"Hu --"
Yến Vân Thâm ghìm ngựa đứng bên ngoài Linh Xu Viện, hắn nhảy xuống ngựa, nói với lính canh cửa: "Nói cho hoàng huynh, thần đệ có chuyện quan trọng cầu kiến."
"Vâng, điện hạ!" Cung vệ thoáng gật đầu, xoay người chạy vào Linh Xu Viện.
Chỉ chốc lát sau, tên cung vệ kia chạy trở về, thấp giọng nói: "Điện hạ, bệ hạ nói hiện tại không muốn gặp ngài, thỉnh ngài trở về đi."
"Hoàng huynh ngay cả thi thể Đại phi nương nương cũng không muốn thấy sao?" Yến Vân Thâm đã sớm có dự đoán thiên tử sẽ có phản ứng như vậy, hắn thản nhiên hỏi một câu, ánh mắt nhìn về lưng ngựa phía sau, chỗ nằm úp sấp không phải ai khác, chính là Thương Thanh Đại.
"Thi thể Đại phi nương nương?!" Cung vệ kinh hô một tiếng, vội vàng chạy về trong viện.
Sau một lát, trở ra không phải là cung vệ mà là Yến Vân Hoa đầy tơ máu trong mắt.
"Tham kiến hoàng huynh!" Yến Vân Thâm chắp tay cúi đầu với Yến Vân Hoa.
Nhưng Yến Vân Hoa cũng không thèm đáp hắn dù nửa câu mà lập tức đi tới bên người Thương Thanh Đại, run rẩy vươn tay ra, tìm đến chóp mũi của nàng, chỗ đó đã không còn hơi thở.
Đầu tiên là hắn cười, vẻ mặt buồn cười rất nhanh bị bi thương bao phủ, Yến Vân Hoa run run nâng cằm Thương Thanh Đại lên, chua xót nói: "Trẫm cho ngươi còn chưa đủ sao? Đại nhi, ngươi nhìn xem cuối cùng ngươi chiếm được cái gì? A! Ngươi chiếm được cái gì?!" Hắn hung hăng tát mạnh một cái lên gương mặt Thương Thanh Đại, tiếng vang giòn tan kia có bao nhiêu vang thì tâm hắn có bấy nhiêu đau.
"Ai cho phép ngươi chết? Trẫm chưa lấy mạng ngươi, ngươi có thể nào cứ như vậy mà chết?" Yến Vân Hoa tức giận mắng một tiếng, còn muốn đánh, Yến Vân Thâm lại đột nhiên kéo tay Yến Vân Hoa lại.
"Hoàng huynh, người cũng đã chết rồi."
Yến Vân Hoa hung tợn trừng hắn, hốc mắt đã tràn đầy lệ quang, "Trẫm không cho phép nàng chết! Không cho phép!"
Yến Vân Thâm thở dài nói: "Mặc dù thần đệ không biết Đại phi nương nương và hoàng huynh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nơi này dù sao cũng không phải hoàng cung, cho dù hoàng huynh muốn trừng trị Đại phi nương nương cái gì, cũng hãy chờ hồi cung rồi trừng trị, nơi này..." Yến Vân Thâm cố ý nhìn lướt qua bọn nha hoàn và sai vặt Linh Xu Viện đang nhìn đến choáng váng, "Dù sao bí mật khó giữ nếu nhiều người biết."
"Vì sao ngươi đến nơi này?" Yến Vân Hoa đột nhiên lạnh lùng hỏi một tiếng, "Đại nhi của trẫm đã chết, tiện nhân Đỗ Nhược kia ở nơi nào?"
Yến Vân Thâm cung kính cúi đầu với Yến Vân Hoa, "Hôm nay thần đệ mới vừa săn bắn trở về, trên đường núi nhìn thấy Đại phi nương nương nằm ngã tại chỗ không nhúc nhích, phụ cận cũng không thấy bóng dáng Đỗ Nhược."
"Trẫm muốn Đỗ Nhược phải chết!" Yến Vân Hoa tức giận tê rống một tiếng, đột nhiên im lặng một lát, hắn cắn răng nói, "Không, trẫm không thể tiện nghi tiện nhân Đỗ Nhược này! Truyền ý chỉ trẫm, lệnh cả nước truy bắt khâm phạm Đỗ Nhược, một khi bắt được nàng, trước tiên đánh gãy hai tay hai chân nàng, trẫm muốn nàng phải còn sống, mà sống không bằng chết!"
"Vâng!"
Cung vệ nhỏ giọng bẩm báo, "Bệ hạ, Trần Thủy Tô kia xử trí như thế nào?"
"Giết!"
Yến Vân Hoa lạnh như băng ra lệnh một tiếng, đáy mắt Yến Vân Thâm lại có một tia gợn sóng.
"Hoàng huynh, cho phép thần đệ vì ngài xử trí Trần Thủy Tô đi." Yến Vân Thâm cúi đầu nói với Yến Vân Hoa.
Yến Vân Hoa mệt mỏi khẽ nhìn nhìn hắn, cực kỳ giống một con dã thú bị trọng thương, "Ngươi muốn lấy lòng trẫm?"
"Hoàng huynh, thần đệ muốn vì hoàng huynh phân ưu, không muốn hiểu lầm cùng hoàng huynh càng lúc càng lớn." Yến Vân Hoa bi thương nói xong, quỳ xuống trên mặt đất, "Dù sao hoàng huynh và thần đệ cũng là thân nhân huyết mạch tương liên a!"
"Thật không?" Yến Vân Hoa siết chặt đầu vai Yến Vân Thâm, đầu ngón tay dùng sức mạnh, "Ngươi quả nhiên là nghĩ như vậy?"
Yến Vân Thâm nhịn cơn đau, hắn ngẩng mặt lên, đột nhiên rút bội kiếm ra, cung kính trình lên Yến Vân Hoa, "Nếu hoàng huynh lo lắng thần đệ, hôm nay không ngại cho thần đệ một nhát gọn gàng!"
Yến Vân Hoa tiếp nhận bội kiếm, nhưng không có ý giết Yến Vân Thâm, hắn đem bội kiếm trả lại cho Yến Vân Thâm, "Ngày mai trẫm muốn nhìn thấy đầu Trần Thủy Tô treo ở trên tường thành Tây!"
"Vâng!" Yến Vân Thâm tiếp nhận bội kiếm, đứng dậy nhìn về phía cung vệ, "Trần Thủy Tô hiện tại ở đâu?"
"Hồi bẩm điện hạ, ở hậu viện."
"Mấy người các ngươi đi theo ta, mấy người khác hộ tống bệ hạ hồi cung." Yến Vân Thâm dặn dò một câu, sau đó dẫn theo bốn gã gia tướng đi vào hậu viện.
Yến Vân hoa lại siết chặt cằm Thương Thanh Đại, nhìn thấy thân mình nàng đã sớm lành lạnh, không khỏi run rẩy, "Chưa từng có người nào có thể gạt trẫm, ngươi cho là ngươi chết có thể xong hết mọi chuyện? Trẫm nói cho ngươi biết, cho dù ngươi chết, ngươi cũng phải là nữ nhân của trẫm!" Nói xong, hắn hung hăng hôn lên cánh môi của nàng, lại hung hăng cắn phá đôi môi nàng.
Máu tươi thấm ra, trong lòng Yến Vân Hoa không phân rõ là đau lòng hay chua xót, nước mắt hắn cuối cùng nổi lên.
Làm Đế vương - ba mươi năm, chưa bao giờ chịu qua ủy khuất lớn như thế, cũng chưa bao giờ chịu qua thương tổn nặng như thế.
Ngụm khí này, hắn nuốt không trôi, loại hận này, hắn nhẫn không được.
Vì thế, Yến Vân Hoa xoay người lên xe ngựa, đem thân mình lạnh như băng của Thương Thanh Đại ôm vào lòng ngực, ghìm ngựa quay đầu lại, nhìn về phía hoàng cung, "Trẫm mang ngươi hồi cung, về sau ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát ôm ấp của trẫm! Giá!"
Nghe thấy Yến Vân Hoa cưỡi ngựa rời khỏi Linh Xu Viện, Yến Vân Thâm bước nhanh đến hậu viện, cảm thấy trong lòng vô cùng lo lắng.
Khi nhìn thấy trong sân là nữ tử quen thuộc kia nửa người đầy máu, Yến Vân Thâm vội vàng đi qua, đưa tay cởi dây thừng trên người Trần Thủy Tô, nâng đầu nghiêng lệch của nàng lên, gọi một tiếng, "Thủy Tô, tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!"
"Điện... Điện hạ..." Trần Thủy Tô suy yếu mở mắt ra, thấy giữa mi mắt là Tống Vương, nàng gian nan giương khóe miệng hơi nhếch lên, mi tâm lại gắt gao nhíu chặt, "Tiểu Nhược... Phu tử... Nguy hiểm... Cầu ngươi... Cứu cứu các nàng... Cứu cứu..."
"Mạng của ngươi còn khó giữ, ngươi còn muốn các nàng, ngươi không phải ngốc sao?" Trái tim Yến Vân Thâm bỗng dưng căng thẳng, hắn lạnh lùng hỏi một câu.
Trần Thủy Tô nhẹ nhàng lắc đầu, "Cầu... Cầu ngươi..." Cuối cùng dùng hết tất cả khí lực, nàng nói xong câu đó, sau đó bất tỉnh.
"Đinh!"
Trong lòng bàn tay Thủy Tô rơi ra cây trâm trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang.
Yến Vân Thâm đưa tay nhặt cây trâm hoa Thủy Tô lên, hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua Trần Thủy Tô, cuối cùng vẫn là bế nàng lên, trầm giọng nói: "Ngươi tới, đem nàng lặng lẽ về phủ trị liệu, cần phải cứu sống nàng!"
"Điện hạ, bệ hạ đã hạ hoàng lệnh, nàng phải..."
"Thế gian này người đơn thuần giống Thủy Tô như vậy đã quá ít, ta đã không còn là ta của quá khứ, ta làm không được thì hãy để nha đầu ngốc Thủy Tô này giúp ta làm đi." Yến Vân Thâm trầm giọng nói xong, ôm Trần Thủy Tô giao cho gia tướng bên cạnh, nghiêm giọng dặn dò, "Ngày mai nếu bổn vương không thể thấy một Thủy Tô còn sống, bốn người các ngươi không cần xuất hiện trước mặt bổn vương nữa."
"Vâng!"
Bóng đêm càng ngày càng đậm, một đêm đó ở Linh Xu Viện, toàn bộ chủ nhân đều qua đời, trong viện thỉnh thoảng vang lên âm thanh bọn nha hoàn sâu kín nức nở.
Yến Vân Thâm đứng trong đình, đột nhiên có chút hàn ý đánh úp lại, hắn không khỏi rùng mình một cái, nhìn về chân trời phía Đông, "Ánh bình minh đã tới, chung quy trời vẫn phải sáng, hy vọng thật sự là trời đã sáng."
"Giá!"
Khi Yến Vân Thâm cưỡi một con ngựa đuổi theo hướng thiên tử, cung vệ trong cung đã sớm bị Bạch Lãng và Bạch Thái hậu thay đổi hết một vòng.
Bạch Lãng đứng phía sau Bạch Thái hậu, nhìn phương hướng cửa cung, không khỏi có chút kích động.
Hắn trù tính nhiều năm như vậy, chờ đợi nhiều năm như vậy, hôm nay Thâm nhi của hắn rốt cục có thể làm chủ thiên hạ!
Bạch Thái hậu có chút hoảng hốt, Yến Vân Hoa làm Đế vương nhiều năm như vậy, kỳ thật đối xử với nàng coi như không tồi, nhưng mà, Yến Vân Hoa dù sao cũng không thân cận nàng bằng Yến Vân Thâm.
Người, rất nhiều thời điểm chính là như vậy.
Một khi nắm trong tay không được, sẽ không có cảm giác an toàn.
Yến Vân Thâm lên làm hoàng đế, Thái hậu nàng mới xem như vững chắc, mới xem như chân chính không lo.
Bạch Lãng theo bản năng hướng đến cung tiễn mai phục trên thành lâu lướt qua, hắn hỏi tâm phúc bên cạnh, "Lan tiên sinh chuẩn bị tốt chưa?"
Tâm phúc cung kính trả lời: "Hồi bẩm Thừa tướng, Lan tiên sinh vừa nói phải rời khỏi một khắc, tính theo canh giờ, không sai biệt lắm cũng sắp trở lại."
"Nàng đi nơi nào, ngươi có biết không?" Bạch Lãng ưu lo nhìn tâm phúc.
Tâm phúc lắc lắc đầu, "Không biết."
Bạch Lãng cảm thấy có chút bất an, bỗng nhiên hắn nhớ đến một việc, phải chấm dứt trước một chút, hắn xoay mặt qua, thấp giọng nói với tâm phúc: "Hứa lão gia đã mất tác dụng, hiện giờ khử hắn đi."
"Vâng!" Tâm phúc gật gật đầu, lập tức lui xuống.
Bạch Thái hậu không cảm xúc liếc nhìn Bạch Lãng một cái, "Trong cung này mùi máu tươi đã quá nhiều rồi, Thừa tướng đại nhân, ai gia hy vọng trên tay ngươi có thể ít đi oan hồn thì hãy ít đi."
"Ta cam đoan, trừ bỏ bệ hạ, hắn là người cuối cùng." Bạch Lãng cung kính cúi đầu với Bạch Thái hậu, "Ngày sau ta nhất định đi theo Thái hậu ăn chay niệm phật, tiêu trừ nghiệp chướng trên người."
Bạch Thái hậu nặng nề thở dài, cũng chỉ có thể như thế.
"Hồi bẩm Thừa tướng đại nhân, Lan tiên sinh đã trở lại." Một gã cung vệ đi tới bẩm báo.
Bạch Lãng nhìn trước cửa cung liền thấy một nữ tử hắc y đeo mặc nạ chậm rãi đi tới.
"Ngươi đã đi đâu?"
"Vì bảo đảm đại sự không có sơ hở, tại hạ tự nhiên là tìm chỗ không người để thử trước, độc cốt có dẫn phát cổ độc tụ hợp cắn tim hay không?" Lan tiên sinh từ từ nói xong, cúi đầu với Bạch Lãng, "Tại hạ cam đoan, không còn sơ sót."
"Vậy là tốt rồi." Bạch Lãng nửa tin nửa ngờ nhìn thoáng qua Lan tiên sinh, chuyện tới bây giờ, Lan tiên sinh là một người mấu chốt quan trọng, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng lời Lan tiên sinh.
Lan tiên sinh đem độc cốt cầm trong tay, nhìn phương hướng cửa cung, cùng đợi con mồi tới cửa.
Kỳ thật, nàng có chút không yên.
Ba ngày qua, nàng bị Bạch Lãng quản lý chặt chẽ, hôm nay thừa dịp đổi cung vệ làm cho Bạch Lãng phân tâm, nàng cuối cùng tìm được cơ hội đi tìm Yến Vân Thâm làm cái giao dịch kia, may mắn nhìn thấy buổi tối đó Yến Vân Thâm dẫn theo gia tướng hướng đến thành Tây.
Cũng may là đến kịp, nếu không, nàng chỉ sợ có lẽ mạng của Thanh Đại và Đỗ Nhược đều mất.
Lan tiên sinh biết tâm địa Bạch Lãng này, một khi Yến Vân Thâm lên làm thiên tử, cho dù Yến Vân Thâm không ra tay, Bạch Lãng cũng sẽ ra tay ám sát hết thảy y giả có thể trị liệu cho Bạch Như Thường.
Dù sao, Bạch Lãng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào trở thành vết bẩn của Đế vương Yến Vân Thâm.
Bắt đầu từ ngày Bạch Như Thường được chọn làm người mang độc, đã không được coi là nữ nhi của hắn, chỉ có thể là một quân cờ trên bàn, trở thành một kích cuối cùng để hung đúc trái tim Đế vương của Yến Vân Thâm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~