Tôn Chí Tân vốn tưởng rằng sau một phen XXOO kịch liệt hai người đều, trước khi mơ mơ màng màng ngủ hắn còn lo lắng một vấn đề: nếu ngủ say như chết, buổi sáng bị người phát hiện tộc trưởng Naaru cùng mình hai tên trần chuồng dã hợp…… Được rồi, muốn vậy liền trước tiên chuẩn bị tốt đao dã chiến và Nga Mi kiếm, một dùng để chém Naaru, một dùng để mổ bụng mình!
Đặc biệt Tiger , nếu hắn biết , Tôn Chí Tân không dám cam đoan sẽ có hậu quả gì.
Cho nên trong khi sắp sửa thiếp đi Tôn Chí Tân luôn luôn nhắc nhở bản thân: Không thể ngủ say, không thể ngủ quên. Nhưng cảm giác hai người tướng ôi gắn bó thật sự quá mức ấm áp thoải mái, chính mình được Naaru dùng sức cái dừi khỏe khoắn kẹp giữa hai chân, hai người bụng và bộ vị nơi thắt lưng không hề giữ lại kề sát một chỗ, lại được Naaru dùng tay cánh tay gắt gao cố định trước ngực hắn, khiến Tôn Chí Tân thầm nghĩ đến một cái từ thực văn nghệ: Giao cảnh triền miên.
Đối với hai người mới yêu nhau mà nói, này không thể nghi ngờ là không khí đẹp nhất. Tôn Chí Tân thoải mái ngủ say, Naaru làm xong ngủ càng say.
Sau đó Tôn Chí Tân liền nhận ra lo lắng của hắn chẳng cần lo — bờ sông muỗi thật sự là nhiều ! rất hiếm có giống đội hình máy bay ném bom, ông ông tác hưởng không nói, còn chọc cho người nổi đầy nốt. Giờ đã là cuối mùa thu, bè lù vạn ác hỗn đản này thừa cơ cuối cùng hút no máu tươi, tham lam khiến người ta phẫn nộ.
Tôn Chí Tân bị đốt tỉnh, thấy Naaru cau mày ngủ tiếp, chỉ vô thức gãi gãi nốt trên người. Kết quả là tôn đồng học liền ai oán , tại sao mình thì bị đốt tỉnh, tên nayyf lại có thể vừa gãi vừa tiếp tục ngủ ? người tiền sử thể chất thật khủng bố…… Thần kinh cũng đủ thô!
lay tỉnh Naaru, hai người lợi dụng ánh trăng chung quanh tìm váy da. Thật may quá ! thứ kia một mảnh bị ném hướng rừng cây, một thì ném ở bờ sông thiếu chút nữa bị nước trôi đi, hai phiến váy da cách xa nhau phải hai, ba mươi thước, nếu Naaru không có năng lực dạ thị tiến hóa , thì trong cảnh tối lửa tắt đèn thật đúng là không có cách nào tìm được chúng
Tôn Chí Tân vẻ mặt hắc tuyến, lúc ấy gấp vậy sao ? may mắn không có quần áo, nếu có quần áo phỏng chừng bị xé thành mảnh nhỏ. Ách…… mình thật điên cuồng, nghĩ lại liền bị nhiệt tình của mình dọa sợ, nếu đổi là mình ném chỉ sợ còn ném xa hơn ? Tôn Chí Tân liền nhịn không được buồn cười, kéo Naaru xuống sông tắm rửa.
Đến lúc này Tôn Chí Tân mới biết được Naaru là tình nhân ôn nhu lại bá đạo, hắn căn bản không cho phép Tôn Chí Tân đi nửa bước. đem Tôn Chí Tân ôm đến sông chà xát đến chân giống như đối với Buku, ngoại trừ cách ôm khiến Tôn Chí Tân muốn hộc máu – chính là kiểu ôm cẩu huyết: ôm công chúa, ra sức quá lớn, bàn tay thô ráp khiến người ta rất đau, động tác thô lỗ, một bên rửa một bên còn muốn xấu xa sờ loạn, phát biểu cái nhìn đối với thân thể mình…… Kỳ thật cũng không có gì không tốt.
Mình có phải khủng khoảng rồi không ? được rồi, quả thật quá khủng hoảng . Chủ yếu là Tôn Chí Tân cực độ chán ghét kiểu ôm công chúa này, động tác này chạm vào chỗ kia của hắn, hắn tình nguyện bị đóng gói nâng trên vai Naaru tựa như lúc trước khi hắn cướp mình đi vậy.
Mụ nội nó có có nhất thiết ôm mình thế này không? phải, mông là quả thật bị Naaru thô bạo làm thương, nhưng thương này cũng không có nghiêm trong như trong tưởng tượng, trong sách nói toàn mụ nội nó là nói thần nói quỷ, đàn ông không phải không thể chịu được, cũng không có dịch ruột non. Giống trước mắt, chỗ xấu hổ kia chỉ là ẩn ẩn đau mà thôi, cũng không quá nghiêm trọng. chảy máu Chút ít sớm đã ngừng , đợi hừng đông tìm thuốc giảm nhiệt xử lý một chút là được.
lúc Tắm rửa, tiểu công mân mê thí thí tiểu thụ trong truyền thuyết, dùng ngón tay đào vào chỗ kia, cùng những việc dọa chết người không đền mạng đều không phát sinh. Không chắc là Narru có biết không nữa, Tôn Chí Tân nhẹ nhàng thở ra, chính mình đem Naaru lưu lại rửa sạch , thật tâm hy vọng hắn vĩnh viễn không biết
Hắn nếu biết…… Thật con mẹ nó sầu chết người.
Sau đó là về vấn đề ôm công chúa, Tôn Chí Tân ác độc chôn ở trong nước âm hiểm cười, lần sau tới lượt hắn cũng ôm Narru như vậy một hồi, phỏng chừng sẽ không xuất hiện lần thứ ba. Là đàn ông , nếu có ai chịu nổi loại ôm công chúa này, Tôn Chí Tân liền đem tên viết ngược lại, kêu tân chí tôn !
Tắm rửa xong, hai người mặc lại váy da lén lút hồi doanh , lưu luyến không rời lại muốn che dấu — vì sao lại là yêu đương vụng trộm? ách, tình huống trước mắt quả thật là yêu đương vụng trộm. Tôn Chí Tân mắt sắc phát hiện hai người mặc lộn váy da, hắn mặc của Naaru , Naaru mặc là của hắn , Naaru khờ không biết, Tôn Chí Tân nhưng lại nhận ra được. Lại囧, liền buồn cười nhanh đổi lại, mới có thể về ngủ tiếp.
Buổi sáng tỉnh lại nấu bữa sáng cho mọi người Tôn Chí Tân chỉ biết mình tưởng tượng quá đơn giản . Tối hôm qua quả thật quá điên cuồng, phản ứng thân thể liền giống ngày hôm sau khi cùng đám người Qigeli xuất phát đi tham minh hang động, toàn thân đau nhức, đùi lại bởi vì thân là nam tính hoàn toàn không thuần thục tư thế cưỡi mà mềm nhũn như bún, khi đi đường không thể không ba bước lại hụt một bước, vặn vẹo giống như xà tinh.
Còn có chỗ đòi mạng kia, nằm còn không cảm thấy gì, vừa đi đường liền ẩn ẩn đau. Càng miễn bàn ngồi xuống, quả thực giống như ngồi trên nón phân cách mấy chú cảnh sát giao thông dùng để bảo vệ mặt đường. Thứ kia hình nón, mặt ngoài màu cam hồng, nhọn dần, nếu mà ngồi lên …… cảm thụ ‘Khoái hoạt’ Kia giống hệt cảm giác hiện giờ của Tôn Chí Tân
Ai mẹ nó phát minh ra câu [như đứng đống lửa, như ngồi đống than]? hình như là xuất từ [ tấn thư ? đỗ tích truyền ], miêu tả này thật sắc bén, thế này cũng tưởng tượng ra…… Bào phần, tiên thi !
Ngao, thật hoài niệm bàn tay vàng của Qigeli và Caban, bàn tay đủ lớn, lực đạo đủ kính đủ ngoan, mát xa trên người thư sướng đến cực hạn ! ngao, thật hoài niệm nhân sĩ có trĩ ở hiện đại có đệm trĩ sang chuyên dụng, thần khí a ! úc, thật hoài niệm thuốc xịt côn trùng, nhang muỗi dùng là có hiệu quả ! không thấy bản thân bị muỗi đốt ra tiền luôn sao? đây là trả giá của yêu đương vụng trộm!
lúc Tiger vào liền thấy Tôn Chí Tân như vậy, mân mê mông ngồi bên hố lửa nhóm lửa nấu ăn, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo lại âm trầm , còn nhe răng trợn mắt hút không khí, tản ra một thân oán niệm vô cùng vô tận.
“Ngươi làm sao vậy ?”
Tôn Chí Tân bĩu môi:“Tối ra bờ sông tắm rửa, ngã vào mông……”
“để ta xem xem.”
Tôn Chí Tân kinh hãi, để Tiger nhìn để chết à ? lúc này hốt hoảng nói:“Không có việc gì, không có việc gì, chính là có chút đau, quá một lát là tốt rồi.”
Tôn Chí Tân không phải diễn viên giỏi cho cam, Tiger lại càng không ngốc, ánh mắt mị mị, dâng lên tia nghi ngờ âm trầm.
“Muỗi thật lợi hại.” Tiger nói.
Tôn Chí Tân cúi đầu nhìn bản thân, một thân bị muỗi đốt tùm lum, còn có ấn ký Naaru cắn loạn lưu lại. Nhất thời da đầu run lên, không biết mấy vết đốt có thể che dấu ấn ký xanh tím Naaru lưu lại hay không? thời đại tiền sử, chính mình chỉ vây quanh cái váy da, một thân hôn ngân gì đều tàng không ngừng.
Miệng liền cười gượng:“Đúng vậy, muỗi thật là lợi hại !”
Sau đó da đầu liền càng ma, Naaru cũng bị đốt khắp toàn thân, cũng có ấn ký chính mình cắn loạn lưu lại. Hai người nếu đứng cùng một chỗ…… Khó trách mọi người liên tưởng đến mấy việc chỉ ở trên giường mới làm, không biết sống chết chơi dã chiến quả nhiên là một chuyện vạn ác !
Cũng may Tiger mặc dù tâm tư đa nghi, cũng là không đến mức lấy tâm lý nam nhi hùng tráng dũng cảm tục tằng nghĩ đến cái khác, chỉ là đau lòng vết cắn trên người Tôn Chí Tân, nói:“Ngồi lại đây, ta gãi cho ngươi.”
Nếu là Tôn Chí Tân lúc bình thường, lập tức sẽ trở mặt. Lúc này trong lòng có quỷ, thành thật ngồi qua.
Tiger trong lòng không có tâm tư ác ta gì, nhẹ nhàng gãi phần lưng không với đến được của Tôn Chí Tân, miệng nhẹ giọng nói:“sao ngốc thế ? về sau tắm rửa tìm chút cỏ bôi lên, mùi của chúng có thể đuổi muỗi. Mặt khác ánh lửa cũng có thể phòng ngừa Dã thú công kích, ngươi như vậy làm sao ta yên tâm ngươi ra ngoài ?”
Tiger ánh mắt lãnh liệt, lòng bàn tay hắn thực năng, một chút một chút chộp vào trên lưng thực thoải mái. Loại động tác đơn thuần này khiến Tôn Chí Tân không nổi lên được tâm tư bài xích, lại nghe hắn nhẹ giọng nói chuyện, trong lòng liền ấm áp, nói:“Ta không ngốc như vậy.”
Tiger cười khẽ một tiếng, lại nói:“Còn không ngốc ? ngươi vừa đi năm ngày, ta ngày ngày đều lo lắng, thực hối hận lúc ấy biết được tin về hang động không tự mình đi xem một chuyến, bằng không ngươi cũng không cần đi. Nghe được ngươi và Tamu cư nhiên dám tới gần bãi quỷ, ta ngay cả tâm tình đánh Tamu cũng có. bãi quỷ là nơi có thể tới gần sao ? trước kia đội ngũ đổi muối trong tộc cũng đã bị mất một ngừoi, ngươi còn dám đi ! về sau không cho đi ! thật muốn đi cũng là ta đi !”
Có chút không thể thích ứng ôn nhu của Tiger, nhưng lại cự tuyệt không được loại thiện ý đơn thuần này, Tôn Chí Tân túng quẫn cười hai tiếng, nói:“Đừng cào, da ta không giống ngươi, gãi nữa sẽ phá da.”
Tiger quay đầu nhìn xem, quả nhiên thấy hồng ngân dưới ma trảo của mình, , lúc này nhịn không được cười:“ da ngươi cũng nộn như vậy. đổi lại là Naaru bị đốt như thế, lập tức không có việc gì .”
Ai nha…… câu này thật trấn an lòng người…… Hiển nhiên ấn ký Trên người Naaru khẳng định là đã được thân thể cường kiện chữa lành.
Hơi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng không còn lo lắng bị bắt gian, liền cười lên sảng khoái, cảm thấy Tiger người này cũng không xấu, nếu dã tâm không lớn, cũng không quá trọng hiệu quả và lợi ích, kỳ thật là một kẻ không tệ.
“Cái này tặng cho ngươi.”
Tôn Chí Tân giật mình, đã thấy trong tay Tiger nắm mấy viên châu tròn tròn đưa qua.
“Ngọc trai ?”
“Ngươi biết ?” Tiger ngây ra một lúc, lập tức thoải mái cười cười:“Quả nhiên là tất đạt lạp sát a tô, không làm khó được ngươi. Ngươi kêu nó là ngọc trai, chúng ta gọi nó là hồn thạch của biển. Nó sinh trong một loại vỏ sò, thực thuần khiết, rất mỹ lệ, khiến người ta liên tưởng đến ánh sáng tỏa ra khi mặt trăng chiếu vào mặt biển tĩnh lặng. Nó thực đặc biệt thần bí, giống ánh mắt của ngươi.”
Tôn Chí Tân nhìn thấy ngọc trai trong lòng bàn tay Tiger, tổng cộng viên, chỉ toàn màu đen, là ngọc trai đen cực trân quý. Chúng nó mỗi viên lớn nhỏ đều to bằng đầu ngón trỏ, phi thường mượt mà trơn bóng, nếu là ở hiện đại, một viên ngọc trai đen no đủ viên mĩ giống như vậy, lại không có bất luận tỳ vết nào thì vô cùng sang quý.
Cũng không phải nữ nhân, ngọc trai thứ này Tôn Chí Tân cũng không thích, chỉ là thích ý nghĩa đại biểu của nó: Khỏe mạnh, thuần khiết,và hạnh phúc.
Thấy Tôn Chí Tân dùng ánh mắt thú vị đánh giá nó, Tiger một bên đưa ngọc trai trong tay vào Trong tay Tôn Chí Tân, một bên nói:“Cầm. hồn thạch, ân, ngọc trai, thực không dễ dàng kiếm được. Ở bộ tộc của ta, nếu kiếm được sẽ bị thu hồi, chúng ta cảm thấy có được nó không dễ, cho rằng nó đại biểu cho may mắn và chúc phúc. loại màu đen này lại càng hiếm thấy, chỉ có người may mắn nhất mới tìm được nó, cho nên người có được nó cả đời sẽ may mắn, bình an. Có hồn thạch tùy thân mang theo, sẽ vì người đó mang đến sức khỏe, khoái hoạt, hạnh phúc. Ngươi cầm lấy đi, tin ta, nó thật sự có ma lực thần bí.”
Ngọc trai không có ma lực, chỉ có ý nghĩa tượng trưng tốt đẹp. Tôn Chí Tân biết, nhưng Tiger không biết. trong tiềm thức của người tiền sử như hắn, nguyên lý hình thành ngọc trai hoàn toàn không thể lý giải, cảm thấy nó như là linh hồn của biển cả tụ lại mà thành, liền cho rằng nó có ma lực. Hắn thậm chí không biết nó có thể sử dụng như tiền, không biết nó có thể trở thành trang sức sang quý dọa người, chỉ cho rằng nó sẽ mang đến may mắn và hạnh phúc. Cho nên hắn đặt viên hạnh phúc vào Trong lòng bàn tay Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân không thể không động dung, kia viên ngọc trai đen còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Tiger, không giống ánh mắt lãnh liệt ngày thường của hắn, độ ấm vừa đủ ấm lòng bàn tay Tôn Chí Tân, càng tiến thêm một bước làm ấm lòng người.
Mang theo chân thành chúc phúc, ngọc trai kia sẽ không chỉ là ngọc trai, mà là hạnh phúc trân quý cận thận nắm giữ trong tay. Cho dù là ở hiện đại, giá trị vật chất của nó cũng không thể so sánh với vẻ đẹp của giá trị tinh thần, thậm chí có thể nói nhắc tới giá trị vật chất của quả thực chính là vô tình giẫm đạp nó! Bản thân nó có giới hạn, nhưng phần tình hàm chứa trong đó là vô giá, không có bất luân thứ gì có thể đem ra so cùng!
Ước chừng đây chính là lễ vật tốt nhất mình thu được.
Tôn chí tân cẩn thận nhìn chúng lăn trong lòng bàn tay mình, tựa như thu được lời ục phân chúc phúc, vừa kích động, vừa vui mừng, sợ chúng bỗng nhiên vỡ nát.
Hiển nhiên Tiger quá hiểu, vẫn tự cười nói:“Bóp không vỡ được, ngươi sợ cái gì ? hồn thạch rất bền, chúng ta mới cho rằng nó nhất định sẽ mang đến vận tốt . Kỳ thật trong tộc còn một ít, chính là loại màu đen này chỉ có viên này thôi, cũng không tròn với dễ nhìn như vậy.”
“Là hạnh phúc, ta thật sự vỡ mất sợ chúng nó……” Tôn Chí Tân nhỏ giọng nói, hút mũi:“ lời chúc phúc, có rất nhiều hay không?”
Tiger bật cười:“ai lại ngại có nhiều phúc cơ chứ ? đều là tộc nhân tặng cho ta, ta mới để lại. Không có ý gì khác, đến đây không lâu, ngươi đã giúp cho tộc nhân của ta rất nhiều, ta hiểu được tâm tư trước kia của ta chính là vũ nhục ngươi. Ha ha, coi như là nhận, cảm ơn mọi việc ngươi làm cho ta và tộc nhân của ta. Sau đó…… Trong tương lai, hãy đối xử tử tế với thành viên bộ tộc gió biển như với bộ tộc thợ săn.”
“Ta sẽ làm vậy. Cám ơn ngươi, Tiger , ta thực thích. thật là lễ vật khiến người ta nhịn không được muốn che chở cả đời.” Tôn Chí Tân chân thành nói. Nghĩ nghĩ, lại lấy ra một viên trong viên đưa trả cho Tiger :“Cho ngươi.”
Tiger không hiểu được:“Sao phải đưa ta một viên ?”
Tôn Chí Tân nghiêm mặt nói:“Không phải sao, phần chúc phúc rất nhiều, ta sợ trời ghét. Đây là lời chúc phúc ta tặng cho ngươi, chúc ngươi khỏe mạnh bình an, chúc ngươi dẫn dắt bộ tộc của ngươi lớn mạnh phồn vinh, sinh hoạt càng ngày càng tốt, mỗi người đều có chúc phúc của hồn thạch, may mắn, khỏe mạnh, bình an !”
Tiger trong lòng nảy lên, theo bản năng nắm chặt viên ngọc trai, viên ngọc trai kia bị Tôn Chí Tân nắm một lúc lại mang theo nhiệt độ cơ thể hắn, như dòng suối nóng sưởi ấm tâm hồn, lại nghe người nọ sắc mặt vô cùng trịnh trọng nói lời chúc phúc, trong phút chốc trong lòng thầm nghĩ đem hắn hung hăng ôm vào trong lòng.
may mắn lớn nhất của Ta chính là thấy ngươi rơi từ trên trời xuống giữa ta và Naaru. Tôn Chí Tân, không phải bởi vì thân phận tất đạt lạp sát a tô, chỉ vì ngươi là Tôn Chí Tân, Tiger ta muốn ngươi !
Tiger cường lực khống chế ngón tay vì tâm tình kích động mà rung động không ngớt, nắm chặt viên ngọc trai, cố gắng tỏ ra lạnh nhạt vô ba, không muốn phá đi liên hệ thật vất vả lập lên giữa mình cùng Tôn Chí Tân, khẩu khí tùy ý nói:”được, ta nhận. Ta thấy nó coi chúng thực sự là bảo bối, năm viên kia người còn không mau cất đi?”
Tôn Chí Tân hì hì cười, quả thực đi đến hố nhỏ dùng để giấu đồ của mình, đem viên ngọc trai bỏ vào. Hắn không ngại để Tiger hoặc Naaru biết hắn có một hòm bảo tàng. quan hệ với Naaru đãquyết định hắn cũng chính là hộ bảo giả chi nhất; Mà Tiger , hắn đã có thể đem đồ đến, còn lấy đi hay sao ? đây chính là nam tử vĩ ngạn, khinh thường chuyện đê tiện kia. ánh mắt hắn nhìn về phía công cụ hiện đại của mình, có tham dục, có khát vọng, nhưng lại có cường đại khắc chế, bình tĩnh lý trí, không âm mưu khiến người ta chán ghét. đàn ông Tiền sử khoáng đạt, thích dương mưu mà chán ghét âm mưu, đúng là điểm mà Tôn Chí Tân thích bọn họ nhất.
Tiger thấy Tôn Chí Tân giống như chuột giấu đồ , ánh mắt cũng chưa rơi xuống cái mông trần bị lộ ra dưới váy da, chỉ nhìn vẻ thỏa mãn trên mặt hắn như thần giữ của, tiếu ý nổi lên, nhu tình khảm sâu vào đáy mắt.