Dịch giả: rolland
Tay trắng như ngọc, trường đao như mực.
Nhấc từng đạo gợn sóng kim sắc, như đại nhật nóng cháy.
Đại nhật không treo trên trời cao, mà xẹt nhanh theo một đường vòng cung duyên dáng to lớn, từ trên trời giáng xuống, đốt cháy khắp nơi!
Đao phong lạnh thấu xương, ba tên đệ tử Đại Nhật Thánh Tông liền có cảm giác hít thở không thông, tất cả đều hoảng sợ.
"Tu vi lúc này của nàng đã rơi xuống, trong người bị trọng thương, không cách nào phát huy toàn lực của Bảo binh này, như tại sao đao thế sao lại hung hãn như vậy?"
Yến Triệu Ca ở trên vách núi nhìn một màn này, ánh mắt cũng sáng ngời:
"Thật sự có tài a."
Không động thủ thì thôi, vừa động thủ, chỉ nhìn một chiêu này, Yến Triệu Ca liền biết đại cục của trận chiến đã định.
Thiếu nữ này quả thực có thương thế trong người, tu vi không cách nào phát huy.
Không nói Cương khí của Võ giả Tông Sư không cách nào thôi động, dù là Nội khí, cũng yếu ớt tới cực điểm.
Võ giả Luyện Thể có ba tầng cảnh giới, là Nhục Thân, Thông Mạch, Dẫn Khí, cái này chỉ phát huy trình độ tối đa khoảng Dẫn Khí sơ kỳ.
Mà nàng lại đối mặt với ba đối thủ, đều là Dẫn Khí sơ kỳ.
Nhưng dù vậy, lấy một địch ba, thắng lợi cũng thuộc về thiếu nữ này.
Từng là Tông Sư, một mặt là có kinh nghiệm cùng nhãn lực vượt xa, nhưng có thể thắng được dễ dàng, sự lý giải về Võ đạo mà nàng nắm giữ, mạnh hơn đối thủ rất nhiều.
Chỉ nhìn một đao này, Yến Triệu Ca có thể chắc chắn, nếu là cùng cảnh giới, Tiêu Thăng cũng chưa chắc là đối thủ của cô gái này.
"Lúc nào mà Đại Nhật Thánh Tông lại có một đệ tử ưu tú như vậy?"
Yến Triệu Ca sờ sờ cằm:
"Nhìn qua cũng chỉ có mười bảy, mười tám tuổi."
Ba tên đệ tử Đại Nhật Thánh Tông, cũng có một kiện Bảo binh.
Hiện tại thực lực của bọn họ đều là Võ giả Luyện Thể, đều không thể đem lực lượng của Bảo binh thôi động toàn diện được.
Nhưng hắc đao của thiếu nữ, có thể không giảng đạo lý mà đè ép Bảo binh của đối phương một đầu.
Đao phong sở hướng, phong vân khuấy động, lôi đình vang dội, đại nhật về tây!
Chỉ trong một cái chớp mắt, ba tên đệ tử Đại Nhật Thánh Tông đều bị thua.
Thiếu nữ cầm hắc đao trong tay, đứng ở trước mặt của bọn họ, vân đạm phong khinh cười nói:
- Đã nói, các ngươi chỉ cần đứng tại chỗ chờ là tốt rồi.
Đệ từ họ Thái của Đại Nhật Thánh Tông kêu lên sợ hãi:
- Ngươi dám đụng đến chúng ta? Tiêu sư huynh cùng tông môn sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Sư tổ của ngươi đã chết, hiện tại sư phụ của ngươi cũng chết, không ai có thể che chở cho ngươi!
Thân thể của thiếu nữ vụt lên, nụ cười trên mặt đã biến mất, nhìn chằm chằm đối phương hỏi:
- Ngươi nói sư phụ của ta đã xảy ra chuyện? Là ai làm!
Thái sư đệ hừ một tiếng:
- Chết trong trận xâm lấn quy mô nhỏ của Viêm Ma trên Đông Hải, vừa lúc sư phụ ngươi thay phiên công việc thủ vệ, trong lúc chiến đấu bị Viêm Ma giết.
- Hiện tại biết rồi sao? Chỗ dựa vững chắc của ngươi đã mất ráo, thức thời thì tranh thủ ngoan ngoãn chịu trói đi, bằng không sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ!
Thiếu nữ hít sâu một hơi, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, nhìn ba người Thái sư đệ:
- Các ngươi không hiểu a, điều không phải sư phụ của ta che chở ta, mà là nàng che chở các ngươi đó.
Cả ba người đều ngạc nhiên, không chờ bọn họ kịp phản ứng, ánh đao chợt nổi lên!
Cái đầu của Thái sư đệ bay thẳng về phía chân trời, hai người còn lại thì trợn mắt cứng lưỡi.
Thiếu nữ bình thản nói:
- Hai năm qua, các ngươi cùng những đồng môn khác đuổi giết ta nhiều lần, ta đánh bại các ngươi, lưu lại người sống không chỉ một lần, thường thường bại lộ hành tung của mình, cho mình thêm nhiều nguy hiểm vô ích.
- Cùng các ngươi giao thủ, bởi vì không hạ sát thủ, ngược lại lâu dần ta bị thêm nhưng thương thế không cần thiết.
- Các ngươi cho là ta đã nhân từ nương tay sao? Từ lúc trốn từ sơn môn tới nay, ta độc lưu lạc một mình, một đường trằn trọc, người ta đã giết qua, so với người mà ba người các ngươi giết ở đời này, cộng lại còn nhiều hơn.
- Nhưng ta chỉ không có giết qua người của bổn tông, các ngươi cho là ta sợ xé rách da mặt sao?
- Nực cười, từ ngày ta rời đi, da mặt đã sớm xé rách rồi!
Thiếu nữ vừa nói, vừa chém một đao, lại giết một người:
- Ta không giết người của bổn môn, chỉ là không muốn sư phụ nàng ở trong tông môn khó xử mà thôi.
- Hiện tại sư phụ đã không còn, ta không còn gì cố kỵ rồi.
- Đại Nhật Thánh Tông, ta phản!
Đao thứ ba chém xuống, lại một cái đầu rơi xuống đất!
- Nhiều nhất là chết, trên hoàng tuyền lộ cũng có các ngươi nâng quan tài cho ta!
Chém giết ba người tại chỗ, mặt của thiếu nữ mặt không đổi sắc, thu hắc đao, hờ hững nhìn mấy tên đồng môn chết trước mắt.
Trong mắt nàng dần dần lộ ra bi thương, cũng không phải vì ba người trước mắt này, mà là vì sư phụ của mình.
- Đại Nhật Thánh Tông quả thật không tốt phản đâu, kết quả rất có khả năng chính là một con đường chết.
Một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai, thiếu nữ kinh sợ, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc bạch y, khoác lam bào có viền đen xuất hiện trước mặt nàng.
- Người của Quảng Thừa Sơn... Quảng Thừa công tử Yến Triệu Ca?
Thiếu nữ rất nhanh trấn định lại, chân dung của Yến Triệu Ca truyền lưu tại Bát Cực Đại thế giới không ít, nàng cũng có thể nhận ra.
Yến Triệu Ca mỉm cười:
- Chẳng cần biết là ngươi phạm vào môn quy nào của Đại Nhật Thánh Tông, lọt vào đuổi bắt, bất quá trước đây chỉ là tiểu đả tiểu nháo của đệ tử vãn bối, vậy tiếp theo ngươi đối mặt sẽ là cao thủ chân chính đuổi bắt.
- Được rồi, ngươi đã biết ta là ai, ta còn không biết ngươi xưng hô thế nào đây.
Thiếu nữ gật đầu, thoải mái hào phóng:
- Ta họ Phong, Phong Vân Sanh.
Yến Triệu Ca hơi nghiêng đầu, nhìn nàng một cái:
- Ha ha, tên rất hay, đao quang khởi, phong vân sinh, người cũng như tên.
Phong Vân Sanh nhìn Yến Triệu Ca, dứt khoát nói:
- Chẳng hay Yến sư huynh muốn như thế nào?
- Nếu muốn nắm ta giao cho Đại Nhật Thánh Tông mà nói, tu vi của ngươi rất cao, ta chạy không thoát, nhưng ta cũng sẽ không thúc thủ chịu trói, kết quả tuy rằng có thể chỉ là tự rước lấy nhục.
- Nếu không phải tới bắt ta, thật ra ta muốn dấn thân vào Quảng Thừa Sơn tìm kiếm che chở, không biết có mấy phần hy vọng?
Thu nhận phản bội đệ tử của nhà khác không phải là chuyện nhỏ.
Cho dù là Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông xưa nay nhìn nhau không vừa mắt, cũng sẽ không làm loại chuyện này, có thể làm hai đại Thánh Địa khai chiến.
Đạo lý này, Phong Vân Sanh cũng hiểu:
- Ta mặt dày khoe khoang, dưỡng tốt thương thế, một đường Võ đạo, ta cũng coi như một hạt giống có tiềm lực đáng giá bồi dưỡng, chí ít sẽ không kém Tiêu Thăng, Triều Nguyên Long.
- Tình báo của Đại Nhật Thánh Tông, ta cũng có thể cung cấp một ít, thế nhưng không nhiều lắm, nhất là Võ học truyền thừa, thứ lỗi cho ta không thể cung cấp, tuy rằng gia sư đã mất, nhưng chuyện như vậy, nghĩ đến lão nhân gia nàng không hy vong ta làm.
- Bất quá ta cung cấp tình báo, cũng có chút giá trị.
Phong Vân Sanh nhanh mồm nhanh miệng, thế nhưng ăn nói rõ ràng, có trật tự:
- Ta tự biết lợi thế của mình có hạn, cũng không dám ôm quá nhiều hy vọng xa vời, nếu Yến sư huynh không bắt ta, Quảng Thừa Sơn cũng không muốn ta, có thể cho rằng không thấy qua ta, để ta rời đi hay không?
Yến Triệu Ca rất hứng thú nghe nàng nói xong, cười ha hả:
- Thú vị, ngươi đã đi thẳng vào vấn đề, ta cũng không vòng vo.
- Chính ngươi cũng nói, lợi thế của ngươi có hạn, cho nên muốn để bản môn thu nhận ngươi, thay ngươi chống lại áp lực từ Đại Nhật Thánh Tông, cũng có khả năng không cao.
- Ít nhất, muốn bản môn liều lĩnh lưu lại ngươi, Phong Vân Sanh, không có phân lượng như thế này.
Yến Triệu Ca cười liếc nhìn Phong Vân Sanh nói tiếp:
- Bất quá, nếu như là Phong Mục Ca mà nói, có lẽ tình huống sẽ khác.
Phong Vân Sanh trầm mặc một chút rồi đáp:
- Từ khi trốn khỏi sơn môn tới nay, Phong Mục Ca đã là Phong Vân Sanh.