Mạc Khắc cầm cành trúc nhảy lên phiến đá, quơ quơ lùa lùa đàn vịt vào đúng đội hình.
Sau khi đếm đi đếm lại không sót con nào, hắn yên tâm ngồi xuống luyện công.
Kể cũng lạ, vì có dòng máu Thiên Ma trấn áp, trước hắn ở Côn Lôn Phái luyện mãi cũng không thăng tiến được, do đó luôn bị đám nhóc đồng môn coi thường và ức hiếp.
Thế nhưng, khi luyện theo quyển tiên thuật Bạch Ân Phàm đưa, hắn lại dễ dàng qua được mười tầng đầu mà không gặp phải trở ngại nào, cứ như quyển sách này dựa theo đúng thể chất của hắn mà viết ra.
Luyện công xong, Mạc Khắc đi tưới mảnh vườn rộng.
Thật tình hắn không hiểu Bạch Ân Phàm trồng cái gì mà trồng lắm vào, báo hại hắn tưới ngày nào cũng mệt xỉu.
Bất quá, bữa ăn hằng ngày của hắn hình như đều từ đám rau này mà ra.
Cách vài ngày, Bạch Ân Phàm mới rời khỏi Tàng Hải xuống núi đi mua thịt một lần.
Mạc Khắc không khó khăn với chuyện ăn uống, chỉ cần một ngày ba bữa no bụng là đủ, kể cả khi không có thịt thì hắn cũng không ý kiến gì.
Thế nhưng Bạch Ân Phàm lại rất quan tâm, dù sao hắn cũng là đứa trẻ, cần phải bồi bổ thật nhiều.
Mạc Khắc tưới một hồi thì cảm thấy đầu choáng mắt hoa, sau đó ngã xuống đất.
Bạch Ân Phàm đúng lúc đi mua thịt về, đánh rơi cả giỏ thịt chạy đến bế hắn lên.
Y lay mãi mà hắn không tỉnh, có chút sợ hãi vội đưa hắn vào phòng và truyền linh lực sang cho hắn.
Độ nửa canh giờ sau, Mạc Khắc mới tỉnh lại.
Bạch Ân Phàm dùng tay áo lau mồ hôi trên trán hắn, ôn nhu hỏi: “Đã ổn hơn chưa?”
Mạc Khắc nằm dưới lớp chăn dày, rụt rè gật gật.
Mỗi cái chạm tay, mỗi câu hỏi han của Bạch Ân Phàm sao lại dịu dàng đến vậy? Cái cách mà Bạch Ân Phàm quan tâm cho hắn sao cũng khiến hắn động lòng đến vậy?
“Cách luyện công của ngươi xem ra phải thay đổi…” Bạch Ân Phàm gãi cằm nghĩ nghĩ.
“Từ ngày mai, trồng chuối luyện công.”
Mạc Khắc trợn mắt.
Hắn đúng là ngốc nghếch hết thuốc chữa nên mới lơi là phòng bị với kẻ biến thái trước mặt.
“Trồng chuối làm sao mà luyện công?” Mạc Khắc yếu mấy cũng ráng nhướn cổ lên cãi.
Bạch Ân Phàm cười cười: “Sao lại không thể? Kể cả khi không thể, ngươi cũng phải làm được.
Vi sư tin tưởng vào tài năng của ngươi.”
Bạch Ân Phàm kéo má phải Mạc Khắc banh rộng ra: “Tiểu đồ đệ đáng yêu, đêm nay vi sư có khách tới thăm.
Ngươi ngủ sớm đi, đừng có mà chạy loạn.
Vị khách này không thích trẻ con.
Để hắn trông thấy ngươi sẽ đánh đòn ngươi cho xem.”
Mạc Khắc lại gật gật, bất quá gật là một chuyện, hiếu kỳ lại là chuyện khác.
Hắn nhớ đến mục đích ban đầu khi vừa sống lại chính là tìm giết Côn Lôn Lão Tổ.
Giờ Côn Lôn Lão Tổ đang ở gần trong gang tấc thế này, chẳng khác nào là cơ hội trời ban.
Hắn chỉ cần tiếp xúc nhiều với y hơn, hiểu rõ y hay giao du với ai, mai này ắt hẳn có lợi trong việc giết chết y.
Mạc Khắc thầm khen ngợi chính mình.
Hắn lẽ ra phải nghĩ đến điều này sớm hơn.
Hắn và Bạch Ân Phàm là kẻ thù không đội trời chung.
Đời này nếu y không chết thì chính hắn sẽ phải chết.
Có lý nào hắn lại yếu đuối trước kẻ thù, khi nãy còn ngu ngốc cảm thấy Bạch Ân Phàm tốt đến không tưởng?
Hắn đúng là hư não thật rồi…
Đêm xuống, Mạc Khắc núp sau một tảng đá rình mò Bạch Ân Phàm và vị khách của y.
Kẻ này mắt đầy tinh quang, mày cong mũi thẳng, trên đầu có cặp sừng cứng cáp, không cần hỏi cũng biết xuất thân từ Long tộc.
Bạch Ân Phàm ngồi trên bờ, hài đặt bên cạnh, ung dung để chân trần toé nước vào Bạch Thước Giao.
Bạch Thước Giao hất nước ra, tránh sang một bên tiếp tục toạ thiền ngâm mình, lãnh đạm nói: “Nước suối này thật tốt, mới ngâm một canh giờ mà thương thế của ta đã giảm hẳn ba phần, so với nước Tây Hải còn tốt hơn nhiều.”
“Đương nhiên.” Bạch Ân Phàm ngẩng mặt tự hào.
“Nó có chứa Cam Lộ lấy từ nơi tiếp giáp giữa trời và đất, một vạn năm mới ngưng tụ thành một giọt.”
“Còn định khoe khoang với ai? Chắc chắn là ngươi không siêng đến mức tự mình đi lấy rồi.
Là Đồng Vi tặng cho ngươi đúng không?”
Bạch Ân Phàm nhún vai, đá nước cao hơn trước cố tình làm ướt cả tóc Bạch Thước Giao.
Hiểu y như vậy không hổ danh là ca ca của y.
Bạch Thước Giao vuốt tóc, gắt lên: “Thế này là muốn đuổi khách sao?”
Bạch Ân Phàm cười hì hì, ngó vào lưng Bạch Thước Giao phán đoán: “Xem chừng vết thương không nhẹ, nhưng cũng không chết được.
Là ai gây ra?”
Bạch Thước Giao chỉ rít dài, không nói, đột ngột đứng lên khỏi làn nước, định nhặt y phục trên bờ mặc lại nhưng bị Bạch Ân Phàm nhanh tay hơn một chút ném ra xa.
Sắc mặt Bạch Thước Giao đen đúa hơn than, ghì tay Bạch Ân Phàm cốc mấy cái lên đầu y rồi dùng pháp thuật kéo y phục trở về.
Sau khi mặc chỉnh tề, Bạch Thước Giao hỏi y: “Tháng sau có cần ta mang gì đến cho ngươi không?”
“Linh đơn diệu dược thì không cần, chỗ ta còn rất nhiều.
À, vuốt của Hoàng Lân…ngươi biết nó ở đâu không?”
“Trong kho bảo vật của phụ vương có…”
Bạch Ân Phàm xụ mặt xuống: “Ta không muốn về.”
“Được rồi, ta trộm cho ngươi.”
Bạch Ân Phàm nhoẻn miệng cười: “Ngươi vẫn luôn là tốt nhất.”
Vừa sáng ra, Mạc Khắc đã ngáp ngắn ngáp dài.
Uổng công hắn thức cả đêm để rình rập hóng chuyện, lại chả hóng được tin tức gì quan trọng.
Hắn thậm chí còn chả hiểu Bạch Ân Phàm cùng người kia là quan hệ gì, nói chuyện gì, vì từ đầu đến cuối bọn họ cứ người này úp, người kia mở, càng nghe càng khó hiểu.
Bạch Ân Phàm đang đào củ cải, thấy hắn dậy muộn liền hối thúc: “Mau đi luyện công, nếu không sẽ bỏ đói ngươi.”
“Đồ nhi tuân lệnh.” Mạc Khắc ôm cuốn tiên thuật đi trồng chuối, trồng được nửa canh giờ thì thấy khuôn mặt Bạch Ân Phàm lù lù hiện ra, dọa hắn giật mình té ngã.
Bạch Ân Phàm ngồi xổm nhíu mày: “Vi sư đáng sợ vậy sao?”
“Sư tôn, người không tiếng động nào mà đến như vậy rất dễ nhác chết người.” Mạc Khắc ôm cái cổ bị đau phàn nàn, suýt chút nữa là hắn té gãy cả cổ, vậy nên tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Bạch Ân Phàm vươn tay kéo hắn lại gần: “Để vi sư xem thử.” Y chạm vào cổ hắn, truyền linh lực sang chữa lành cơn đau trong tích tắc.
Mạc Khắc đờ người ra.
Họ đang ở gần đến mức không thể nào gần hơn.
Những sợi tóc lay động của Bạch Ân Phàm cứ vô tình chạm vào má hắn, mang theo cảm giác rạo rực khó tả.
Mạc Khắc đột nhiên thắc mắc một chuyện mà trước giờ hắn chưa từng quan tâm.
“Sư tôn, sao người lại đeo mặt nạ?”
Bạch Ân Phàm thu tay về, bỗng im bặt một lúc rồi nói: “Khuôn mặt của vi sư rất đáng sợ.”
Mạc Khắc nhếch môi: “Đồ nhi không tin.
Sư tôn lại gạt người nữa phải không?”
Bạch Ân Phàm đứng dậy, vẻ mặt buồn bã hiếm thấy, chần chừ muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng đem câu hỏi của Mạc Khắc gạt đi.
Y tránh né nói: “Vi sư xuống núi mua thịt, số thịt hôm qua mang về đều rơi mất cả rồi.
Chăm chỉ luyện công đi.”
Nghiêu Chấn Bắc đang quỳ trên thảm nhung khẩu giao cho Giang Vị, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gõ thì kinh ngạc dừng lại, vốn muốn đứng lên lại bị Giang Vị ấn đầu xuống, giọng khô khan: “Tiếp tục đi.”
Giang Vị hướng cửa, bảo thuộc hạ cứ ở ngoài bẩm báo.
“Chủ nhân, ta đã điều tra qua.
Đứa trẻ tên Mạc Khắc đó không có lai lịch gì đặc biệt.
Cha cậu ta là thợ săn, trong một lần theo đoàn thợ săn lên núi bắt hổ thì trượt chân té thiệt mạng.
Mẹ cậu ta vừa sinh ra cậu ta đã khiếp đảm chảy máu đến chết, nghe nói là vì trông thấy khuôn mặt cậu ta vằn vện gân đen.
Mạc Khắc ở thôn không được ai hoan nghênh, đều xem cậu ta là điềm gỡ nên mới đưa lên Côn Lôn Phái của chúng ta để bọn họ khỏi chướng mắt.”
“Chỉ vậy thôi?” Giang Vị vừa lật trang sách trên tay vừa hỏi vặn lại.
Người thuộc hạ bên ngoài kinh sợ: “Thật sự là ta chỉ tìm được bấy nhiêu thông tin.”
“Đi tra tiếp cho ta.
Tra đến khi nào ra gì đó mới thôi.” Giang Vị nghiêm giọng nói.
Người thuộc hạ gật đầu đi ngay.
Nghiêu Chấn Bắc liếm liếm mút mút một hồi, chờ khi Giang Vị xuất ra đầy miệng mới đứng lên, ngồi vào nhuyễn tháp, nói: “Chàng có phải quá đề cao tên tiểu tử đó không? Ta thấy y cũng tầm thường thôi, sao lại phải tốn tâm tư điều tra này nọ?”
Giang Vị hạ cánh tay cầm sách xuống, ngửa đầu tựa vào gối: “Tầm thường? Ngươi nghĩ Lão Tổ sẽ thu nhận một đứa trẻ tầm thường làm đệ tử? Nó hẳn phải có điểm gì hơn người, hoặc là, một thân phận mà không ai ngờ tới.”
Nghiêu Chấn Bắc khinh khi nói: “Lão Tổ đã sống ở Tàng Hải lâu đến mức ngây ngốc ra rồi, bất quá là muốn tìm một ai đó bầu bạn với mình thôi, chàng lại ngồi đây đoán già đoán non.
Mà không chừng, Lão Tổ của chúng ta luyến đồng cũng nên.”
Giang Vị ném quyển sách vào mặt Nghiêu Chấn Bắc.
Nghiêu Chấn Bắc chưa kịp hoàn hồn đã bị y gắt gao bóp chặt cổ nhấn xuống nhuyễn tháp: “Nếu để ta nghe thấy ngươi dám lộng ngôn về Lão Tổ một lần nữa, thì chính là không cần đến mạng của mình.”
Giang Vị buông tay, nhưng ánh mắt dán trên người Nghiêu Chấn Bắc vẫn lạnh thấu xương.
Nghiêu Chấn Bắc ho khan rồi cười thành tràng dài: “Chàng giết ta thì được gì? Chàng si tâm như vậy nhưng người ta ngay cả chút cảm động cũng không có.
Chàng giỏi thì làm cho hắn cũng giống ta, phủ phục dưới thân chàng xem.”
Giang Vi tát vào mặt Nghiêu Chấn Bắc, giận dữ nói: “Cút!”
Nghiêu Chấn Bắc bất mãn liếc Giang Vị, không thèm nói tiếng nào chạy ra đóng sập cửa lại.
“Sẽ có một ngày…” Giang Vị nghiến răng nói.
“Ta khiến cho người chỉ nhìn thấy mỗi mình ta.”.