Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

chương 352: vua căng nghịch thiên! đại luân hãm! thái tử tuyệt vọng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Nan không có chết sao?

Đúng!

Vậy lúc đó người ở biên giới nước Khương và nước Sở chết là ai?

Trùm mã tặc Tam Nhãn Tà!

Lúc đó toàn tộc Tô Nan trốn đi về phía Tây Vực, bởi vì tham lam vàng trong cung vua Khương, kết quả làm trễ nãi rất nhiều thời gian, hơn nữa quân đội tập thể bị dịch tả sốt rét, bị Thẩm Lãng mang theo kỵ binh Khương quốc vây đuổi chặn đường.

Vì bảo hộ Tô Nan.

Bề tôi trung thành Tô Dong giả trang biến thành bộ dáng Tô Nan, dẫn đại đa số người gia tộc họ Tô trên đường đi về phía tây chịu chết, nỗ lực dương đông kích tây thu hút Thẩm Lãng truy đuổi đại quân.

Mà Tô Nan mang theo đệ tử gia tộc họ Tô chính thống nhất lên bắc, trước vào nước Sở, sẽ lượn quanh đường vào các nước Tây Vực.

Kết quả!

Thẩm Lãng mang theo Kiếm vương Lý Thiên Thu, còn có tinh nhuệ nhất kỵ binh Khương quốc ngăn ở vị trí cửa vào nước Sở.

Trận chiến cuối cùng giữa Tô Nan cùng Lý Thiên Thu kết quả cái bụng bị cắt ra hơn phân nửa.

Trước khi chết.

Ông ta giết chết tất cả mọi người gia tộc họ Tô, kể cả mấy người con trai, cháu trai, vợ, anh em v.v... của Tô Nan.

Đồng thời nói cho Thẩm Lãng, ân oán gia tộc họ Tô cùng hắn đã hoàn toàn kết thúc.

Cuối cùng, ông ta chợt tung một chưởng đánh nát đầu của mình, chết vô cùng vô cùng thê thảm.

Lưu cho Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu ấn tượng không cách nào phai mờ.

Thậm chí hình tượng của ông ta lập tức liền nâng cao, trở thành một đấng kiêu hùng tràn trề bi tráng sắc thái.

Nhưng...

Người chết kia người là trùm mã tặc Tam Nhãn Tà.

Nơi này có một chi tiết.

Tô Nan ở kinh đô trên triều đình trường kỳ giả trang già, Thẩm Lãng gần như cho tới bây giờ cũng không có gặp qua mặt mũi thực của ông ta.

Mà Tam Nhãn Tà cho tới nay, cũng là mang mặt nạ, vĩnh viễn cũng không có lộ ra bộ mặt thật.

Tô Nan có hai cái thế thân, một người tuổi già.

Hai người không cách nào giống hệt nhau, cho nên Tô Nan lúc giả trang già phải cố cho giống tên thế thân.

Tam Nhãn Tà lấy tư cách thế thân trẻ tuổi, gã và Tô Nan giống à?

Hai người này không phải anh em, cũng không có bất kỳ quan hệ huyết mạch.

Cho nên muốn muốn hoàn toàn giống nhau không có cách nào.

Hình thể gần như có thể huấn luyện được giống hệt nhau, xương mặt hai người cũng khá tương tự.

Vậy khuôn mặt hai người làm cách nào giống nhau?

Đại Kiếp Tự!

Lúc trước nói qua, Đại Kiếp Tự luôn luôn bị cho là tà môn ma đạo, bởi vì bọn họ tinh thông rất nhiều tà thuật.

Có lẽ là bởi vì bọn họ đã từng khai thác đi ra di tích thượng cổ cũng khá tà dị.

Nó có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái.

Ví như, phù điêu trong Đại Kiếp Cung rất nhiều cũng là về chuyện nam nữ, hơn nữa đặc biệt trắng trợn, thậm chí có người bất nam bất nữ, thậm chí có người có đặc trưng lưỡng tính cùng tồn tại.

Mà Đại Kiếp Tự còn có một bản sự.

Không biết nên gọi đổi mặt hay là sửa mặt nữa.

Nhưng không phải giải phẫu, không cần khai đao, mà là dùng một loại thủ pháp đặc biệt quỷ dị điều chỉnh khuôn mặt người.

Nhưng mà, tuyệt đại đa số người không chịu nổi thủ pháp tà ác như vậy, trong mười người sẽ chỉ có một người thành công vượt qua, còn lại sẽ chết.

Nhưng lại có một chi tiết.

Dư nghiệt huyết mạch của Khương Ly, bọn họ đều có dòng máu đặc biệt.

Sau trưởng thành, sức mạnh huyết mạch của bọn họ nếu không được phóng thích, khuôn mặt cùng thân thể đều có thể méo mó.

Khổ Đầu Hoan, mười huynh đệ họ Lan, cũng là như thế.

Mà lúc này là thời cơ tốt nhất để tái tạo gương mặt.

Mà trùm mã tặc Tam Nhãn Tà chính là dư nghiệt Khương Ly, người có huyết mạch đặc biệt.

Trình độ nào đó, gã và Khổ Đầu Hoan thật đúng là huynh đệ.

Năm đó rất nhiều gia tộc nhận nuôi trẻ mồ côi trong chiến tranh, Tô Nan cũng không ngoại lệ, Tam Nhãn Tà từ đó được dẫn ra.

Khoảng chừng bắt đầu từ mười bảy tuổi, gã lại bắt đầu cuộc đời mã tặc, cũng bắt đầu cuộc đời thế thân cho Tô Nan.

Nhưng dù cho Đại Kiếp Tự có bản lĩnh quỷ thần khó lường, cũng vô pháp để cho gã có khuôn mặt y hệt Tô Nan, cho nên còn cần số nhiều lần sửa mặt, mới khiến cho hai người đạt đến chín thành tương tự.

Ngày đó cũng chỉ có một người gặp qua khuôn mặt đích thực của Tô Nan.

Kiếm vương Lý Thiên Thu.

Nhưng Kiếm vương có một đặc điểm, ông ta nhìn người không nhìn mặt, nhìn nội lực chân khí, nhìn võ công khí thế.

Điểm này, Tô Nan cùng Tam Nhãn Tà ngược lại giống nhau.

Bởi vì bọn họ hai người tu luyện bí tịch giống hệt nhau, sử dụng vũ khí giống hệt nhau.

Chỉ bất quá lúc đó Kiếm vương Lý Thiên Thu giao thủ hơi có chút tò mò, vì sao khí thế Tô Nan của yếu đi một chút? Không giống thời điểm ở dịch trạm quận Lang khí phách ngất trời.

Nhưng ông thoáng suy nghĩ, sau đó cũng cho là bình thường.

Bởi vì Tô Nan liên tiếp bị đánh vài lần, tâm tình có biến hóa to lớn, khí thế yếu đi cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng bất kể như thế nào, Tam Nhãn Tà giả trang Tô Nan là có kẽ hở.

Như vậy, nguyên nhân để tất cả mọi người tin tưởng người kia chính là Tô Nan là đâu?

Chiến thuật tâm lý!

Mọi người đặc biệt tin tưởng chuyện mình sẵn lòng tin tưởng.

Tất cả mọi người sẽ nghĩ, Tô Nan sẽ khẳng định cùng gia nhân ở cùng nhau.

Mấu chốt nhất là!

Tên “Tô Nan” trước khi chết giết chết tất cả người nhà của mình.

Kể cả vợ và đứa con trai yêu quý nhất của ông ta.

Việc này đều là thật.

Chuyện này quá mức rung động.

Cũng đủ che giấu tất cả kẽ hở.

Giống như một bộ phim, nếu như tình tiết chấn động đến để cho người ta rợn cả tóc gáy thì như vậy mọi người bản năng sẽ quên lỗi của nó.

Thẩm Lãng mỗi một khắc nhớ tới một màn kia, đều có thể từng đợt tóc gáy dựng lên.

Tô Nan từng bước từng bước chính tay giết sạch những thành viên dòng chính của gia tộc họ Tô.

Tất cả mọi người sẽ nghĩ, loại chuyện này chỉ có Tô Nan làm ra được, cũng chỉ có ông có tư cách làm.

Như vậy, lúc đó người gia tộc họ Tô chính thống nhận ra Tô Nan này là thế thân à?

Con trai và những người vợ của Tô Nan nhất định là nhận ra.

Thế nhưng họ cũng không có mở miệng, tùy ý thế thân Tô Nan giết chết mình.

Bọn họ dùng cái chết của mình, cứu Tô Nan.

Toàn bộ mấy nghìn người gia tộc họ Tô dùng tánh mạng của mình, đổi một mạng Tô Nan.

Dòng chính của gia tộc họ Tô, hơn một trăm người toàn bộ chết trước mặt Thẩm Lãng.

Hiểu rõ đoạn ân oán này.

Lúc này, ngươi sẽ hoài nghi Tô Nan là thế thân?

Người nào sẽ nghĩ tới?

Không ai sẽ nghĩ tới.

Vậy... Thẩm Lãng nghĩ tới à?

Hắn có X quang, nhìn người trước nhìn huyết mạch.

Trừ phi huyết mạch giống hệt nhau, bằng không bất luận kẻ nào đều chạy không khỏi pháp nhãn của hắn.

Cho nên...

Thế nhưng hắn cũng không nói gì.

Bởi vì, hắn cũng bị chấn động.

Hơn nữa, thế thân của Tô Nan Tam Nhãn Tà giết sạch toàn tộc họ Tô, sau đó hỏi Thẩm Lãng một câu.

Bây giờ ân oán của hai họ Tô Kim, có phải chấm dứt hay không?

Thẩm Lãng nhịn không được ở trong lòng nói một câu.

Xem như là chấm dứt.

Trên thực tế khi đó, Thẩm Lãng đã không có khả năng bắt được Tô Nan.

Dù cho hắn vận dụng tất cả kỵ binh Khương quốc cũng bắt không được.

Tô Nan hy sinh cả gia tộc, từ bỏ toàn bộ, lẻ loi một mình, có thể dễ dàng biến thành bất luận kẻ nào.

Như là mò kim đáy bể, làm sao bắt?

Nhưng Tô Nan xuôi nam, đầu nhập vào vua Căng, cũng là có thể đoán trước!

Về bí mật của Tô Nan, Thẩm Lãng chỉ nói cho bốn người.

...

Tô Nan bị diệt tộc, mất đi cơ nghiệp mấy trăm năm.

Nhưng chuyện này ngược lại thành toàn cho ông ta.

Người này là tuyệt đối kiêu hùng, mặc kệ trí tuệ hay thủ đoạn, hoặc là tâm tính, cũng là tuyệt đỉnh.

Nhưng ông ta chỉ có một khuyết điểm.

Dễ nẩy sinh lòng tham.

Một khi tiến vào hoàn cảnh thuận lợi, liền muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, một mũi tên ba con chim.

Chính là bởi vì tính tính này có chỗ thiếu hụt, dẫn đến ông ta bại bởi Thẩm Lãng, tao ngộ tai ương diệt tộc.

Bây giờ, ông ta đã không có cái gì có thể mất đi.

Như vậy, ông ta lại trở nên cường đại hết sức.

Ở trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, võ công của ông ta lên một một tầng lầu, cuối cùng đột phá tầng bình cảnh kia, đạt đến cảnh giới tông sư.

Đương nhiên, tông sư này còn cần lục đại thế lực siêu thoát sắc phong nữa.

Nhưng thực lực của ông ta đã có rồi.

Hơn nữa ông ta tài hoa cỡ nào?

Lòng dạ vua Căng ra sao?

Tô Nan xuôi nam đầu nhập vào vua Căng, sau đó hai người gần như như cá gặp nước.

Ngắn ngủi trong thời gian hơn một năm, ông ta liền trở thành phụ tá đắc lực vua Căng.

Ở thời điểm sáu mươi tuổi, ông ta ngược lại thu được tân sinh.

...

Lúc này Tô Nan cưỡi ở trên con ngựa lớn, coi khinh mười mấy vạn đại quân Việt quốc.

Khinh thường Nam Cung Ngạo cùng Chúc Lâm.

Coi khinh Thái tử Ninh Dực.

- Ninh Dực, ngươi còn đuổi hay không? - Tô Nan cười to nói.

Võ sĩ tộc Sa Man đã trốn vào trong rừng sâu núi thẳm, có đuổi hay không?

Lúc Ninh Dực tới, quốc quân luôn miệng nói, giặc cùng đường sờ đuổi.

Tổng đốc Chúc Nhung cũng lần nữa khuyên nhủ, nếu đại quân của vua Căng trốn vào núi sâu rừng rậm, tuyệt đối không thể đuổi kịp.

Lúc đó Ninh Dực trong lòng khó chịu, cảm thấy ta vì sao không thể đuổi? Ta có mười mấy vạn đại quân, hoàn toàn có thể chém giết vua Căng.

Mà bây giờ...

Căn bản không cần Ninh Nguyên Hiến cùng Chúc Nhung khuyên.

Thái tử Ninh Dực sẽ không đuổi, cũng không dám đuổi.

Chỉ có người lạc vào cảnh giới kỳ lạ mới có thể hiểu được tất cả.

Hoá ra núi sâu cùng rừng rậm thật sự là thiên hạ của võ sĩ tộc Sa Man, đuổi theo thực sự sẽ chỉ có một đường chết.

Mặc kệ thế nào?

Tối thiểu ta thắng!

Dẫu cho đại chiến đánh đến rất khó nhìn, thế nhưng thì như thế nào?

Người nào thấy được?

Dân chúng cũng là đồ ngu, dễ gạt nhất.

Đến lúc đó viết viết tin chiến thắng ba hoa chích choè cũng được, để vô số người thiên hạ điên cuồng tâng bốc trận đại chiến này thắng lợi cũng được.

Nhưng trong lòng Thái tử Ninh Dực từ đầu đến cuối có một vẻ lo lắng.

Vua Căng ở đâu?

Cuối cùng, Thái tử Ninh Dực nhịn không được bèn hỏi:

- Tô Nan, vua Căng ở đâu?

Khoảng cách xa như vậy, Tô Nan lại nghe được.

- Làm sao ta biết chứ? Chuyện của bệ hạ, thần tử sao dám quản nhiều? - Tô Nan cười nói:

- Các ngươi không đuổi à? Vậy ta có thể đi!

Tô Nan xoay người rời đi.

Nhưng đi một trăm mét sau đó, ông ta lại xoay người trở về nói:

- Các ngươi thực sự không đuổi à? Vậy... vậy ta đi thật nhé!

Thái tử, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo tức giận đến toàn thân run.

Làm sao Tô Nan cũng biến thành hèn hạ giống như Thẩm Lãng vậy?

Hết lần này tới lần khác còn chút võ sĩ tộc Sa Man cũng vô cùng hèn hạ, lại từ trong rừng cây đi ra, lại cứ như thế đứng nghênh ngang ở chính giữa. Thật giống như cô gái lầu xanh đứng ở trên cửa sổ ngoắc:

- Đại gia, qua đây, qua đây chơi, đã lắm!

Giờ khắc này.

Ba đầu sỏ nước Việt rõ ràng cảm thấy vô cùng sỉ nhục.

Nhưng không ai mở miệng truy kích.

Lúc Thái tử tới còn tự tin tận trời, muốn nhất cử tiêu diệt vua Căng, bằm thây gã vạn đoạn, lập được công trạng lớn.

Mà bây giờ, gã chỉ an an ổn ổn bắt được cái quân công này đi.

Cuối cùng Ninh Nguyên Hiến cũng đã nói, chỉ cần đánh lui vua Căng, địa vị Thái tử của gã liền ổn.

Xem ra vị này Thái tử điện hạ vẫn còn lý trí, lúc nên sợ thì vẫn biết sợ.

- Thái tử điện hạ, Nam Cung Xu Mật, tướng quân Chúc Lâm, ta đi thật đây... – Giọng Tô Nan = truyền đến.

Con mẹ nó ngươi đi nhanh đi!

Tiếp đó, Tô Nan mang theo võ sĩ tộc Sa Man, nghênh ngang đi.

Mười mấy vạn đại quân nước Việt, liền mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ rời đi.

Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo thở dài một hơi, đi tới trước mặt Thái tử khom người nói:

- Điện hạ anh minh.

Các ngươi đây là đang trào phúng ta sao?

Trời cao có mắt, Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo thật sự chẳng hề châm chọc mà là phát ra từ nội tâm.

Bọn họ thực sự sợ Thái tử điện hạ trẻ tuổi nôn nóng, trực tiếp hạ lệnh truy kích, như vậy mười mấy vạn đại quân có thể sẽ phải đối mặt vạn kiếp bất phục.

Rừng rậm cùng núi cao, hoàn toàn chính là sân nhà võ sĩ tộc Sa Man.

...

Thái tử Ninh Dực trở lại trong đại doanh, rầu rĩ không vui mà uống rượu!

Gia tộc họ Chúc bỏ ra cái giá to lớn, dùng hết của cải tích lũy suốt mấy thập niên, hơn nữa còn tiêu hao tài nguyên chính trị, liền đổi lấy kết quả này?

Lại không thể toàn công!

Rõ ràng ăn một nồi cơm sống!

Chúc Lâm thở dài nói:

- Thái tử điện hạ, đối với kết quả này, thần đã hài lòng. Cầu kỳ thượng, đắc kỳ trung (), rất bình thường.

() Câu này của Lý Thế Dân nói trong "Đế Phạm", có hai nghĩa. Nghĩa đầu tiên là kết quả sẽ chênh lệch với mục tiêu. Nghĩa thứ hai, nếu định ra mục tiêu thấp thì kết quả sẽ không cao.

Thái tử nói:

- Trả giá cũng quá lớn.

Chúc Lâm nói:

- Nhân sinh không đắc ý tám chín phần mười, trên cái thế giới này lại có mấy cuộc chiến tranh là đại hoạch toàn thắng? Cũng là lúng ta lúng túng xong việc.

Những lời này ngược lại nói đúng, chân chính đại thắng nhẹ nhàng như Hoắc Khứ Bệnh rất ít, phần lớn chiến tranh là đôi bên liều mạng kiệt sức mà lui, sau đó mỗi người đều tuyên bố thu được thắng lợi.

Thái tử nói:

- Cục diện hôm nay như thế này làm sao ta trở về kinh đô? Thiên hạ vạn dân vẫn chờ ta đại hoạch toàn thắng, lập được công trạng lớn.

- Thái tử điện hạ đã lập được công trạng lớn rồi. - Chúc Lâm nói:

- Chúng ta quả thực đánh bại vua Căng, triệt để đánh lui chủ lực tộc Sa Man. Lần đại chiến này, Thái tử điện hạ chỉ huy thoả đáng, khiến cho quân ta thu được đại thắng đáng có, là thế này phải không? Nam Cung Xu Mật.

Nam Cung Ngạo nghiêm mặt nói:

- Đại quân tộc Sa Man liên tục không ngừng từ nước Đại Nam ra, sau cùng lại một lần nữa tập kết mười. Việt quốc của ta với mười tám vạn đối chiến mười vạn tộc Sa Man, chém tám vạn, thương vong năm vạn, đại hoạch toàn thắng! Tướng địch Tô Nan dẫn đầu không đủ hai vạn tàn quân hốt hoảng mà chạy! Đây không phải là đại hoạch toàn thắng vậy là cái gì? Đương nhiên phải không thế công.

Chúc Lâm nói:

- Nam Cung Xu Mật quả nhiên là lão tướng sa trường.

Những lời này của Chúc Lâm không phải trào phúng, mà là thực sự đang khích lệ Nam Cung Ngạo.

Thứ chiến báo như vậy, mới phù hợp nhất vạn dân Việt quốc tâm lý mong muốn.

Đầu tiên, quân đội tộc Sa Man đúng là lợi hại, mười tám vạn chúng ta đối chiến bọn họ mười vạn mới thắng.

Nhưng chúng ta cũng rất cường đại, chém đầu tám vạn, tự thân thương vong năm vạn.

Đây không phải là đại thắng vậy là cái gì?

Chúc Lâm nói:

- Trọng điểm ở tướng địch Tô Nan!

Trương Triệu nói:

- Lần này tin chiến thắng trọng điểm ở Tô Nan! Người này không phải đã chết rồi sao? Không phải đã bị Thẩm Lãng diệt à? Vì sao lại còn sống qua đây, hơn nữa còn xuất hiện ở trong quân vua Căng? Đây càng thêm chứng minh một việc, Thẩm Lãng một mình bỏ qua Tô Nan, hơn nữa cấu kết vua Căng, chắc chắn!

Thái tử Ninh Dực gật đầu nói:

- Đúng, như thế cũng đủ đổi chỗ bất luận kẻ nào chú ý! Trọng điểm cũng sẽ không đặt ở nghi vấn phía trên chiến báo, mà là sự việc Tô Nan chưa chết, Thẩm Lãng cấu kết vua Căng! Mượn này tội danh, có thể hoàn toàn đẩy Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đến chỗ chết!

Đại tướng quân Chúc Lâm nói:

- Phần chiến báo này, đã cũng đủ thiên hạ khiếp sợ.

Thái tử Ninh Dực nói:

- Vậy đối với phụ vương, cũng muốn dùng phần chiến báo này à?

Đại tướng quân Chúc Lâm lặng im chỉ chốc lát, chiến báo như vậy có thể lừa gạt người trong thiên hạ, nhưng chắc chắn không gạt được Ninh Nguyên Hiến.

Suy tư sau một lát, đại tướng quân Chúc Lâm nói:

- Chúng ta vừa không có nói láo, vì sao không thể đăng báo bệ hạ như thế? Ngươi cứ nói đi, Nam Cung Xu Mật?

Nam Cung Ngạo da đầu tê dại.

Nhưng ông ta bây giờ đã thoát thân không nổi rồi.

- Đúng, chuyện này chính là sự thật, quân ta chém đầu tám vạn, tự tổn hại năm vạn, gần như đánh cho toàn quân huỷ diệt, đương nhiên phải dâng tấu chương chi tiết cho quốc quân rồi. - Nam Cung Ngạo nói.

Chúc Lâm đứng lên nói:

- Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ, tiêu diệt chủ lực của vua Căng, vì mang đến ổn định và hòa bình lâu dài cho Việt quốc của ta suốt mấy chục năm, lập được công trạng lớn!

Nam Cung Ngạo cũng đứng dậy chắp tay nói:

- Chúc mừng điện hạ, lập được công trạng lớn.

Thái tử Ninh Dực đứng dậy đỡ hai vị tướng quân lên, rồi nói:

- Một trận chiến này sở dĩ thắng lợi thành công, toàn dựa vào hai vị tướng quân chỉ huy thoả đáng, toàn dựa vào các tướng sĩ liều mạng không sợ hãi, Ninh Dực không có tấc công nào cả.

Chao ôi!

Sau khi trải qua trận chiến này, Ninh Dực cũng trưởng thành.

Chí ít lúc nói cái đoạn văn này đã không đỏ mặt chút nào, có thể đã có cơ sở làm quân vương.

Thái tử điện hạ hỏi:

- Kế tiếp, cô () nên lên bắc tốt hơn hay tiếp tục ở lại nước Nam Ẩu tốt hơn?

() Cách Thái tử xưng hô với cận thần

Đại tướng quân Chúc Lâm đáp:

- Điện hạ vẫn nên ở lại nước Nam Ẩu một đoạn thời gian, củng cố thành quả thắng lợi một cái, trấn an vạn dân, để dân chúng nước Nam Ẩu cũng có thể ngưỡng mộ quân ân.

Thái tử Ninh Dực đã hiểu, đây là để Thái tử thêm một đợt công lao.

Đối với Thái tử mà nói, quân công là công.

Nhưng trị dân cũng là công lao.

Đến lúc đó, để dân chúng nước Nam Ẩu dâng lên huyết thư của vạn dân, xin thề thuần phục nước Việt.

Thậm chí lúc Thái tử rời đi, mấy vạn dân chúng đưa tiễn.

Chờ Thái tử về kinh đô, sau đó lại để lấy cái huyết thư của vạn dân kia về Việt quốc với nội dùng thỉnh cầu nước Nam Ẩu triệt để quy thuận Việt quốc, biến thành châu tự trị thứ hai.

Như thế, công lao Thái tử lần này coi như là giáng một chùy.

Năm đó công lao Ninh Nguyên Hiến cũng là thuyết phục Biện Tiêu bó Ngô theo Việt.

Hôm nay Ninh Dực ta đây, không chỉ triệt để đánh bại vua Căng, hơn nữa còn để nước Nam Ẩu hoàn toàn quy tâm, biến thành một bộ phận Việt quốc.

Cái công lao mở mang bờ cõi này, chẳng lẽ còn chưa đủ à?

Quả thực được rồi!

Chỉ cần thiên hạ người đọc sách cùng nhau mở miệng, cùng nhau tâng bốc.

Không bao lâu, cái công lao này sẽ từ hư, biến thành thật.

Cái công lao mở mang bờ cõi của Thái tử Ninh Dực sẽ được khắc ghi vào sử sách.

Còn chân tướng?

Người nào quan tâm?

Tuy rằng toàn bộ Việt quốc dư luận quyền phát biểu đang đi học nhân thủ trong đó ở đâu?

Dân chúng biết cái đếch gì.

Còn chưa phải là người đọc sách nói cái gì, bọn họ nghe cái nấy sao?

Tất cả sách sử thuộc về chúng ta viết kia mà!

Lúc này, trái tim của Thái tử đã bình tĩnh lại!

Mặc kệ thế nào?

Một trận chiến này cuối cùng là thắng.

Chỉ cần gia công một cái chiến báo là được.

- Cô quyết định, kế tiếp thi triển hoàn toàn mới sách lược, ở hai nước trên đường biên giới trắng trợn xây dựng thành lũy, giữ lại cảnh an dân. - Thái tử Ninh Dực nói.

- Điện hạ anh minh!

- Điện hạ anh minh!

Ở trên đường biên giới xây dựng thành lũy, cùng vua Căng tiến hành kéo dài cuộc chiến?

Cái này... Đây không phải là Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đã sớm tiếp tục định ra chính sách à?

Tại sao lại biến thành Thái tử?

Kỳ thực, Thái tử Ninh Dực cũng ở đây cảm khái,

Hoá ra Ninh Chính cùng Thẩm Lãng là đúng, lời kia Thẩm Lãng thật sự quá chính xác.

Chân lý thường thường nắm giữ ở rất ít người trong tay!

Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đưa ra thành lũy chiến đấu, trường kỳ kháng chiến quan điểm, sau đó cơ hồ bị thiên hạ phun chết, ghim vào phe đầu hàng sỉ nhục trụ phía trên.

Kể cả Ninh Dực cũng cười nhạt.

Nhưng mà không nghĩ tới, bọn họ lại mới là chính xác.

Nhưng mà... tính sao?

Cái trụ sỉ nhục của các ngươi lật không nổi, hơn nữa cộng thêm Tô Nan chưa chết, Thẩm Lãng cấu kết vua Căng đã trở thành sự thực.

Kế tiếp, sẽ chờ để tiếng xấu muôn đời, bị vạn dân phỉ nhổ, vĩnh viễn thoát thân không được đi!

Các ngươi cái này chính xác trường kỳ kháng chiến, thành lũy chiến đấu sách lược, liền về Ninh Dực ta đây!

Không cảm ơn, không cảm ơn!

Ta sẽ đem các ngươi đánh vào vực sâu vạn trượng tiến hành cảm kích.

Thế nhưng, vua Căng đang ở đâu vậy?

Ba người trong lòng đều có một vẻ lo lắng.

- Vua Căng ở nơi nào? - Thái tử Ninh Dực vẫn hỏi.

Đại tướng quân Chúc Lâm nói:

- Bây giờ nghĩ lại, vua Căng đã biến mất hơn một tháng không ở trong quân.

Nam Cung Ngạo nói:

- Tô Nan như thế nào đi nữa nói cũng là một ngoại nhân, hắn lại cầm binh quyền giao cho một ngoại nhân sao?

Chúc Lâm nói:

- Đúng vậy, làm một vị vua, ai sẽ giao binh quyền cho người ngoài? Xảy ra chuyện gì mới có thể để hắn cầm binh quyền giao cho người ngoài?

- Trừ phi là bên trong nước Đại Nam thay đổi, vua Căng vương vị bất ổn! - Thái tử Ninh Dực nói:

- Hắc Thủy Đài dường như là có tấu chương cùng loại, bên trong nước Đại Nam có bộ lạc mưu phản.

- Đúng, chỉ có giải thích này! - Chúc Lâm nói:

- Chỉ có khi ngai vàng bị uy hiếp, vua Căng mới có thể bỏ xuống quân đội, trở về trong nước

Nam Cung Ngạo nói:

- Vua Căng dẫn đầu mười vạn đại quân tiến công nước Nam Ẩu, tuy rằng dũng mãnh vô cùng, nhưng tốn công vô ích, không có chiếm lĩnh một tấc đất đai, không có chiếm một tòa thành trì, uổng phí thương vong mấy vạn đại quân, huyền thoại của hắn tan vỡ, cho nên nhất định ngai vàng bất ổn rồi.

Chúc Lâm nói:

- Nước Đại Nam mặc dù nói là một quốc gia, nhưng thực có rất nhiều bộ lạc dã man, những tay tù trưởng này bướng bỉnh bất tuân, làm sao phục tùng vua Căng? Huống chi trận chiến trước hắn đã tốn công vô ích, uy tín chắc chắn bị tổn thất thật lớn!

Nam Cung Ngạo nói:

- Hơn nữa hắn giao quân đội cho cho Tô Nan, mà không phải đại tướng khác của tộc Sa Man, chứng minh hắn không tín nhiệm với tướng lĩnh tộc Sa Man mà mình mang theo, hắn đang gạt bỏ đối lập, cho nên Tô Nan mới có thể thượng vị!

Không tệ, không tệ!

Lý luận này không chê vào đâu được.

Suy bụng ta ra bụng người có khi lại chính xác.

Nhất định là như vậy!

Nếu không có xảy ra tình thế hỗn loạn đáng sợ, người nào sẽ giao ra binh quyền?

Thiên hạ nào có vua như vậy?

Tô Nan lúc trước phản Việt quốc, hoàn toàn là loạn thần tặc tử.

Tức khắc, Chúc Lâm khom người nói:

- Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ, lần này triệt để đánh bại chủ lực tộc Sa Man, ngai vàng vua Căng càng thêm bất ổn, e rằng trong nước Đại Nam sẽ có một phen xao động, thậm chí nội chiến! Từ đó về sau, nước Nam Ẩu vô tư, tất cả chuyện này cũng là công của điện hạ!

Nam Cung Ngạo nói:

- Lần này, thực sự cũng coi là công trạng lớn!

Tiếp đó, Chúc Lâm nói:

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên viết cái tin chiến thắng này thế nào?

- Thiện! Vạn dân Việt quốc chắc chắn ngẩng đầu mà đợi, bệ hạ cũng ngẩng đầu mà đợi, Tết sắp qua rồi, phần tin chiến thắng này, vừa vặn có thể cho vạn dân Việt quốc qua một năm an vui!

Nào chỉ là được năm, chỉ cần nói khoác thoả đáng, hoàn toàn có thể rơi biển người mừng vui.

Tiếp đó, đại tướng quân Chúc Lâm viết một lá thư tin chiến thắng thật lưu loát.

Tầm ngàn chữ!

Viết toàn bộ đại chiến trở nên kinh tâm động phách, đặc sắc vạn phần.

Hành văn tám mươi phần trăm đều dùng ở trên người Thái tử Ninh Dực, đắp nặn gã chẳng khác chi một vị thần đầy màu nhiệm.

Khi chuyển sang cách giải thích hiện đại chính là Ninh Dực có lòng dũng cảm của Lữ Bố, trí tuệ của Gia Cát Lượng thương lính như con mình, thần cơ diệu toán, dụng binh như thần, xung phong đi đầu, nhanh không cản nổi. (đương nhiên thế giới này không có Lữ Bố, cũng không có Gia Cát Lượng)

Tóm lại, Thái tử Ninh Dực là hoàn mỹ!

Chỗ không hoàn hảo duy nhất, chính là quá liều mạng!

Mỗi Thiên Đô tận tâm tận lực, dốc hết tâm huyết, đến trên chiến trường bất chấp bản thân an nguy, thường thường xông lên phía trước nhất.

Chỉ có nửa tháng ngắn ngủi, Thái tử lại sút gân ốm đi

Nói gần nói xa, nếu không có Thái tử Ninh Dực, sẽ không có trận đại thắng này. Lại không thể có thể chém đầu tám vạn, lại không thể có thể đánh cho chủ lực của vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt.

Có một Thái tử như vậy, là may mắn của quốc quân, may mắn của vạn dân.

Đồng thời cảnh cáo nước Sở.

Thái tử điện hạ anh minh thần võ như thế, bây giờ vua Căng đều đã thất bại.

Nước Sở nhà ngươi dám can đảm xâm phạm biên giới nước Việt ta sao?

Ninh Dực đọc xong tin chiến thắng, sau đó liên tục khoát tay nói:

- Lố quá, lố quá.

Chúc Lâm nói:

- Chỉ có nửa điểm nhưng đều là lời tự đáy lòng của thần.

Tiếp đó, Chúc Lâm đóng đại ấn lên, ký tên lên phía trên.

Nam Cung Ngạo đóng đại ấn lên, ký tên lên phía trên.

Toàn bộ tướng lĩnh Thiên hộ trở lên, toàn bộ ký tên lên phía trên, cắn đứt ngón tay đóng lên dấu máu.

Số tên càng nhiều càng vượt quyền uy không phải sao?

Đây chính là đại biểu cho ý chí mười mấy vạn đại quân.

Ai dám bác bỏ?

Chính là cùng ta mười mấy vạn tướng sĩ là địch!

- Tám trăm dặm khẩn cấp, phát ra ngoài!

- Điều động một trăm kỵ sĩ, cầm phần này tin chiến thắng truyền hướng tứ phương.

- Làm cho cả vạn dân Việt quốc, đều qua một năm tốt lành.

- Tuân mệnh!

Sau nửa canh giờ!

Mấy trăm tên kỵ sĩ cưỡi chiến mã, chạy như bay ra.

- Tin chiến thắng, thiên đại tin chiến thắng!

- Quân ta đại hoạch toàn thắng, chém đầu tộc Sa Man chủ lực tám vạn!

- Thiên đại tin chiến thắng, chủ lực của vua Căng, gần như toàn quân huỷ diệt!

Những thứ kỵ sĩ truyền lệnh tại đây đã bắt đầu hô to, đương nhiên là vì ra sức nịnh bợ Thái tử.

Nhưng... Nghe để cho người ta có chút xấu hổ.

Nhất là mười mấy vạn đại quân ở đây, quả thực xấu hổ muốn chết.

Rõ ràng đánh chẳng khác gì phân, kết quả nói khoác thành đại hoạch toàn thắng.

Rõ ràng bị người ta chém giết bốn vạn, rõ ràng chỉ diệt hơn một vạn kẻ địch, kết quả nói khoác thành tám vạn.

Đại quân tộc Sa Man cộng lại chỉ có hơn ba vạn, dù cho giết hai lần bọn họ cũng gần không được con số tám vạn này đâu.

Nhưng mà, không sao!

Dù sao cũng bên trong nước Nam Ẩu, bình dân tộc Sa Man quả thật rất nhiều, lặng lẽ giết cái sáu bảy vạn, không phải gần thành tám vạn đầu người?

Công lao nói khoác được càng lớn, mọi người ban thưởng thì càng nhiều.

Xấu hổ và sỉ nhục này liền ở lại trên chiến trường, chớ để mang về nhà.

Sau khi về nhà, ta còn là một anh hùng!

...

- Chúng ta còn muốn sẽ viết một phần tấu chương! - Chúc Lâm nói:

- Tố cáo Thẩm Lãng, tố cáo Ninh Chính, tự thả Tô Nan, cấu kết vua Căng!

- Đúng!

- Tố cáo Thẩm Lãng, tố cáo Ninh Chính!

- Phải thừa dịp được lần cơ hội ngàn năm một thuở này hoàn toàn đập chết hai người này, vĩnh viễn thoát thân không được!

Tiếp đó, Chúc Lâm động thủ viết một phần tấu chương.

Lại là lưu loát hơn một nghìn chữ.

Cơ hồ là muốn kết luận để đắp hòm cho Thẩm Lãng cùng Ninh Chính vậy.

Quốc tặc!

Thiếu chút nữa làm hại Việt quốc gặp tai họa ngập đầu quốc tặc.

Thậm chí Thẩm Lãng cùng vua Căng từ lúc một năm trước đã có cấu kết, có dự mưu phân cách hành tỉnh Thiên Nam.

Gia tộc họ Kim muốn làm phản!

Bệ hạ không thể không đề phòng!

Thần dân Việt quốc, không thể không đề phòng.

Chúc Lâm tin tưởng, một phần tấu chương này, một khi công bố.

Thiên hạ sẽ lại một lần nữa chấn động.

Nguyên bản vạn dân đã hận cái phe đầu hàng Thẩm Lãng cùng Ninh Chính thấu xương, bây giờ nhất định là hận không thể lột da rút gân, nghiền xương thành tro.

- Phần tấu chương này vừa ra, Ninh Chính thì xong rồi, Thẩm Lãng nhảy vào biển rộng cũng rửa không sạch, triệt để để tiếng xấu muôn đời!

- Ha ha ha...

- Nên uống cạn một chén lớn.

- Nên uống cạn một chén lớn!

Ba người Thái tử, Nam Cung Ngạo, Chúc Lâm lại uống một ly.

Nhìn qua giống như uống say mèm, nhưng thực trong lòng lại càng uống càng thanh tỉnh, càng uống càng phấn chấn.

Chiến tranh quân sự kết thúc, kế tiếp chính chiến tranh chính trị rồi.

Nhưng, đây mới là bọn họ am hiểu nhất, không phải sao?

Sau nửa canh giờ!

Một người quen, xuất hiện ở trong đại doanh, vô cùng chật vật, khóc thét không ngớt!

Người này, chính là tướng nước Nam Ẩu Dư Trụ.

Có thể xem ông ta như là nội gian lớn nhất nước Nam Ẩu, là chó chạy của công chúa Ninh La.

Hai cái lỗ tai của ông ta đều bị cắt mất, tiếp đó bị vá lên hai cái lỗ tai chó.

Hai cái tay cũng bị chém đứt, bị vá hai cái chân linh cẩu.

Chập chững, nhảy vào quỳ gối trước mặt Thái tử Ninh Dực.

- Thái tử điện hạ, đại tướng quân Chúc Lâm, Nam Cung Xu Mật, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt...

Vị tướng nước Nam Ẩu đã quen tướng chó, nhìn thấy ba vị đại nhân vật, bản năng sẽ phải phục sát đất, quỳ rạp trên đất.

Thế nhưng hai cái tay bị chém đứt, thay bằng chân của linh cẩu, lập tức trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, từng đợt đau nhức, gào khóc thảm thiết!

Thái tử Ninh Dực trong lòng run lên.

Tuyệt đối không nên là tin tức xấu nhất, tuyệt đối không nên.

Chúc Lâm lớn tiếng quát lên:

- Chuyện gì? Nói!

Tướng nước Nam Ẩu Dư Trụ cất giọng run rẩy:

- Đô thành nước Nam Ẩu thất thủ, bị vua Căng cướp đi, công chúa Ninh La cũng bị bắt!

- Cái gì?! - Đại tướng quân Chúc Lâm không dám tin nói.

Nam Cung Ngạo vẫn ngồi trên ghế, thế nhưng...

- Rầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Ghế dưới thân ông ta, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Mà Thái tử Ninh Dực, chỉ cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm.

Khắp cả người lạnh lẽo.

Nội tâm của gã vốn có dự cảm không may, nhưng cho răng cái dự cảm này sẽ không trở thành sự thật.

Không nghĩ tới, lại thành sự thật!

Đô thành nước Nam Ẩu, thành cao hào sâu nhất, cơ hồ là cứ điểm lớn nhất của đại quân ở toàn bộ nước Nam Ẩu.

Bây giờ lại thất thủ?

Điều này sao mà được kia chứ?

Xuất hiện nghe thấy ảo giác à? Loại chuyện vô lý này làm sao có thể phát sinh?

Chúc Lâm lạc giọng quát:

- Tại sao có thể như vậy? Binh của vua Căng từ đâu đến? Đô thành nước Nam Ẩu có chừng một vạn năm quân phòng thủ, công chúa Ninh La trở về giữ lại mang đi một vạn đại quân, quân đội vua Căng từ đâu tới đoạt thành?

Tướng nước Nam Ẩu Dư Trụ nói:

- Vua Căng chỉ có không đến hai ngàn người! Nhưng hai ngàn người này đã mai phục ở thôn xóm rừng núi hoang vắng ở xung quanh đô thành nước Nam Ẩu, chúng giả thành hình dạng phổ thông bình dân, hơn nữa bên trong đô thành nước Nam Ẩu cũng có mấy trăm tên vua Căng nội ứng. Nội ứng ngoại hợp, một vạn năm quân phòng thủ chúng ta kiên trì chưa tới một canh giờ liền hỏng mất. Hơn nữa trong một vạn năm nghìn quân phòng thủ, có năm nghìn là phó tòng quân (quân tôi tớ) của nước Nam Ẩu tôi, bọn họ là người tộc Sa Man bị thuần hóa, đã toàn bộ đầu hàng vua Căng.

Chúc Lâm nói:

- Vậy một vạn quân phòng thủ Việt quốc ở đâu?

Dư Trụ nói:

- Đầu hàng trước, nhưng vẫn là bị vua Căng giết sạch. Trong kinh đô toàn bộ quan viên, binh sĩ, thương nhân, Việt quốc toàn bộ bị giết hết.

Vua Căng đủ ác! Phát huy câu không phải tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác đến mức tận cùng.

Chúc Lâm nói:

- Công chúa Ninh La có một vạn người, nàng vì sao một chút tin tức cũng không có truyền tới?

Dư Trụ nói:

- Vua Căng chiếm thành xong, vẫn để cho cờ xí Việt quốc thủ tường thành. Mấu chốt ở chỗ... Vua Căng buộc ta và Ninh Mộng diễn trò, gạt công chúa Ninh La vào thành, trong đó vua Căng mai phục, gần như toàn quân huỷ diệt, công chúa Ninh La bị bắt.

Chúc Lâm cất giọng run rẩy:

- Ninh Mộng phản bội? Không có khả năng? Nàng là từ nhỏ theo công chúa Ninh La lớn lên, tình như chị em vậy, nàng là công chúa Ninh La tín nhiệm nhất phó tướng, làm sao sẽ phản bội?

Dư Trụ cất giọng run rẩy:

- Nàng và vua Căng sớm có tư tình, hơn nữa nàng cũng là nữ tử tộc Sa Man, chỉ bất quá nàng ngay từ đầu không biết!

Chúc Lâm trước mắt đã tối sầm hoa mắt.

Gần như muốn đứng thẳng không được.

Thái tử Ninh Dực đã đứng không yên, ngồi trên ghế, cất giọng run rẩy:

- Bây giờ, bên trong đô thành nước Nam Ẩu, vua Căng có bao nhiêu quân đội?

- Một vạn người! - Dư Trụ cất giọng run rẩy:

- Hơn nữa còn đang không ngừng tăng thêm, chư vị đại nhân là không có nhìn thấy, sau khi vua Căng đánh hạ đô thành. Rất nhiều dân chúng thấp hèn nước Nam Ẩu giống như điên, rất nhiều người trẻ đều thêm vào quân đội của hắn.

Thái tử Ninh Dực nói:

- Vua Căng nếu ở đô thành nước Nam Ẩu bên trong có nội ứng, vì sao lúc trước đánh một trận không cần?

Chúc Lâm nói:

- Nội ứng quá ít, lúc trước chúng ta ở trong thành quân phòng thủ quá nhiều, mấy trăm nội ứng không dậy được đại tác phẩm dùng.

Nam Cung Ngạo thở dốc nói:

- Đó... Đó là một người điên! Hơn một tháng trước, hắn cố ý bại ở trận chiến thành Sa, lúc đó hắn liền đem quân đội giao cho Tô Nan, bản thân lẻ loi một mình lẻn về đến phụ cận đô thành nước Nam Ẩu.

- Đây là một người điên từ đầu đến đuôi, lại chơi dương đông kích tây đến trình độ này.

- Lại lẻ loi một mình đi đoạt đô thành nước Nam Ẩu, lại cầm đại quân chủ lực giao cho người ngoài như Tô Nan sao.

- Đây là một so với Thẩm Lãng càng thêm điên người điên, ai dám chơi như vậy? Ai dám chơi như vậy hả?

- Đây là một người điên thiên mã hành không, hoàn toàn bắt không được dấu vết, thật lợi hại, thật lợi hại...

Thái tử Ninh Dực cất giọng run rẩy:

- Vậy, vậy hắn bây giờ muốn làm gì?

Chúc Lâm nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Hắn, hắn muốn ăn hết toàn bộ hai mươi vạn đại quân của chúng ta, muốn đoạt lại toàn bộ nước Nam Ẩu, muốn hạ được toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, muốn cho nổ bốn nước đại chiến, muốn liên hợp nước Sở, nước Ngô triệt để tách rời nước Việt chúng ta, trả thù giết cha!

Nghe những lời này.

Thái tử Ninh Dực cũng không nhịn được nữa trong bụng sôi cuộn lên.

Đêm nay uống nhiều rượu như vậy, mới vừa rồi còn không cảm thấy, bây giờ cảm thấy dời sông lấp biển, đầu choáng mắt hoa.

- Phụt...

Ninh Dực chợt há miệng phun ra.

Tất cả những thứ trong dạ dày, toàn bộ dâng trào lên.

Cục diện xấu nhất xảy ra!

Gần như để cho người ta tuyệt vọng!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ở trong nhà chờ vợ mang cơm cho ta tiết kiệm thời gian gõ chữ, ngày hôm nay vẫn một vạn năm trở lên. Các huynh đệ còn có vé tháng à? Cho ta đi! Cảm ơn vô tận!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Thiệt ra nhà Bánh là chung cư được xây cách đây năm, chỉ có thang bộ, không có thang máy, ổng ở trên tầng cao nhất thành ra đi bộ xuống ăn cũng khá mất thời gian. Hơn nữa bên trong khu vực chung cư cũng không có hàng quán ăn uống như bên mình, nếu muốn đi phải ra ngoài (mà Bánh lúc này vẫn chưa có bằng lái xe).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio