giặc tiên cầm vương”.

"Rầm!"

Nhưng là trong chớp mắt, nó chỉ vừa mới nhảy lên, còn chưa kịp bay ra được mấy centimet, đã nặng nề đập mặt xuống đất.

Ngạc nhiên cúi đầu nhìn lại, Thiên Cẩu lúc này mới khó có thể tin phát hiện —— không biết từ lúc nào, vô số sợi dây thép mỏng đã quấn kín cả hai chân của nó, chỉ cần thoáng dùng dùng, dây thép sẽ càng cuộn thật sâu vào da thịt, tạo thành cảm giác đau đớn khôn tả.

- Làm hay lắm!

Trần Mặc nhịn không được vỗ tay quát, một chút suy tư hắn liền minh bạch.

Những sợi kim loại này đều là từ cơ thể của chó máy và chim máy phóng ra, sau đó theo chúng chạy loạn mà buộc thật chặt trói lấy Thiên Cẩu.

Trên thực tế, những sợi thép này rất nhỏ, lại thêm gần như trong suốt, nếu không cẩn thận mà nhìn đúng là rất khó để phát hiện.

Mà con Thiên Cẩu xui xẻo này đúng lúc lại chỉ tập trung chú ý duy nhất Trần Mặc, bởi vậy không biết từ lúc nào đã tiến vào cạm bẫy.

- Gràooooo

Phẫn nộ rít gào một tiếng, hoàn toàn không để ý đến da thịt bị vô số sợi thép xuyên thủng, Thiên Cẩu muốn lần thứ hai nhảy lên công kích.

Chẳng qua, giờ phút này Nặc Nặc lại đột nhiên cười tủm tỉm nói:

- Quên nói, kỳ thật ca còn có một chiêu… Xin hỏi, mi có sợ điện không vậy?

"Xẹtttttttttttttttt!"

Trong chớp mắt, điện cao thế nhấp nháy đột nhiên phóng ra ra, dọc theo từng sợi dây thép mà truyền tới.

Mà càng đúng lúc là Thiên Cẩu lúc này đang móng vuốt để cố xé đứt đám dây thép đang trói chân mình, vì thế…

"Ầm!"

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Thiên Cẩu đáng thương giờ phút này nhất thời cháy đen, lông lá dựng đứng, đồng thời một mùi thơm khiến người khác phải thèm nhỏ rãi tới chảy nước miếng lan tỏa ra.

Giờ khắc này, Trần Mặc không tự chủ được xoa xoa bụng, lẩm bẩm nói:

- Đánh xong trận này, tối nay có lẽ mình phải đi ăn thịt nướng… Cẩn thận!

Tiếng hô chưa dứt, con Thiên Cẩu bị điện giật toàn thân cháy đen bất thình lình biến hóa to lên, chỉ chốc lát đã hóa thành một con chó đen cao tới mấy mét.

Hoàn toàn coi thường luồng điện vẫn đang len lỏi trên người, nó đột nhiên nhảy lên, mặc cho da thịt bị xé nát máu chảy đầm đìa, không hề đình trệ mà đánh tới.

Mấy đồ điện nhất thời luống cuống, vội vàng nhào lên ngăn cản, lại bị Thiên Cẩu một chưởng tát bay ra ngoài. Oa Oa trong quá trình bay tự do này vẫn không quên oán thán:

- Con bà nó chứ! Con cẩu này không phải là bị liệt mất dây thần kinh đau đấy chứ?

- Tá Thi Hoàn Hồn! Là Tá Thi Hoàn Hồn!

Đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh, cắt đứt bầu không khí khẩn trương tại hiện trường.

Trần Mặc ngẩn ra, không tự chủ được quay đầu nhìn lại, mà con Thiên Cẩu kia vừa lúc đã gào thét đánh tới, va chạm khiến hắn ngã lăn.

Ngay sau đó, dày đặc răng nanh giờ phút này hoàn toàn lộđi ra, mang theo hào quang cắn xuống, muốn một kích đoạt mệnh!

- Lão đại!

Mấy đồ điện lắp bắp kinh hãi, muốn đi lên cứu viện thì đã không còn kịp rồi.

Trần Mặc miễn cưỡng tại thời khắc sau cùng phóng ra một luồng điện lưu, thế nhưng Thiên Cẩn hoàn toàn không thương tiếc thân thể không hề đình trệ, tùy ý bị luồng điện phóng lên người, cái mồm dữ tợn há to ra cắn xuống.

Nhưng liền thời khắc nguy cấp này, lại nghe được giọng nói ban nãy vang lên lần thứ hai:

- Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, tà hồn khu tán!

Nương theo sau dư âm, hơn mười đạo phù chú từ trên trời giáng xuống, mang theo hào quang ngũ sắc đồng thời phát uy, đem Thiên Cẩu dán chặt như là dán bùa lên hình nhân bằng giấy.

Ngay sau đó, một thân hình nhỏ xinh ngự kiếm mà đến, đồng thời hơn mười đạo phù chú cũng đã chỉnh tề phát huy tác dụng.

Chỉ thấy Thiên Cẩu ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thân hình giống như được bệnh sốt rét run rẩy mãnh liệt. Ngay sau đó, một luồng khí đen kịt từ trên đỉnh đầu nó bốc lên rồi bay thẳng về phía chân trời!

- Tru!

Kiếm gỗ đào cấp tốc vung qua, hơn mười đạo phù chú theo đuổi không bỏ, hóa thành trận đồ Thái Cực vây chặt lấy làn khí đen kia.

Chẳng qua, cho dù đã bị vây đương trường, luồng khí kia vẫn như là có sinh mạng, trái đâm phải đụng cố gắng thoát ra, mà trận đồ Thái Cực kia thì ngày càng mờ nhạt…

Trần Mặc ngẩn ra, lập tức quay đầu quát:

- Nặc Nặc, bọn mày còn chờ gì nữa, cùng tiến lên!

- Rõ!

Mấy đồ điện lập tức phun ra yêu lực, phối hợp trận đồ Thái Cực liên hợp làm phép.

Chỉ lát sau, trong tiếng ngân vang, Thái Cực đồ nhanh chóng xoay tròn, chợt hóa thành hào quang bắn ra bốn phía, ánh sáng chói lòa làm người ta không thể mở mắt…

Mà đợi cho hào quang biến mất thì luồng khí đen kia sớm đã hóa thành đám sương, bị gió thổi qua nhất thời hóa thành hư vô, thật giống như chưa từng tồn tại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio