Trong nháy mắt khi Thái tử Ninh Dực quỳ xuống, trong lòng của gã lại không phải khuất nhục, mà là muốn xem biểu cảm của vua Căng.
Sa Căng sẽ khẳng định đặc biệt chí đắc ý đầy đi?
Thái tử cùng vua Căng không chênh lệch bao nhiêu tuổi, hai người xem như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Lúc ở tại kinh đô, vua Căng từ nhỏ chính là con tin, cho nên Thái tử Ninh Dực ở trước mặt đối phương tràn đầy cảm giác về sự ưu việt.
Dĩ nhiên...
Ninh Nguyên Hiến cho danh dự vua Căng cực cao, lúc đó thì có một câu nói, ở Việt quốc ngươi có thể bôi bẩn bất luận kẻ nào, kể cả Thái tử, nhưng không thể nói xấu vua Căng.
Nhưng con tin dù sao cũng là con tin.
Cha của vua Căng bị nước Việt hại chết, sau đó trên danh nghĩa là đi Việt quốc học tập, dựa theo ước định sau trưởng thành có thể trở về nước Nam Ẩu kế thừa quốc chủ vị.
Thế nhưng, Ninh Nguyên Hiến lấy các loại lý do để kéo dài thời gian của gã thật lâu.
Mãi cho đến Ninh Nguyên Hiến cảm thấy đã hoàn toàn nắm trong tay triều chính nước Nam Ẩu thì mới thả vua Căng trở lại.
Vì có thể thuận lợi trở về nước Nam Ẩu, vua Căng làm bao nhiêu chuyện? Dốc hết toàn lực!
Đương nhiên cái gọi là làm việc cũng không phải khúm núm.
Ninh Nguyên Hiến người này rất kỳ quái, ngươi biểu hiện càng hèn mọn, ông ta càng không thích.
Xấp xỉ trong thời gian mười mấy năm, vua Căng luôn luôn biểu hiện rất tâm lý, thậm chí so với mấy người con trai Ninh Nguyên Hiến còn tri kỷ hơn.
Hơn nữa biểu hiện của gã so với người nước Việt còn giống hơn, thời thời khắc khắc làm gì cũng vì lợi ích của Việt quốc, vì lợi ích của Ninh Nguyên Hiến.
Gã ở trước mặt Thái tử cũng xem như Ninh Dực nửa vị vua, thái độ gã vừa trung thành vừa thân mật.
Dưới cái tình hình đó, đương nhiên Thái tử Ninh Dực ở trước mặt vua Căng sẽ có cảm giác cao cao tại thượng.
Những biểu hiện của Ninh Dực rất giống với Ninh Nguyên Hiến, đều có vẻ vô cùng tinh trí và ngạo mạn.
Hơn nữa Ninh Dực có cảm giác về sự ưu việt mạnh hơn Ninh Nguyên Hiến.
Gã là con trai trưởng, còn có gia tộc họ Chúc nâng đỡ, còn có công chúa Ninh Hàn Thiên Nhai Hải Các hỗ trợ.
Từ nhỏ đến lớn gã nhìn vua Căng giống như nhìn người hầu vậy.
Rõ ràng mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây.
Lúc này, Ninh Dực quỳ gối trước mặt vua Căng như chó vẩy đuôi mừng chủ.
Gã cảm thấy vua Căng sẽ khẳng định cảm thấy vô cùng đó thoải mái, chắc chắn khó nén đắc ý.
Ngẩng đầu nhìn lên!
Vua Căng trên mặt không có bất kỳ đắc ý, ngược lại có chút cô đơn cùng tiếc hận.
Đã đến nước này đã đã hoàn toàn không cần giả bộ, vì sao gã lại có loại vẻ mặt này?
Vua Căng từ nhỏ lớn lên dưới gối Ninh Nguyên Hiến.
Gã có thứ tình cảm vô cùng phức tạp với Ninh Nguyên Hiến.
Hận, nhất định là có.
Cuối cùng Ninh Nguyên Hiến hại chết cha của gã, cướp nước của gã.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến quả thực đối với gã tốt vô cùng, có thể nói là từng li từng tí.
Gã và đám người Ninh La, Ninh Kỳ, Ninh Dực cũng quả thực như là huynh đệ vậy.
Gã đã từng hâm mộ Ninh Dực, chân chính kim chi ngọc diệp.
Gã thường xuyên ảo tưởng, nếu như gã có thứ xuất thân như Ninh Dực phải làm thế nào thống trị Việt quốc.
Cái loại ý nghĩ này đã bồi bạn gã vượt qua rất nhiều năm năm tháng, ở trong đầu, gã đã vô số lần muốn thống trị nước Việt trở thành cường quốc đầu tiên ở phía nam.
Cũng bởi cái loại tư duy này để cho Ninh Nguyên Hiến yên tâm với gã, cảm thấy đây là một người tuyệt đối thân mật với Việt quốc.
Một khi diễn quá sâu sẽ khó tránh khỏi quá nhập vai.
Mà hôm nay Ninh Dực biểu hiện không chịu nổi thế này.
Vừa thoải mái nhưng vua Căng lại bóp cổ tay thật mạnh.
- Thân thể bệ hạ có khỏe không? - Vua Căng bèn hỏi.
Thái tử kinh ngạc, tiếp đó ánh mắt rưng rưng nói:
- Không tốt lắm, năm ngoái bị bệnh, sau đó trạng thái thân thể cũng rất kém, mặc dù mọi cách che giấu, nhưng có chút thời điểm tay vẫn run.
Ninh Nguyên Hiến đã che giấu rất khá, kết quả vẫn bị người nhìn ra.
Vua Căng cau mày.
Ninh Dực nhà ngươi có cần phải ở trước mặt ta diễn trò không? Ngươi với Việt vương căn bản cũng không có cái thứ tình cha con gì cả.
Trong lòng ngươi rõ ràng coi thường ông ta.
Giờ khắc này ở ở đây biểu diễn rơi lệ, là muốn câu dẫn ra ký ức thuở thiếu thời, để ta bỏ qua cho ngươi sao?
Vua Căng không nói lời này.
Chuyện đó rõ ràng gã không còn giống như thuở thiếu thời nữa, lúc đó gã hay thao thao bất tuyệt, càng thích cùng người đọc sách nói chuyện với nhau, thường xuyên cầm đuốc soi dạ đàm (), có vẻ đặc biệt xông xáo, thậm chí gã còn thay thế Ninh Nguyên Hiến từng đi sứ Viêm Kinh, biểu hiện đặc biệt xuất sắc, hoàn toàn là dáng vẻ thư sinh sôi nổi.
() chỉ những người nói chuyện, bàn luận với nhau rất ăn ý.
Mà gã bây giờ, ngược lại có chút trầm mặc ít nói.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Tỷ phu, đại tỷ của đệ có khỏe không?
Vua Căng gật đầu nói:
- Cũng được, coi là tương đối bình tĩnh.
Tiếp đó, hai người lại đối mặt không nói gì.
Một lát sau, vua Căng nói:
- Đệ tốt nhất nên nghỉ ngơi!
Hai người chính thức kết thúc gặp mặt.
Thái tử Ninh Dực lo sợ bất an tiến vào bên trong khoang, lăn lộn khó ngủ.
Bởi vì gã nhìn không thấu vua Căng, cũng không biết vua Căng sẽ làm gì mình cả.
Kế tiếp vận mệnh thế nào?
...
Vua Căng bắt Ninh Dực làm tù binh, sau đó không có ý định trì hoãn, ra lệnh cho tàu cứ thẳng tiến về phía đông.
Bảy canh giờ sau đó!
Mười mấy chiếc thuyền cặp bờ.
Thái tử Ninh Dực bị mang xuống dưới, tiếp đó gã không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì đám người vua Căng đã hoàn toàn thay đổi hành trang, cải trang y hệt quân đội Việt quốc.
Hơn nữa còn có cả cờ của Ninh Dực.
Gã hiểu vua Căng phải làm gì.
Muốn Ninh Dực lừa gạt mở thành Lạc Diệp.
- Có được không? - Vua Căng bèn hỏi.
Không có bất cứ uy hiếp gì, cũng không có bất kỳ dụ dỗ nào, liền hỏi một câu có được không.
Thái tử Ninh Dực gật đầu một cách đầy cay đắng.
Vua Căng dẫn đầu hai ngàn người, mang theo cờ hiệu Thái tử Ninh Dực xuất phát.
Ninh Dực phát hiện, tốc độ đám người kia hành quân quá nhanh, ở núi cao cùng trong rừng rậm vẫn bước đi như bay.
Hơn nữa lúc có đường đi nhanh thì không nói, lúc không đường vẫn đi nhanh như thường.
Hơn hai ngàn người lẳng lặng im ắng.
Bản thân vua Căng cũng đi bộ mà không phải cưỡi ngựa, thậm chí lúc bước đi cũng vùi đầu im ắng, chẳng có một chút tư thế chủ của một quốc gia.
Cả đám chỉ có Ninh Dực cùng lính quân y cưỡi ngựa.
Chỉ hai canh giờ sau đó.
Hai ngàn người liền chạy tới dưới thành Lạc Diệp.
Tốc độ rõ ràng thật nhanh.
Lúc này khoảng cách Ninh Dực vứt bỏ một vạn kỵ binh bỏ chạy, vẫn chưa tới thời gian hai ngày mà thôi.
Đương nhiên, Nam Cung Ngạo đã điều động trinh sát tinh nhuệ nhất lao điên cuồng hướng thành Lạc Diệp báo tin, thời khắc thông báo tin tức cho đại quân chủ lực.
Nhưng không có ích lợi gì.
Kỵ binh đi tuyến đường là cố định, toàn bộ bị võ sĩ tộc Sa Man giết rồi.
Cho nên thành Lạc Diệp bên kia biết vẫn là tin tức mấy ngày trước, đối với việc Thái tử bỏ chạy vẫn không biết gì, càng thêm không biết Thái tử bị bắt.
- Đi thôi! - Vua Căng nói.
Vẫn không có bất cứ uy hiếp gì.
Thái tử Ninh Dực cỡi ngựa phía trước, hét lớn:
- Thành Lạc Diệp Thủ tướng Chúc Đường ở đâu?
Chúc Đường là em họ của Chúc Lâm, địa vị không tính là cao.
Trên cửa thành một tên tướng lĩnh đã gặp Thái tử, tức khắc ngẩn ngơ.
Thái tử điện hạ nhanh như vậy?
- Điện hạ?
Lúc này, trong đầu Ninh Dực hiện lên một cái ý niệm.
Nếu như ta là anh hùng, lúc này cần phải hô to một tiếng: Có bẫy, vua Căng ở sau ta đấy.
Nói vậy, Ninh Dực ta đây mới có thể bù đắp lại tôn nghiêm?
Nhưng cũng tiếc!
Giả thiết, vĩnh viễn chẳng qua là giả thiết!
Ninh Dực vĩnh viễn là kẻ ích kỷ, không phải một anh hùng.
- Chúc Đường ở đâu? - Thái tử Ninh Dực nói:
- Mở rộng cổng ra!
- Vâng!
Không có bất kỳ ngoài ý muốn, cổng thành Lạc Diệp mở ra.
Nói đùa sao, Thái tử điện hạ đích thân tới, ngươi dám đi trước bẩm báo Chúc Đường đại nhân mở cổng.
Vua Căng dẫn đầu hai ngàn người, tiến vào chiếm giữ thành Lạc Diệp!
Ba cái canh giờ sau đó!
Thành Lạc Diệp thất thủ!
Nguyên bản bên trong thành Lạc Diệp có chín ngàn quân phòng thủ, bốn ngàn quân đội nước Việt, năm nghìn phó tòng quân của nước Nam Ẩu.
Bốn ngàn quân đội nước Việt bị giết sạch.
Năm nghìn phó tòng quân của nước Nam Ẩu đầu hàng vua Căng, đến tận đây binh lực vua Căng ở thành Lạc Diệp tăng vọt đến bảy ngàn!
...
Hai ngày sau!
Đã trải qua trăm cay nghìn đắng, Nam Cung Ngạo dẫn đầu hai nghìn năm trăm kỵ binh đi tới dưới thành Lạc Diệp.
Dọc theo con đường này thật tình không dễ dàng, mấy trăm võ sĩ tộc Sa Man điên cuồng mà đánh lén, quả thực để cho người ta tan vỡ.
Hai nghìn năm trăm kỵ binh của Nam Cung Ngạo gần như kiệt sức.
Ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ thành Lạc Diệp vẫn là cờ Việt quốc, vẫn treo chữ Chúc.
Ông không khỏi thở dài một hơi.
Thế nhưng trong lòng vẫn tràn đầy cảnh giác, hướng trên cửa thành quát:
- Chúc Đường ở đâu?
Một lát sau.
Thủ tướng thành Lạc Diệp Chúc Đường xuất hiện ở trong tầm mắt của ông.
Nam Cung Ngạo lại thở dài một hơi, nhưng vẫn không dám hoàn toàn hết đề phòng, ông thật sự là bị vua Căng làm cho sợ hãi.
Trong lòng của ông phán đoán, nếu như Chúc Đường không có đầu hàng, vậy câu nói đầu tiên của Chúc Đường nên hỏi Thái tử ở nơi nào? Chúc Lâm ở nơi nào?
Chúc Đường bèn hỏi:
- Nam Cung Xu Mật, Thái tử điện hạ ở nơi nào? Đại tướng quân Chúc Lâm ở nơi nào?
Nam Cung Ngạo nói:
- Đại tướng quân Chúc Lâm dẫn đầu chủ lực ở phía sau, mấy ngày sau khi lại đến, Thái tử cũng sẽ nhanh chóng đến thôi.
Ông đương nhiên sẽ không nói Thái tử lâm trận bỏ chạy, mặc dù trong lòng xem thường, nhưng uy nghiêm Thái tử vẫn là phải duy trì, hơn nữa nếu nói là Thái tử bỏ chạy, với sĩ khí thành Lạc Diệp cũng là đả kích khổng lồ.
- Mở cổng cho ta, chuẩn bị lương thảo, toàn thành đề phòng! - Nam Cung Ngạo cất giọng lạnh tanh.
Cửa thành từ từ mở ra.
Nam Cung Ngạo dẫn đầu hai nghìn năm trăm kỵ binh, nhảy vào bên trong thành Lạc Diệp!
Nhưng... Không biết vì sao, nhảy vào lúc đi vào cổng thành, trái tim ông giật thót một cái thật mạnh.
Có một loại cảm giác đặc biệt bất an.
Có chỗ nào không đúng?
Không nghĩ ra được!
Hết thảy đều bình thường.
Quân phòng thủ thành Lạc Diệp vốn cũng không phải là tinh nhuệ, cho nên tác phong quân đội có chút trễ nải là bình thường.
Đúng rồi, biểu cảm Chúc Đường không đúng.
Gã mặc dù là người gia tộc họ Chúc, nhưng bởi vì không phải chính thống, cho nên thái độ thường ngày nhìn thấy Nam Cung Ngạo đặc biệt khiêm tốn thân thiết.
Hôm nay nhưng có chút cứng ngắc!
Nam Cung Ngạo trong lòng nghĩ, bản năng siết ở dây cương!
Thế nhưng, nhưng lại không có lập tức rời khỏi thành, mà là tự xét lòng mình, có phải chăng mình nghĩ quá nhiều rồi không?
Nhưng mà vào lúc này!
- Ùng ùng... - Phía sau cửa thành đóng.
- Vù vù vù vù vù...
Mũi tên như mưa xuống.
Lúc vào thành, hơn hai ngàn kỵ binh dưới trướng Nam Cung Ngạo chen lấn cỡ nào? Hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Cho nên mưa tên liền căn bản không cần ngắm bắn, trong nháy mắt liền bắn tới mấy trăm con chiến mã.
Từng đợt kêu lên thảm thiết!
Những con chiến mã này ngã xuống đất, chất thành một bức tường thịt.
Tiếp đó...
Mấy nghìn quân của vua Căng xuất hiện.
Mấy nghìn người giương cung tên nhắm ngay hai nghìn kỵ binh Nam Cung Ngạo.
Không xong, trúng kế!
Nam Cung Ngạo muốn nứt viền mắt ra.
- Xông ra, xông ra...
- Mở cửa thành ra!
Nam Cung Ngạo rống to hơn hạ lệnh.
Thế nhưng, cửa thành không mở được.
Bởi vì khóa lại từ bên ngoài.
- Tiến lên, tiến vào trong thành! - Nam Cung Ngạo lại hạ lệnh.
Thế nhưng không thể nào.
Khoảng cách ngắn như vậy không thể tăng nhanh, không thể xung phong.
Hơn nữa vừa rồi đợt bắn đầu tiên của vua Căng chính là bắn ngựa, mấy trăm con chiến mã hoặc là đã chết hoặc là thụ thương, nằm trên mặt đất trở thành chướng ngại vật khổng lồ.
Càng chưa nói trong thành còn có rất nhiều bao cát xếp thành từng dãy chướng ngại vật.
Kỵ binh căn bản xung phong không ra nổi, bị rõ ràng vây ở chỗ này.
Vua Căng lại một lần nữa xuất hiện.
- Nam Cung tướng quân, ta đã giết sạch toàn bộ quân phòng thủ Việt quốc, thế nhưng nhánh kỵ binh dưới trướng ngươi ta muốn giữ lại, có phải đa số bọn họ kỵ sĩ quân chính quy của ngươi đúng không? - Vua Căng hỏi:
- Ngươi, đầu hàng không?
Đầu hàng vua Căng? Nam Cung Ngạo thực sự cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới chuyện này.
Ông ta ở Việt quốc đã có địa vị cực cao, tước vị không có khả năng lại tăng, quan chức cũng không thể có thể lại tăng.
Đầu hàng vua Căng, cũng không thể thu được một vinh dự cao.
Hơn nữa cái gọi là nước Đại Nam, hoàn toàn chính là một Man Di.
Thế nhưng...
Nam Cung Ngạo bây giờ phải nghĩ.
Vua Căng cũng không có thúc giục, cứ như vậy lẳng lặng chờ.
Vẫn không có uy hiếp, không có dụ dỗ.
Nam Cung Ngạo lựa chọn sinh tử.
Nếu không đầu hàng?
Toàn quân huỷ diệt.
Ông sẽ chết, con của ông Nam Cung Hiệp cũng sẽ chết.
Thậm chí, gia tộc của ông đều có thể huỷ diệt.
Nam Cung Ngạo là đại tướng quân Trấn Bắc, nhậm chức ở hành tỉnh Thiên Bắc, nhưng gia tộc ông chính là đang hành tỉnh Thiên Nam.
Lúc trước đã từng nói, khi tân chính đến, gia tộc họ Kim ở dưới cái bóng của gia tộc Nam Cung.
Nam Cung Ngạo mặc dù là Hầu tước, nhưng được tấn thăng sau đó, đất phong gia tộc của ông không lớn, tư quân cũng không nhiều.
Nhưng căn cơ gia tộc ông, toàn bộ ở hành tỉnh Thiên Nam.
Hôm nay, nước Nam Ẩu chiến bại đã trở thành kết cục đã định.
Kế tiếp, toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam đều có thể trống rỗng, đại quân của vua Căng sẽ cuốn phăng phía nam của Việt quốc.
Khi đó, gia tộc Nam Cung ngay tại chỗ cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Nếu đầu hàng, gia tộc có thể có có thể được bảo toàn.
Nếu không đầu hàng?
Lúc đại quân của vua Căng lên bắc, gia tộc huỷ diệt.
Nhưng nếu đầu hàng.
Danh tiếng cả một đời của Nam Cung Ngạo đều kết thúc.
Nhưng mà, then chốt vẫn là duy trì gia tộc, danh tiếng lại coi là cái gì?
Nếu Nam Cung Ngạo ta đây đầu hàng.
Gia tộc có thể bảo tồn sao?
Chắc hẳn là có thể.
Sự độ lượng của vua Căng cần phải phi thường lớn, gã cũng có thể cầm đại quân chủ lực giao cho Tô Nan, đây là hạng ý chí? Hiển nhiên cũng có thể chứa chấp Nam Cung Ngạo ta đây.
Vua Căng cần cân đối nước Đại Nam, lực lượng tộc Sa Man quá lớn, chỉ có một Tô Nan còn chưa đủ.
Nhưng, đầu hàng thực sự rất xấu hổ!
Nam Cung Ngạo hạ chiến mã, đi tới trước mặt vua Căng, hai đầu gối quỳ xuống, giơ kiếm quá đỉnh đầu.
- Thần, nguyện hàng!
Vua Căng gật đầu, rồi nói:
- Được, nạp nhập đội đi!
Nam Cung Ngạo kinh ngạc, tiếp đó đưa mắt nhìn về hướng Chúc Đường bên trên.
Tức khắc Chúc Đường quỳ xuống, dập đầu nói:
- Bệ hạ, thần còn hữu dụng, thần còn hữu dụng mà.
Vô dụng!
Nam Cung Ngạo tiến lên, chợt chém xuống một kiếm.
Chúc Đường đầu bị chém rụng, chết thảm!
Vua Căng nói:
- Còn chưa đủ, cắt đứt một tay Ninh Dực đi!
Nghe những lời này, Ninh Dực kinh hãi, cất giọng run rẩy:
- Vua Căng, tỷ phu, vì sao như thế, vì sao như thế chứ?
Ninh Dực cảm thấy bản thân dù sao cũng là Thái tử Việt quốc, vô giá, một khi đầu hàng vua Căng, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Bây giờ... Lại muốn chặt một cánh tay của mình?
Tên… vua Căng… này hóa ra là hỉ nộ vô thường như vậy à?
Trái tim Nam Cung Ngạo lúc này cũng run lên.
Giết Chúc Đường, ngày khác ở Việt quốc có thể còn có thể trở về.
Nếu chém một cánh tay Thái tử Ninh Dực, vậy... Vĩnh viễn cũng không thể quay đầu được, chỉ có thể vĩnh viễn thuần phục vua Căng.
Vị vua Căng này có độ lượng, thế nhưng chẳng hề ngây thô một chút nào.
Thế nhưng...
Nam Cung Ngạo không có lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, trong lòng ông cũng tràn đầy oán hận với Ninh Dực.
Nếu không có tên Thái tử vô năng này, cục diện cũng sẽ không rơi xuống tình cảnh như thế.
- Nam Cung Ngạo, ngươi dám, ngươi dám... – Sau khi Thái tử Ninh Dực gặp được biểu cảm Nam Cung Ngạo, tức khắc lạc giọng quát.
Lời này ngược lại khơi dậy tức giận Nam Cung Ngạo, ông ta trực tiếp nâng kiếm lên.
Thái tử Ninh Dực gặp việc này, tức khắc lao điên cuồng mà chạy.
Thế nhưng, gã chạy đi đâu được chứ Nam Cung Ngạo?
Nam Cung Ngạo đuổi theo vài bước, chợt chém xuống một kiếm!
- A... - Ninh Dực kêu thảm một tiếng.
Toàn bộ cánh tay trái của gã bị chém rụng xuống.
Máu tươi cuồng phún, cả người gần như muốn triệt để bất tỉnh đi.
Hai thầy thuốc Đại Kiếp Tự tiến lên thật nhanh để cầm máu cho Ninh Dực, tránh cho gã mất máu quá nhiều mà chết!
Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn một màn này.
Vừa rồi lúc Nam Cung Ngạo đầu hàng, đám kỵ binh phía sau ông lại thoáng thở dài một hơi.
Khi gã chém xuống Thái tử cánh tay trái thời điểm, cái này hai nghìn kỵ binh lại lộ ra thống khoái nét mặt.
Vô cùng hiển nhiên, bọn họ cũng thống hận Thái tử ở thời khắc mấu chốt phản bội bọn họ.
Đi qua trận đại chiến này, sau đó cái này hơn hai ngàn kỵ binh cũng bị vua Căng giày vò được không hề lòng tin, thậm chí trong lòng đều bị dằn vặt ra sùng bái tình cảm.
Bây giờ đầu hàng vua Căng, lại không có bao nhiêu chướng ngại tâm lý.
Đi theo đại anh hùng như vua Căng cuối cùng còn tốt hơn so với đi theo thứ người Thái tử Ninh Dực.
Vua Căng hướng Nam Cung Ngạo gật đầu một cái nói:
- Lính của ngươi, vẫn do ngươi mang, nghỉ ngơi thật tốt đi, lương thảo đã chuẩn bị xong, kế tiếp sẽ không cần gì phải đánh, hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- Thần tuân chỉ!
Nam Cung Ngạo lại một lần nữa quỳ xuống dập đầu.
Vua Căng vung tay lên, mấy nghìn quân đội của gã tránh ra.
Nam Cung Ngạo kinh ngạc, lại không tước vũ khí, cũng không phân ta binh quyền, thậm chí không trộn lẫn bon chen vào kỵ binh của ta sao.
- Bệ hạ, thần có một con trai Nam Cung Hiệp, muốn đi theo bên cạnh bệ hạ học tập. - Nam Cung Ngạo nói.
Quả nhiên là một thần tử lão luyện, chủ động cầm con trai đưa đến bên người vua Căng làm con tin, bày tỏ thái độ của mình.
Vua Căng gật đầu.
Nam Cung Hiệp rời khỏi kỵ binh, đi tới bên người vua Căng.
- Đi trước bố trí ổn thoả đi, một hồi cùng nhau ăn cơm!
Đến tận đây, quân đội vua Căng ở thành Lạc Diệp đạt đến tầm con số một vạn.
...
Thái tử đầu hàng, Nam Cung Ngạo đầu hàng.
Đại quân chủ lực nước Việt còn dư lại hai viên Đại tướng Chúc Lâm cùng Trương Triệu!
Ở đô thành nước Nam Ẩu, Trương Triệu dẫn đầu năm vạn đại quân cản phía sau!
Tô Nan dẫn đầu ba vạn chủ lực tộc Sa Man giết tới!
Ba vạn với năm vạn!
Trương Triệu đặc biệt gan dạ, nhưng... không có ích lợi gì.
Đôi bên bất kể là sức chiến đấu, hay là sĩ khí đều kém quá lớn!
Chỉ hai canh giờ sau đó!
Đại quân của Trương Triệu liền hoàn toàn tan vỡ.
Năm vạn đại quân thương vong vô số, bỏ chạy vô số.
Trương Triệu dẫn đầu một vạn đại quân bỏ chạy, đuổi theo chủ lực Chúc Lâm tụ họp.
Lúc này, đại quân chủ lực Việt quốc ở nước Nam Ẩu chỉ còn lại mười một vạn!
Nhưng...
Ác mộng chỉ là vừa bắt đầu mà thôi!
Đoạn đường này đi thành Lạc Diệp mất vài trăm dặm đường, đi qua núi lớn cùng rừng rậm.
Tô Nan dẫn đầu ba vạn đại quân tộc Sa Man ở phía sau điên cuồng tập kích truy sát.
Cũng không quyết chiến, giống như đuổi vịt vậy.
Đuổi một trận, giết một trận!
Mười một vạn đại quân Việt quốc cái này khi hành quân cũng không yên bình, khi đóng cũng chẳng bình yên.
Cái địa phương quỷ quái này, đại quân căn bản là không thi triển được.
Lúc mười một vạn đại quân đóng quân, kéo dài mười mấy dặm.
Hơn nữa còn là xếp thành một hàng dài.
Loại trận này hoàn toàn là đánh bị động, nhưng không có cách nào, căn bản tìm không được gò đất nào cả.
Kỳ thực Chúc Lâm đã sớm hiểu.
Khi Việt quốc mất đi đô thành nước Nam Ẩu, một trận chiến này đã thua!
Khoảng cách thành Lạc Diệp bốn trăm dặm, mà đại quân một ngày hành quân không đến ba mươi dặm, dựa theo như thế tối thiểu muốn nửa tháng mới có thể đi tới.
Trương Triệu vẫn ở cản phía sau!
Thế nhưng, mặc kệ ông ta mang bao nhiêu quân đội đi cản phía sau, kết quả đều giống nhau thảm.
Quân đội mỗi một ngày đều giảm quân số.
Mỗi một ngày đều có người ở bỏ chạy.
Mặc dù ở phía trong nước Nam Ẩu, khắp nơi đều có rừng rậm cùng núi lớn, kỳ thực căn bản chạy không ra được, nhất định sẽ lạc đường.
Nhưng khí thế toàn bộ đại quân bị sự tuyệt vọng đè xuống mất rồi.
Ngày thứ năm!
Mười một vạn đại quân giảm quân số hơn ba vạn!
Còn lại bảy tám vạn, cũng hoàn toàn triệt để hỏng mất.
Bọn họ sở dĩ không chạy, là bởi vì cảm thấy ở chỗ nhiều người còn có vẻ an toàn hơn một chút.
Cái địa phương quỷ quái này rừng rậm giống như cái miệng quỷ vậy, sau khi tiến vào có thể liền không ra được.
...
Buổi tối, trong doanh địa của đại quân nước Việt.
Chúc Lâm cùng Trương Triệu mật đàm.
- Chúng ta xong rồi! - Chúc Lâm nói:
- Nam Cung Ngạo cùng Thái tử điện hạ, lẽ ra đã sớm phải chạy tới thành Lạc Diệp, cần phải điều động người mang tin tức qua đây, nhưng từ đầu đến cuối không có.
Trương Triệu nói:
- Người mang tin tức chắc hẳn là bị chặn giết, bởi vì chỉ có một con đường.
- Có lẽ vậy! - Chúc Lâm nói:
- Nhưng ngươi xem Tô Nan? Ba vạn quân đội, hoàn toàn có thể nghe một tiếng trống đã đủ hăng hái tiêu diệt chúng ta, vì sao cũng không làm như vậy, ngược lại như là đuổi dê vậy?
Đúng vậy, đây mới là đáng sợ nhất.
Chuyện này có thể chứng minh một việc, thành Lạc Diệp có thể đã thất thủ.
Tô Nan đây là đang đuổi dê vào vòng, tiếp đó toàn bộ giết sạch một hơi, có thể bắt làm tù binh.
Trước khi khai chiến, tóc Chúc Lâm chỉ trắng một nửa, giờ thì… trắng phau!
- Trương Triệu, ngươi đi... - Chúc Lâm chợt cắn răng nói:
- Ngươi mang mấy trăm người đi, ngươi hãy mang hết những thanh niên nhà họ Chúc của ta rời khỏi nước Nam Ẩu, hãy chọn những người trẻ trung xuất sắc của quân đội mang đi hết.
Trương Triệu kinh ngạc.
Bởi vì tính cách cực đoan, ông ta luôn không nhận được sự chào đón nào.
Bây giờ, Chúc Lâm lại để ông ta đi?
- Lúc trước vẫn luôn là ngươi bọc hậu, lần này tám vạn đại quân của ta sẽ bọc hậu cho ngươi, hãy mang hết những hạt giống quân đội này đi. - Chúc Lâm nói.
Trương Triệu trong lòng vô cùng cảm động, trực tiếp quỳ xuống, khóc thét nói:
- Đại tướng quân, tại sao phải đến nước này? Ngài hãy mang mấy trăm người kia đi, mạt tướng sẽ cản ở phía sau.
Chúc Lâm rơi lệ nói:
- Chiến trường nước Nam Ẩu ta là chủ soái, thua thê thảm đến thế, đâu còn có khuôn mặt trở lại hả?
Trương Triệu nói:
- Đại tướng quân, hễ giữ được núi xanh, không sợ thiếu củi đốt kia mà.
Chúc Lâm nói:
- Trương Triệu, nếu như ta chết đi, gia tộc họ Chúc còn có một tí ti thể diện. Nhưng nếu ta trở về, gia tộc họ Chúc liền không mặt mũi nào đặt chân với Việt quốc, hiểu chưa? Ta không thể không chết!
Trương Triệu run lên, tiếp đó một liền dập đầu xuống.
- Đại tướng quân, nếu như mạt tướng chạy thoát, sau đó cần phải đi nơi nào? Thành Thiên Nam à? - Trương Triệu nói:
- Mạt tướng cần phải phụ tá Tổng đốc Chúc Nhung bố phòng ở nơi nào?
- Không, không còn kịp rồi. - Chúc Lâm thống khổ nói:
- Chúng ta quá vô năng, hai mươi mấy vạn chủ lực hoàn toàn hao tổn ở bên trong nước Nam Ẩu, hôm nay hành tỉnh Thiên Nam đã triệt để trống không, quân đội phòng tuyến thành Thiên Nam không vượt qua một vạn, căn bản đỡ không được đại quân của vua Căng. Thành Thiên Nam không giữ được, hành tỉnh Thiên Nam đều không giữ được.
Trương Triệu da đầu tê dại.
Hành tỉnh Thiên Nam đều không gánh nổi?
Đây chẳng phải là nói Việt quốc đều quăng một phần tư quốc thổ?
Chúc Lâm nói:
- Ngươi trực tiếp đi kinh đô, đi gặp phụ thân ta, nói hết mọi chuyện ở đây cho ông đấy, phụ thân ta nên biết thế nào quyết đoán. Tiếp đó khi ngươi yết kiến bệ hạ hãy nói di ngôn của ta cho ngài, lập tức cùng vua Căng đàm phán, cắt nhường năm quận hành tỉnh Thiên Nam cho vua Căng để đổi lấy đình chiển, nếu như cẩn, nỗ lực thúc đẩy kết minh cấm quân! Sau đó dốc hết tất cả quân đội, tất cả lực lượng cùng quyết chiến với nước Sở!
Trương Triệu cất giọng run rẩy:
- Đại tướng quân, nước Sở tập kết gần ba mươi vạn đại quân, chúng ta còn có thể đánh thắng à?
Lần này sẽ đại chiến nước Nam Ẩu, cũng khiến cho viên dũng tướng như Trương Triệu chả còn lòng tin gì nữa.
Vua Căng chỉ có mười vạn đại quân mà thôi, đã đánh hai mươi lăm vạn đại quân của nước Việt cho tơi bời hoa lá.
Vậy đối mặt ba mươi vạn đại quân nước Sở?
Việt quốc bằng vào nửa giang san, có thể thắng à?
Chúc Lâm gật đầu nói:
- Chỉ cần cùng vua Căng đình chiến, phía tây chúng ta vẫn có thể đủ bảo vệ cho. Đừng quên chúng ta còn có Khương quốc người minh hữu này, Khương quốc bên trong có rất nhiều tộc Sa Man lính đánh thuê, bọn họ không muốn cùng cấm quân khai chiến, thế nhưng đánh nước Sở quả thực nguyện ý. Hành tỉnh Thiên Bắc phía bắc là gia tộc họ Xung mệnh căn sào huyệt, Xung Nghiêu nhất định sẽ liều mạng, ở phía tây chúng ta vẫn có thể bảo vệ cho.
- Then chốt phải nhanh, phải nhanh!
Tiếp tục Chúc Lâm hay là không yên lòng, múa bút viết xuống một phần di thư.
Ở bên trong, gã đem mình mắng thương tích đầy mình.
Sau đó dùng người đó sẽ chết ngoài nói cũng thiện thái độ, thỉnh cầu Ninh Nguyên Hiến cùng vua Căng đàm phán, thậm chí kết minh, hết sức chuyên chú, đối chiến nước Sở.
Viết xong di thư sau đó, Chúc Lâm đứng dậy, hướng Trương Triệu lạy xuống nói::
- Tất cả, ta van ngươi Trương tướng quân, nhất định phải sống sót.
- Mạt tướng, lĩnh mệnh! - Trương Triệu hai đầu gối quỳ xuống, nhận lấy Chúc Lâm di thư.
Vào lúc ban đêm!
Trương Triệu dẫn đầu mấy trăm tên người trẻ tinh nhuệ nhất trong quân đội, còn có gia tộc họ Chúc tuổi tác giảm tướng lĩnh thoát ly đại quân, dọc theo rừng rậm lên bắc lánh nạn.
...
Ngày kế!
Đại tướng quân Chúc Lâm dẫn đầu bảy vạn chủ lực, tiếp tục đông tiến, hướng thành Lạc Diệp.
Kỳ thực, lúc này đóng giữ tại chỗ, hay là giải tán ngay tại chỗ mới là lựa chọn chính xác.
Thế nhưng...
Ông ta thu hút chủ lực Tô Nan tiếp tục truy kích, mà quên đi đội ngũ chạy trốn kia của Trương Triệu.
Toàn bộ những thanh niên xuất sắc của gia tộc họ Chúc, những trang tuấn kiệt trẻ trung đều ở trong nhánh quân đội này.
Vì vãn bối của những gia tộc này, buộc Chúc Lâm phải đi xuống con đường địa ngục.
Hơn nữa, Chúc Lâm cần một kiểu chết có thể diện.
Cái kiểu chết cho thật oanh liệt!
Như thế, gia tộc họ Chúc còn có một tí ti thể diện.
Kế tiếp hai trăm sáu mươi dặm đường, tầm đi mười hai trời!
Chúc Lâm mang theo một nhánh quân đội như ăn mày, xuất hiện ở phía dưới thành Lạc Diệp.
Lúc này, quân đội phía sau ông ta chỉ còn lại không đủ năm vạn.
Mà lần này, vua Căng không có dùng quỷ kế gì.
Thành Lạc Diệp liền treo cờ nước Đại Nam.
Năm vạn đại quân của đại tướng quân Chúc Lâm, nguy cấp rồi sao?
Phía sau!
Ba vạn chủ lực tộc Sa Man của Tô Nan đuổi theo!
Phía trước là thành trì bị địch nhân chiếm lĩnh, một vạn đại quân của vua Căng canh giữ ở chỗ đó. Phía sau là ba vạn chủ lực tộc Sa Man. Như vậy, năm vạn chủ lực nước Việt, đã tiến vào địa ngục thật sự.
Đại tướng quân Chúc Lâm ngẩng đầu.
Ông ta thấy được vua Căng, thấy được Thái tử đứt một cánh tay, thấy được... Nam Cung Ngạo.
Ha ha!
Quả nhiên cục diện xấu nhất so với trong tưởng tượng còn nát bét hơn, hai người này đều đầu hàng.
Nam Cung Ngạo, ta không trách ngươi!
Vì gia tộc, mặc kệ làm ra cái gì lựa chọn cũng là chính xác.
Còn Thái tử Ninh Dực?
Chúc Lâm cũng không thống hận, đây chính là Thái tử gia tộc họ Chúc của ông nâng đỡ.
Cũng Thái tử lý tưởng nhất trong lòng bọn họ.
Thái tử như vậy kế thừa vương vị, với gia tộc họ Chúc mới là có lợi nhất.
Bởi vì dễ khống chế!
Tương lai đế quốc Đại Viêm chuẩn bị chân chính thống nhất thiên hạ, quân vương như vậy cũng càng dễ thỏa hiệp.
Nhưng...
Không có gì thế nhưng!
Nam Cung Ngạo nhìn đại tướng quân Chúc Lâm, mặt không chút thay đổi.
Mà Thái tử Ninh Dực, ánh mắt xấu hổ trôi qua thật nhanh, chẳng bao lâu cũng mặt không chút thay đổi.
Đại tướng quân Chúc Lâm chợt rút kiếm, lớn tiếng gào thét nói:
- Đại quân nước Việt, theo ta đoạt lại thành Lạc Diệp, tiêu diệt vua Căng!
- Vì Việt quốc, giết!
Tiếp đó, Chúc Lâm râu tóc bạc trắng lao ra điên cuồng.
Phía sau, hai nghìn tên binh sĩ dòng chính của họ Chúc theo cùng nhau xung phong.
Thế nhưng, còn lại năm vạn đại quân lại lẳng lặng bất động, nhìn Chúc Lâm xung phong.
- Vì Việt quốc, vì bệ hạ, giết!
Chúc Lâm ra sức rống to hơn.
Ông ta hướng thành Lạc Diệp, không ngừng xung phong, xung phong!
Phía sau ông ta vốn có hai ngàn người theo xung phong.
Thế nhưng có vài người thấy mấy vạn người phía sau đứng ở nơi đó bất động.
Thế là, bọn họ cũng ngừng lại.
Cuối cùng, binh lính công thành theo Chúc Lâm xung phong càng ngày càng ít.
Toàn bộ chiến trường!
Tĩnh lặng không tiếng động!
Vua Căng, Nam Cung Ngạo, Thái tử Ninh Dực im lặng mà nhìn Chúc Lâm xung phong.
Phía sau là mấy vạn đại quân Việt quốc yên lặng nhìn chủ soái bọn họ xung phong.
Tô Nan suất lĩnh đại quân tộc Sa Man ở đằng sau cũng lẳng lặng nhìn Chúc Lâm xung phong.
Nếu như Thẩm Lãng thấy được.
Sẽ cảm thấy đây như một bộ phim câm đen trắng.
Chính là không có thanh âm điện ảnh.
Chúc Lâm mặc dù gào thét.
Nhưng giống như không tiếng động.
Toàn bộ thế giới, cũng chỉ còn lại có màu xám.
Một màn này!
Có thể càng thêm tuyệt vọng hơn chuyện Don Quixote đánh với cối xay gió!
Vua Căng vung tay lên.
Mưa tên hạ xuống!
Hơn vạn mưa tên, chi chít.
Chúc Lâm sau lưng hơn ba trăm tên họ Chúc võ sĩ, toàn bộ bị bắn chết, chi chít đến cùng, như là con nhím vậy.
Chúc Lâm một mình, tiếp tục xung phong.
- Vì Việt quốc, vì bệ hạ...
Trong miệng ông ta rống to hơn.
Nhưng nhưng trong lòng ở nhớ kỹ:
- Vì phụ thân, vì họ Chúc!
Chúc Lâm một mình xông về tường thành, xông về một vạn đại quân vua Căng.
Dùng hết tất cả lực lượng, leo lên xông lên tường thành.
Một mình ông ta lao về hướng vua Căng!
- Vì bệ hạ, vì Việt quốc!
- Giết!
Chúc Lâm cầm kiếm trong tay chợt chém vua Căng.
Vua Căng xuất thủ nhanh như chớp!
- Xoẹt!
Một cái đầu lâu bay lên bầu trời!
Thân thể đại tướng quân Chúc Lâm mới vừa xông lên đầu tường lập tức ngửa ra sau ngã xuống, đầu lìa khỏi xác!
Việt quốc Bình Nam đại tướng quân, bị mất mạng!
Gần mười vạn người ở đây, yên lặng im lặng nhìn cái xác không đầu của Chúc Lâm ngã xuống đất
Vua Căng thu kiếm vào vỏ.
Đây là Chúc Lâm nhà ngươi muốn kiểu chết oanh liệt này.
Thành toàn cho ngươi!
Phía dưới, năm vạn đại quân Việt quốc ngửa đầu nhìn vua Căng.
Ngài, ngài không chiêu hàng sao?
Không nói một câu nói à?
Dù cho một câu nói cũng tốt mà.
Chỉ cần ngài nói một câu, chúng ta liền quỳ xuống đầu hàng!
Vua Căng thản nhiên nhìn năm vạn đại quân này một cái, xoay người rời khỏi!
Trong nháy mắt...
Dưới thành năm vạn đại quân nước Việt kinh hồn táng đảm.
Đều bỏ xuống vũ khí trong tay, quỳ trên mặt đất thật ngay ngắn.
- Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Năm vạn đại quân, mắt mở trừng trừng nhìn chủ soái Chúc Lâm sau khi chết, toàn bộ quỳ xuống đất đầu hàng!
Đến tận đây!
Đại chiến nước Nam Ẩu kết thúc hoàn toàn!
Hai mươi lăm vạn đại quân của Việt quốc đã bị hủy diệt sạch!