- Cứu mạng! Giết người rồi! Cướp… Bớ người ta cướp…
Dưới ánh trăng mông lung, một cái laptop nhảy vèo vèo tới, tiếng kêu thê lương vang vọng cả một góc trời.
Mà nghe được như thế thì đám bảo vệ không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ cái này là gì đây, chúng ta mới là người bị hại mà!
- Bắt lấy nó!
Bị làm cho choáng váng đầu hoa mắt, Vương Quân An dẫn vài tên bảo vệ vội vàng đuổi tới, không nói hai lời liền chặn đường đi.
Bản Bản đáng thương một đường loạng choạng, đợi khi nó kịp phản ứng dừng lại thì phát hiện bản thân đã bị bao vây rồi.
Mấy chục tên bảo vệ vây kín, còn đem côn điện cầm trên tay, huống chi bên cạnh bọn hắn còn có mấy chục con chó nghiệp vụ đang gầm gừ sủa loạn nữa.
- Đừng… Đừng có qua đây!
Vài giây sau, Bản Bản liền hét to lên:
- Đừng qua đây, các người qua đây thì tôi sẽ kêu cảnh sát, tôi kêu cảnh sát thật đó.
- Sặc…
Vài tên bảo vệ nhất thời ngạc nhiên không nói gì, thầm nghĩ câu này bọn tao nói mới đúng chứ, mày tới cướp rồi còn nói đi kêu cảnh sát nữa à?
Có điều không đợi bọn hắn phục hồi tinh thần lại, chợt nghe phía xa có tiếng động cơ vang lên, ngọn đèn pha xe chói lọi chiếu thẳng mà đến.
Bị ánh đèn này làm cho chói mắt, mọi người không khỏi nghiêng đầu đi, cùng lúc một chiếc Dodge Tomahawk điên cuồng nhảy vào vòng vây, thuận thế lôi cái laptop lên, sau đó liền phóng như bay ra xa hơn mười mét.
- Đồ đần, tại sao mày còn ở đây?
Sau câu than thở bất đắc dĩ của Nặc Nặc, Dodge Tomahawk lần thứ hai tăng tốc mà chạy.
Nhưng mà ngay sau đó, nó liền thấy hơn mười chiếc xe cảnh sát chạy tới, lập tức nó liền chạy vào một con ngõ nhỏ bên cạnh.
Sợ run gần mấy phút đồng hồ, đám người đằng sau mới lấy lại tinh thần hô to gọi nhỏ rồi nhày lên xe cảnh sát để truy đuổi.
- Ô ô, thiếu chút nữa thì tao chết rồi, bọn mày bỏ tao lại.
Về phần bên kia, Bản Bản vừa khóc lóc vừa kể lể.
Không để ý đến lời oán hận của nó, Xa Xa điên cuồng đổi hướng trong ngõ nhỏ, trực tiếp phi qua tường xông thẳng ra đường phố.
Ở trên đoạn đường này chiếc Dodge Tomahawk luồn lách vô cùng linh hoạt, đã kéo dài khoảng cách với đám xe cảnh sát ở phía sau, không đền vài phút thì đã bỏ xa bọn hắn.
Vài người đi đường thấy vậy thì trợ mắt há mồm, lẩm bẩm:
- Cái gì kia, đây là chiến tranh cơ giới hay là người ngoài hành tinh tấn công địa cầu đây?
- Cũng không phải! Chúng ta là Phúc Phường Nhai... Cẩn thận!
Nặc Nặc ngồi ở trên xe hướng về mấy người đi đường mà hò hét, xem như chào hỏi.
Nhưng mà ngay sau đó, nương theo một tiếng hét chói tai, Xa Xa liền phanh gấp bẻ ngoặt đầu xe, khó khăn lắm mới né được một bóng người từ ven đường lao ra.
Kinh hồn mà kẹp chặt lấy yên xe, Nặc Nặc không khỏi cả giận:
- Đậu xanh, muốn chết phải không? Không biết nhìn vằn đường à, chưa bao giờ thấy ngựa vằn Châu Phi hả?
(Chỗ này ý là vạch kẻ đường cho người đi bộ băng qua đường chỗ đèn xanh đèn đỏ đó)
Hoàn toàn không hiểu cái gì vằn vằn cái gì ngựa Châu Phi, ở phía trước là một người đàn ông trung niên đang sợ run mà ôm lấy vợ của mình, đến khi thấy được “người” nói chuyện cái điện thoại thì càng thêm kinh hãi mà lùi gấp ra sau.
Thẳng đến khi nhìn thấy Xa Xa biến mất thì hắn mới chợt tỉnh ra rồi hốt hoảng vẫy tay:
- Taxi! Taxi! Vợ của tôi sắp sinh rồi… Ặc…
Trong tầm mắt kinh ngạc của hắn, chiếc Dodge Tomahawk vừa mới chạy đi không ngờ lại dùng tốc độ kinh hồn mà giật lùi trở lại, dừng trước mặt hắn.
Ngay sau đó, cái điện thoại kia liền chui ra, huýt sáo:
- Nè, muốn đi nhờ xe thì lên nhanh, chúng ta còn về nhà tắm rửa ăn cơm!
Kẻ ngu mới lên xe này, người đàn ông trung niên kinh hãi run lên. Nếu không phải là đang ôm vợ mang bầu thì hắn thật sự muốn bỏ chạy rồi.
Nhưng mà không đợi hắn hô cầu cứu thì một nồi cơm điện cũng lảo đảo bò ra, tức giận nói:
- Tôi nói, cuối cùng là có đi hay không? Lúc này mà gọi xe taxi thì không khác gì anh trông mong cái gã siêu nhân sịp đỏ từ trên trời giáng xuống!
- Không chỉ vấn đề đón xe, cho dù anh có thuận lợi đón được xe thì nhìn con đường chật kín phía trước kia kìa… Anh không lo vợ anh đang đau đến sắp ngất rồi sao!
- Đừng dài dòng, kéo hắn lên xe!
Không có thời gian chơi trò thuyết phục, Oa Oa liền mở miệng hút lấy, trực tiếp đem người đàn ông này cùng với vợ hắn lên xe, sau đó một luồng thanh mang nhấy nháy bắn qua, nhất thời cột chặt cả người, cho dù có muốn nhảy xuống xe cũng không được.
Trong phút chốc, không đợi người đàn ông trung niên này há miệng kêu cứu thì Xa Xa đã rồ ga phóng về phía trước.
Tốc độ hơn km/giờ, hơn nữa không có kính chắn gió, cho dù người đàn ông trung niên đã chuẩn bị tâm lý thì lúc này cũng không khỏi run rẩy.
Nhưng mà hắn không có cơ hội để hối hận, đột nhiên chiếc Dodge Tomahawk này nhảy lên không, trực tiếp xông đi trên những nóc nhà ven đường, mà chiếc điện thoại bên kia vẫn rất nhàn nhã giải thích:
- Ầy, anh thấy kẹt xe rồi đấy, đành chọn đường này cho nhanh… À đúng rồi, anh muốn đi bệnh viện nào?
- Tùy... tùy ý!
Môi tái nhợt run rẩy lên, người đàn ông trung niên chỉ có thể ôm chặt vợ mình, nhưng mà vài giây sau hắn phát giác được lòng bàn tay của mình đã trở nên ướt át thì liền kinh hô:
- Không…Không tốt rồi, vợ tôi khó sinh, xuất huyết nhiều…
"Vèo!"
Lời còn chưa dứt, chiếc Dodge Tomahawk đang chạy trên nóc nhà liền tăng tốc, hóa thành một đạo hư ảnh.
Cùng lúc đó, Bản Bản đã mở ra bản đồ thành phố, nói:
- Hai đầu phố nữa rẽ hướng Đông, tiếp tục chuyển hướng Nam, chạy thêm ba đầu phố nữa, nơi đó có bệnh viên nhân dân… Ngoài ra phía sau chúng ta còn có chiếc xe cảnh sát, bên trên còn có một chiếc trực đấy!
- Sặc…
Nghe được lời này thì người đàn ông trung niên tức khắc phải quay đầu nhìn, đập ngay vào mắt là vô số xe cảnh sát, còn cả máy bay trực thăng trên trời.
(Nhớ hồi chơi Vice City )
Giờ khắc này hắn thật sự muốn tìm khối đậu hũ để đâm đầu vào rồi. Thà khi nãy tự mình ôm vợ chạy đến bệnh viện còn an toàn hơn khi đi với lũ yêu quái này.
- Rốt… rốt cuộc là các vị đã làm gì?
Người đàn ông trung niên liền hỏi cái vấn đề này, ít nhất là bây giờ hắn nhìn ra lũ yêu quái này cũng không xấu.
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng thở dài, than thở nói:
- Ai biết được? Kỳ thật chúng ta chỉ là đi dạo triển lãm, thuận tiện cầm lấy hai viên phỉ thúy… Ê, chuẩn bị sẵn sàng, sắp bay đây!
- Bay?
Nghe được chữ này thì người đàn ông trung niên đột nhiên có cảm giác bất an.
Nhưng chờ hắn quay đầu lại chứng kiến tòa nhà phía trước thì nhất thời hắn liền hét lên. Nói đùa gì thế, hai tòa nhà cách nhau ít nhất là mét, trừ phi chiếc xe này mọc thêm cánh, nếu không tuyệt đối sẽ không thể….
"Brừm!"
Tiếng động cơ mạnh mẽ vang lên, chiếc Dodge Tomahawk liền tăng tốc, hướng về mái nhà bệnh viện phía trước mà phi tới.
Nhìn cảnh này, ngay cả phi công lái trực thăng cũng ngạc nhiên tròn mắt, thẳng cho đến khi nghe được mệnh lệnh thượng cấp trong bộ đàm thì hắn mới lẩm bẩm:
- Không, tôi thấy không cần đuổi nữa, bởi vì mấy tên yêu quái này đã tự sát… Chờ chút!
Đúng thế, “bay” mét chẳng khác gì tự sát cả.
Nhưng mà dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của tên phi công này thì chiếc Dodge Tomahawk lại thật sự làm được.
Sau đó, khi thân xe sắp hạ xuống thì đột nhiên pô xe uốn cong chỉ hướng xuống dưới, hơn nữa còn phun ra hai dòng khí.
Trong phút chốc, mượn nhờ hiệu quả của dòng khí ấy, chiếc Dodge Tomahawk không ngờ lại bay thêm được về phía trước - mét, vừa khít khịt hạ an toàn xuống nóc nhà đối diện!
Trong tiếng ma sát chói tai, chiếc Dodge Tomahawk lại tăng tốc, trực tiếp phá vỡ cửa an toàn tầng thượng, rồi biến mất trong hành lang.
Trong trực thăng, tên phi công kia thấy vậy thì liền cầm lấy bộ đàm:
- Đội trưởng, tôi vừa nhìn thấy…. Ngày mai tôi sẽ đi đến khám bác sĩ, tôi cảm thấy hình như mắt mình có vấn đề.
Trên thực tế, hoài nghi mắt mình xảy ra vấn đề không hề chỉ là hắn!
Giờ phút này trong bệnh viên nhân dân, thấy được chiếc xe máy điên cuồng chạy vào thì tất cả bác sĩ, y tá đều hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Vài giây sau, khi thấy được chiếc Dodge Tomahawk trước mặt mình thì một bác sĩ khoa sản đã trực tiếp dán sát người vào vách tường, hận không thể ngất đi.
Sau đó, hắn trơ mắt nhìn một cái nồi cơm điện nhảy ra, hơn nữa dương dương tự đắc hô:
- Ngon, bay sướng phết … Ê, bà là bác sĩ khoa sản sao?
Sau mấy phút, rốt cuộc thì người đàn ông trung niên kia cũng thấy được vợ mình được đưa vào phòng sinh, hắn nhịn không được mà nước mắt tràn mi
Nhưng mà không đợi hắn cảm ơn thì Nặc Nặc liền đĩnh đạc nói:
- Không cần khách sáo, ai bảo bọn ca lại trong sáng, thuần khiết, thiện lương, giàu tình yêu như vậy… Ố ồ, vị tiểu thư này thoạt nhìn thực có khí chất, nếu có hứng thú cùng chúng ta đi tâm sự lý tưởng nhân sinh được không?
Tiếp đó, nếu không phải Xa Xa phóng đi thì phỏng chừng Nặc Nặc đã muốn hỏi đến vị tiểu thư kia hôm nay mặc quần lót màu gì rồi.
Khi nó biến mất sau cửa thoát hiểm thì chỉ nghe bên ngoài truyền đến vô số tiếng động.
Cùng lúc đó, có rất nhiều cảnh sát được trang bị vũ vàng đuổi tới, gã đội trưởng dẫn đầu liền quát:
- Sơ tán, sơ tàn toàn bộ, có bốn con yêu quái xâm nhập vào bệnh viện, chúng nó là những sinh vật rất nguy hiểm!
- Ách...
Một đám bác sĩ y tá đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ nếu đám yêu quái này nguy hiểm thì thế giới này phải định nghĩa lại về người tốt rồi.
Không để ý đến bọn họ, sau khi hỏi rõ được hướng đi của bốn con yêu quái thì rất nhiều cảnh sát liền đuổi theo, nhưng mà bọn hắn chạy dọc theo cầu thang đi vào tầng hầm cũng không tìm thấy bóng dáng ai cả.
Mấy phú sau, đám cảnh sát liền vội vàng rời khỏi bệnh viện, dần dần không khí trong bệnh viện mới trở nên yên lặng trở lại.
Thẳng cho đến khi toàn bộ âm thanh biến mất thì đột nhiên ở trong tầng hầm ngầm, một chiếc xe điện cũ nát nhúc nhích, sau đó một cái di động chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Giờ tao nhớ đến một chuyện, tại sao khi chạy trốn mày lại không trực tiếp biến thành xe điện, như thế có phải là tốt không?
- Cái này…
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu thừa nhận chính bản thân không có đầu óc.
Cho nên vài giây sau, Oa Oa thật nghiêm túc nói:
- Rất đơn giản, bởi vì vận động là phương thức tồn tại của vật chất!