Thẩm Lãng nghe xong lời Từ Thiên Thiên nói, sau đó tức khắc nhắm mắt lại.
Tiếp đó, hắn nhắm mắt lại bắt đầu bấm ngón tay tính toán.
Ồ?
Hai ngày này thật đúng là thời kỳ rụng trứng Từ Thiên Thiên sao?
Đương nhiên, ngươi cũng đừng hỏi Thẩm Lãng làm sao biết.
Thế là, Thẩm Lãng chăm chú gật đầu một cái nói:
- Cái này có khả năng, hơn nữa ngươi lấy thân phận phụ nữ có thai, có thể thu được sự đồng tình Cừu Yêu Nhi.
Tiếp đó, tra nam trực tiếp nằm ở trên giường rồi nói:
- Đến đây nào, cứ ngồi lên, ngươi tự làm đi.
Từ Thiên Thiên tiến lên, nhắm ngay thắt lưng Thẩm Lãng đá một phát thật mạnh.
- Ái ui...
Thẩm Lãng đau đến mức co rúm lại, tức khắc như là tôm luộc vậy.
Cô ả này đặt chân quá hiểm, trực tiếp đá ngay thận của hắn.
- Ta đi, tối hôm nay liền rời bến. - Từ Thiên Thiên nói.
Mèo có lý của mèo, chuột có lý của chuột, loại chuyện đi thuyền rời bến đi đến thành Nộ Triều thế này, Từ Thiên Thiên là có thể làm dễ dàng, không cần Thẩm Lãng nhọc công.
Tiếp đó, nàng liền đi.
Lúc ra đến cửa, bước chân Từ Thiên Thiên không khỏi dừng lại chỉ chốc lát.
Cũng chỉ có không đến nửa giây.
Bởi vì dựa theo ý tưởng trong đầu, Thẩm Lãng phải gọi ở nàng, tiếp đó nói một câu.
Một câu nói này hẳn là rất quan trọng.
Có thể dạy nàng thế nào đứng vững gót chân ở bên người Cừu Yêu Nhi, hoặc là qua những lời này để trong lòng Từ Thiên Thiên lưu lại một ấn tượng sâu sắc.
Cuối cùng nàng và Thẩm Lãng vẫn là quan hệ thù địch.
Trong tay Thẩm Lãng cũng không có bất kỳ nhược điểm nào của nàng, càng không có bất luận ràng buộc gì, như thế nào có thể cam đoan Từ Thiên Thiên phải phục vụ cho hắn? Như thế nào cam đoan Từ Thiên Thiên không phản bội hắn?
Thế nhưng Thẩm Lãng một câu nói cũng không ra khỏi miệng, cứ mặc Từ Thiên Thiên đi.
Mà Từ Thiên Thiên cũng đi thật.
Cải trang rời khỏi phủ Bá Tước Huyền Vũ đến bờ biển, đi thuyền rời bến hướng về phía thành Nộ Triều.
......
Nên gọi cô gái được Kim Hối cứu trở về là cái gì
Cô gái kêu ngạo bất tuân? Cô gái tự sát?
Mỹ nhân kiêu ngạo này tiến vào tiểu viện của Kim Hối.
Khác với trong tưởng tượng về viện tử của đàn ông, tuy rằng chưa nói tới xa hoa, nhưng lại là sạch sẽ để cho người ta phát cuồng.
Bên trong bất kỳ vật gì trưng bày cũng thật chỉnh tề, hơn nữa còn là đối xứng.
Không chỉ có như thế, trong sân còn trồng đầy hoa nhỏ.
Không chỉ có vậy, trong nhà còn nuôi chín con mèo, không, là mười con.
Bởi vì có một con quá đen, còn nhắm mắt lại, thiếu chút nữa không nhìn thấy nó.
Than Đen là mày à?
Lòng người con gái nhà quyền thế gần như lập tức hòa tan.
Thật không ngờ người đàn ông thủ đoạn độc ác này vẫn có một mặt dịu dàng như vậy.
Sau khi đưa cô gái này về nhà, Kim Hối liền đứng ở cửa không dám đi vào, thậm chí giống như không dám tới gần cô gái này trong vòng ba mét.
Khiến người ta có cảm giác rất kỳ quái.
Cô gái này bởi vì bản thân mình bị giày vò, cho nên lâm vào một loại trạng thái điên cuồng.
Cảm giác mình đã không sạch sẽ, từ từ ô uế đi.
Nhưng là vừa bởi vì xuất thân cao quý, cộng thêm tính cách cực đoan, sinh ra cực độ tự tôn.
Dù cho ta có bị chà đạp lại cái dạng gì, không có bất kỳ người nào có thể coi thường ta, ta thà chết cũng muốn tự chứng minh mình trong sạch.
Nhưng lúc này thái độ Kim Hối đối với nàng, giống như với nữ vương vậy.
Một lát sau, Kim Kiếm Nương đến.
- Muội muội hãy chăm sóc vị tiểu thư này thật tốt, ca ca đi làm một một ít thức ăn tới. - Kim Hối vội vàng chạy trốn.
Áp lực trước cô gái kiêu ngạo này quá lơn.
Đều nói làm chó liếm không có kết cục tốt, nhưng có người vẫn kìm lòng không đậu thế này.
Đến khi Kim Hối cầm đồ ăn trở về.
Trong sân đã truyền đến tiếng khóc nỉ non.
Không chỉ là cô gái kiêu ngạo này đang khóc, Kim Kiếm Nương khóc còn dữ dội hơn.
- Hồng Tuyến tỷ tỷ, ngày mai muội sẽ đi tìm cô gia, bảo ngài ấy giết sạch gia tộc họ Chúc.
- Chúc Lan Đình, Chúc Văn Đài, Chúc Văn Hoa cũng là súc sinh, giết sạch toàn bộ!
...
Bên trong gian phòng, Thẩm Lãng nằm lỳ ở trên giường, kéo áo lên, lộ ra thắt lưng.
- Nương tử, thận ta không có sao chứ. - Thẩm Lãng khóc sướt mướt.
Mộc Lan đang lấy tượu thuốc bôi lên eo Thẩm Lãng, phía trên thâm tím.
- Không có việc gì, chẳng qua là làm bị thương cơ bắp, bên trong không có việc gì.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Thận nhưng nghìn vạn lần không thể thụ thương, năng lực phương diện kia của Lãng gia ta đây vốn cũng không phải là siêu cường, thế mà còn thụ thương nữa.
Mộc Lan nói:
- Đúng rồi phu quân, sao chàng bị thương vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Cái con đàn bà Từ Thiên Thiên không biết xấu hổ câu dẫn ta, ta đương nhiên cự tuyệt. Ta nói thận của ta sớm không thuộc về mình mà là của nương tử, cả đời này ta chỉ vì nương tử máu tận người vong, kết quả nàng câu dẫn ta không thành, thẹn quá hóa giận, đạp một phát vào lưng ta.
- A?
Thẩm Lãng nói:
- Cũng không phải sao? Ta cũng hiểu được cô gái này thật không biết xấu hổ. Một chút cũng đều không hiểu được quả nghĩa liêm sỉ, mặc dù ta và nàng là từng có quan hệ vợ chồng, nhưng đã sớm kết thúc, bản thân ta tuyệt đối không phải là loại đàn ông níu kéo dây dưa.
- A!
- Nương tử, nghe khẩu khí này của nàng, hình như không tin ta a?
- Ừ!
Thứ tra nam như chàng, tưởng ta không nhìn thấy à?
Chàng nằm phè trên giường, bảo Từ Thiên Thiên ngồi trên, đồng thời tự thân vận động, từng chữ ta cũng nghe.
Nếu không phải là ta thích chàng như vậy, dù cho chàng có mười cái của quý cũng bị ta thiến sạch.
Thẩm Lãng bỗng nhiên buồn bã nói:
- Nương tử, nàng đang viết trên lưng ta hai chữ tra nam mà, đừng cho là ta không biết.
...
Ngày kế!
Kim Hối tìm được Thẩm Lãng báo cáo:
- Cô gia, Vương Liên đã chết.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.
Nhanh như vậy?
Lẽ ra gã còn có thể sống mấy tháng mà?
- Chết như thế nào? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Kim Hối nói:
- Phóng hỏa đốt rụi gian phòng của mình, đồng thời tự thiêu bản thân ra tro.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Vương Liên người này rất sợ chết, lại dám chết một cái chết quyết liệt và bi thảm đến thế sao?
Kim Hối nói:
- Kỳ thực trong khoảng thời gian này hắn biến hóa cực kỳ nhiều, thích mặc quần áo tuyệt đẹp, thích tô son, hắn nói rằng không cách nào tiếp thu bản thân xấu xí chết đi, mà cần dùng cách rực rỡ sáng tươi nhất từ giã cuộc đời mình.
Tiếp tục, Kim Hối móc ra một mảnh gốm rồi nói:
- Đây là vật hắn để lại.
Nhận lấy vừa nhìn.
Đây là một mảnh gốm đặc biệt thô, chính là được nặn từ đất sét bình thường, sau đó được hun trên lửa thành hình.
Phía trên cách một chữ.
Một chữ mà Thẩm Lãng hoàn toàn không nhận ra được.
Dù cho dùng trí não, cũng lục soát không có chữ này.
Bên trái chữ triều (朝), cộng thêm một chữ đế (帝).
Mặc kệ ở chỗ nào, Thẩm Lãng đều chưa từng thấy qua cái chữ này.
Vương Liên này rõ ràng phê quá trớn, mới có thể viết ra một chữ tầm phào thế này.
- Thu nhặt tro cốt của hắn, kể cả miếng gốm này cũng chôn cùng luôn, dù sao đây cũng là di vật cuối cùng của hắn.
Kim Hối đáp:
- Vâng!
Vương Liên đã chết, để lại trong lòng Thẩm Lãng một chút xúc động.
Nhưng cũng chỉ thế này mà thôi!
......
Từ Thiên Thiên ngồi trên một chiếc thuyền bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Loại thuyền hàng như vậy có rất nhiều, cũng là qua lại thành Nộ Triều.
Chỗ đó bây giờ đã trở thành trung tâm mua bán phồn hoa, mỗi ngày đều có vô số người buôn lậu vũ khí ra vào.
Mặc kệ vật tư trái phép gì, mặc kệ tang vật gì, ở thành Nộ Triều đều có thể giao dịch.
Tòa thành thị này không tuân theo pháp luật bất kỳ quốc gia nào.
Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, chính là luật!
- Nghe nói chưa? Tiểu thư Thành Nộ Triều Cừu Yêu Nhi lại tiêu diệt một đám hải tặc không thuận theo, từ trên xuống dưới mấy trăm đàn ông trong băng đó, toàn bộ được lột da dệt thành buồm.
- Dưới tay nàng được có một trăm chiếc thuyền, gần vạn người đi! Tiếp tục như vậy nữa, thừa kế thực sự thành chủ Nộ Triều phải đổi, Cừu Kiêu thiếu chủ mặc dù là đàn ông, nhưng luận thực lực sợ rằng còn muốn bại bởi đại tiểu thư này một bậc a.
- Không có cách nào khác, ai bảo đại tiểu thư này quá mạnh. Không ngừng ra tay, không ngừng hợp nhất với hải tặc khác, thế lực càng lúc càng lớn, ngay cả cha nàng cũng chưa chắc đè ép được.
- Nghe nói võ công nàng cao dọa người, hôm nay không đến ba mươi tuổi, nghe nói cũng sắp phải đột phá cảnh giới tông sư?
- Nghe nói đã là tông sư rồi mà.
- Ngươi nói bậy, toàn bộ Việt quốc chúng ta có bao nhiêu tông sư.
- Các ngươi có ai từng gặp vị tiểu thư Cừu Yêu Nhi này à?
Tất cả mọi người ở đây đều lắc đầu.
- Vị đại tiểu thư này chỉ phụ trách chiến tranh, giết người, mặc kệ việc buôn bán. Đàn ông nhìn thấy nàng, hoặc là bị bắt trở thành là thủ hạ của hắn, hoặc là bị lột da treo ở phía trên cột buồm, ta chính là nửa điểm đều không muốn gặp lại nữ ma đầu này.
Mới vừa đến trên mặt biển, giống như tiến vào một cái thế giới khác.
Ở trên đất bằng, mọi người đàm luận cũng là quốc quân, thái tử, hoặc là quý tộc đại quan nào lợi hại.
Nhưng đã đến trên mặt biển, đàm luận liền cũng là Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, sau đó liền tiểu thư Cừu Yêu Nhi.
Bởi vì bọn họ mới là chúa tể trên mặt biển này.
Nhất là tiểu thư Cừu Yêu Nhi, tràn đầy tính chất thần thoại vô cùng.
Lỗ tai Từ Thiên Thiên gần như phải đóng kén.
Từ miệng của những người này nàng giống như nghe được nữ ma vương, nữ sát thần.
Ngắn ngủi mười năm, hải tặc chết ở trong tay nàng đã vô số kể.
Thế cho nên toàn bộ trên mặt biển Việt quốc phía Đông, nhanh chóng chỉ còn lại họ Cừu làm cướp biển mà thôi.
Nhưng mà cho đến lúc này, gia tộc họ Cừu đã không còn là hải tặc, mà là hải quân, là chúa tể mua bán trật tự trên đại dương cả phía Đông.
Càng nghe truyền thuyết Cừu Yêu Nhi, Từ Thiên Thiên trong lòng càng tò mò.
Đồng thời với cuộc hành trình kế tiếp đến thành Nộ Triều tràn đầy vô cùng sợ hãi, còn có mong đợi!
Khoảng cách thời điểm gia tộc bị diệt đã qua một đoạn thời gian.
Thù hận nàng đã lắng đọng xuống, vẫn đặc biệt nồng nặc, đồng thời khắc sâu đến tận xương tủy.
Nhưng đã không còn là giống như một ngọn lửa đốt cháy cả người cùng linh hồn của nàng.
Cái loại cảm xúc cô độc một thân không an toàn này, lại một lần nữa che phủ tâm linh của nàng.
Hơn nữa đặc biệt quỷ dị kỳ quái ở chỗ, Thẩm Lãng thực sự giống như biến thành một điểm tựa cho nội tâm của nàng vậy.
Rời khỏi lục địa đi tới trên mặt biển, giống như có một sợi dây kết nối nàng và Thẩm Lãng.
Sợi dây này vô cùng phức tạp.
Mang theo thù hận, lại mang sự dựa dẫm quỷ dị, hợp tác, còn có một chút tâm trạng phức tạp.
Trải qua một đêm nửa ngày trên tàu.
Vào buổi trưa!
Người trên thuyền bỗng nhiên một phen hoan hô.
- Đến thành Nộ Triều! Đến thành Nộ Triều!
Từ Thiên Thiên không khỏi đi ra boong tàu, nhìn hải cảng phồn hoa cphía trước.
Còn có tòa thành thị khoảng cách ngoài khơi không xa kia.
- Thành Nộ Triều, ta đến đây.
- Cừu Yêu Nhi, ta đến, ta cũng chống mắt mà xem, ngươi đến tột cùng là dạng nữ ma đầu gì, dạng nữ sát thần gì.
...
Vì chiến lược số vàng khổng lồ kế tiếp trên đảo Vọng Nhai, Thẩm Lãng đi một chuyến đến hang núi bí mật.
Thuận tiện còn đi một chuyến đến phần mộ Vương Liên.
Người chết tiệt cuối cùng vẫn chết tiệt.
Nhưng chung quy cũng từng giúp đỡ hắn trừ đi Lâm Chước, gần như cho phủ Bá tước Tĩnh An một kích trí mạng, cắt đứt màn không ngừng tập kích và quấy rầy của sở Thiên Hộ Diêm Sơn với phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Công về công, quá về quá.
Thẩm Lãng cũng không nói gì khác, chính là ở vẩy một chén rượu lên trên phần mộ Vương Liên.
Tiếp đó ở dưới sự bảo vệ Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam, trở về phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Thế nhưng, ở trên đường trở về.
Một người ngăn cản lối đi.
Một nhân vật chỉ cần nhìn cũng biết trâu bò rồi.
Một nhân vậy đứng ở nơi đó, cũng cảm giác được lá rụng bay múa, gió lớn nổi lên.
Một nhân vật đứng ở nơi đó, ngay cả côn trùng cũng không dám kêu to.
Chí ít nhìn phản ứng Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam sẽ biết.
Hai người kia đầu tiên là chợt rút kiếm.
Tiếp đó, lại đem kiếm cắm trở lại.
Bởi vì ở trước mặt người này, rút kiếm đã trở nên không có chút ý nghĩa nào, thực lực của đối phương đã vượt qua bọn họ rất nhiều.
Đây là một mỹ nam trung niên.
Toàn thân đều tản ra một khí chất.
Vô địch thật hiu quạnh, nhân sinh hiu quạnh như tuyết!
- Phía trước chính là cô gia phủ Bá Tước Huyền Vũ Thẩm Lãng các hạ?
Người này lên tiếng.
Thanh âm rõ ràng một chút cũng không lớn, nhưng giống như ở bên trong lỗ tai Thẩm Lãng vang lên vậy.
Thẩm Lãng đáp:
- Là ta!
- Chính là ngươi phá giải kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh của ta à?
Thân thể Thẩm Lãng run lên.
Hắn biết người này là ai đó.
Cường giả nghịch thiên, kẻ giết vợ chứng đạo Nam Hải Kiếm Vương Lý Thiên Thu!
...
Chú thích của Bánh: Hôm qua chỉ ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ, thiếu chút xíu nữa ta thì xin nghỉ. Nhưng vẫn là ngưng tụ toàn bộ tinh thần, cắn răng bảo đảm chất bảo lượng viết ra, chẳng qua là viết đến sáng sớm chín giờ rưỡi. Ta đi ngủ mấy canh giờ, ngày hôm nay vẫn như cũ canh ba hơn một vạn chữ, cuồng lạy tất cả mọi người hỗ trợ.
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mọi người thông cảm, sáng mai ta đi học sớm nên hôm nay chỉ chương thôi. Chiều về bù. Đau cổ, đau lưng quá T_T