Bên dưới khá tối, Lưu Phong phải mò mẫm dựa vào tường, mới có gan bước xuống tiếp.
Đột nhiên, cô mới nhớ ra bản thân là người tu tiên, nên thử tụ linh lực về phía ngón tay, tạo ra đốm sáng, rồi từ từ đi xuống.
Càng lúc, bên dưới càng âm u, khiến cho Lưu Phong cứ ngỡ là mình đang đi xuống đáy xã hội nga—
Chẳng biết là cô đã đi đến khi nào nữa, cho đến khi không còn bậc thang nào nữa, mới tụ linh lực nhiều hơn, tạo ra đốm sáng có phạm vi phát quang lớn hơn.
Ánh sáng chiếu tới, hiện rõ toàn bộ khung cảnh ở đấy.
Ừm… dãy hành lang khá lớn, đường thẳng về phía trước, có vẻ là không có ngã rẽ.
Cô vô tình tiến lên bước, đột nhiên có mũi tên bay ra.
May là Lưu Phong phản ứng kịp, né được mũi tên đó.
Hú hồn, không ngờ ở đây lại có bẫy a!
Không đi bộ được, thì ta ngự kiếm bay qua, có gì khó đâu!
Thế là Lưu Phong cô lại triệu Nhã Tịnh kiếm đến, rồi ngự kiếm bay lên, tay vẫn duy trì đốm sáng tiến vào trong.
Vừa mới yên ổn ngự kiếm lên bay được còn chưa được bước chân, thì cô lại bị mũi tên xoẹt qua lần nữa.
Chân không chạm đất mà cũng đánh động được mấy cái bẫy kia sao…?
Sau khi đắn đo hồi, Lưu Phong đã đưa ra quyết định luôn: phóng nhanh hết tốc lực ra khỏi khu vực này a!
Nghĩ gì làm đấy, cô phóng hết tốc lực, nhắm chặt mắt lại, cứ phóng thẳng lên phía trước.
Mũi tên liên tục phóng ra, nhưng khá may mắn là cô vẫn chưa bị biến thành nhím gai.
Nhưng, có vẻ con nhóc Lưu Phong này lại quên mất điều: khăn che mặt của cô đã bị mũi tên kia ghim trên tường mất rồi a!
Cô cứ phóng thẳng đi, mắt cứ nhắm tịt lại, nên không biết rằng bản thân mình đã đi đến ngõ cụt.
“Rầm”, “Loạt xoạt”.
Phóng nhanh quá, đâm lủng mất tường nhà người ta rồi a!
Lưu Phong từ trong đống đổ nát do mình vừa gây ra chật vật ngồi dậy, tay xoa xoa sống mũi vừa mới đâm thẳng vào tường kia, tay còn lại lần mò thanh Nhã Tịnh, ho khù khụ vì bụi bay tứ tung.
Cô nhanh chóng tạo ra đốm sáng lần nữa, nhưng do bụi mù mịt nãy giờ, cho nên Lưu Phong cũng không thể nhìn rõ cảnh vật bên trong.
Cho đến khi bụi lắng xuống, cô mới nhìn rõ được toàn bộ khung cảnh ở khu vực đó.
gian phòng lớn rộng rãi, không có nội thất, trên tường có đính bản đồ đậm đặc mùi linh khí, trên đó còn đánh dấu địa điểm mà nhóm đệ tử bọn cô đã tìm thấy trận pháp nọ.
Xung quanh trong căn phòng đấy còn có chiếc cột có xích bạc phong ấn, tuy không rõ chất liệu là gì, nhưng Lưu Phong khẳng định là chất lượng hàng chắc chắn từ thượng phẩm trở lên!
Thêm nữa, ở bên dưới sàn những chi chít trận pháp.
Cách cô bước chân về phía tay trái còn có trận pháp nữa kìa a!
Phải chăng mấy cái cột đấy là bí mật mà hệ thống muốn mình tìm…?
Biết là bản thân không thể tiến sâu hơn, nên Lưu Phong đành đứng dậy, nhấc thanh Nhã Tịnh lên, tụ lực khống chế lên kiếm, rồi phóng thẳng thanh kiếm đấy về phía cái cột ở ngoài cùng, nhắm thẳng về dây xích bạc mà phá.
“Keng” vật kim loại va mạnh vào nhau, tạo nên âm thanh vô cùng chói tai.
Lưu Phong vẫn chưa học được tuyệt chiêu tẩy sạch pháp trận, cho nên cô cứ đứng lỳ bên ngoài, tiêu hao linh lực trên thân Nhã Tịnh, kiên trì dùng nó để phá hủy lớp xích trên thân cột kia.
Nửa canh giờ trôi qua, dây xích bạc đấy chẳng hề mảy may vết xước nào, còn Lưu Phong thì đã thấm mệt vì gần cạn sạch linh lực.
Hệ thống xuất hiện bất thình lình, nói với cô:
- “Nhận thấy tiến trình thực hiện nhiệm vụ của thí chủ có chút khó khăn, thí chủ có muốn tiêu hao điểm hành trình, để vô hiệu hóa mọi pháp trận trong khu vực này không?”
Lưu Phong thở không ra hơi, nhưng cô vẫn còn sức để ca cẩm hệ thống:
- Ta thao a.
Sao bây giờ ngươi mới xuất hiện???
- “Thế bây giờ thí chủ có muốn đổi điểm không?” - Hệ thống vẫn không quan tâm tới câu nói kia, hỏi lại.
Hệ thống thúi, dám lơ câu hỏi của bổn tôn!!!
- Đổi chứ sao không đổi! - Lưu Phong nén cơn tức giận, cắn răng nói, tay nhấn vào nút “đồng ý” trên thanh bảng xanh.
- “Đổi thành công.
Mọi trận pháp sẽ được vô hiệu hóa trong vòng nén nhang.
Chúc thí chủ thực hiện nhiệm vụ vui vẻ!” - Nói rồi hệ thống biến mất.
Vui vẻ cái rắm!!! Ta thao!!!
Đổi những điểm hành trình, mà chỉ được có nén hương???
Nhiệm vụ thì đã ít giao, mà phúc lợi ủy thác thì rõ ít.
Ngươi bán hàng như thế, thì có mà đi cầm dao cắt cổ người ta đòi nợ luôn đi!!!
Mọi trận pháp đều mờ dần, rồi biến mất.
Dây xích bạc trên những chiếc cột cũng lả tả rớt xuống.
Hiện tại cô có thể dùng tay không chạm vào cột rồi a!
Lưu Phong đến gần cột ngẫu nhiên, tay phải cầm chắc Nhã Tịnh kiếm trong tay, tụ linh lực vào, rồi vung kiếm chém, hạ cây cột xuống.
Cô chợt hiểu ra, hóa ra là đi phá mấy cái cột này a!
Sau đó, Lưu Phong cầm kiếm đi phá từng cột.
Cây cột cuối cùng được hạ xuống, tiếng hệ thống ing ỏi thông báo:
- “Ting! Nhiệm vụ hoàn tất! Chúc mừng thí chủ nhận được điểm hành trình, cùng thành tựu “Báo từ môn phái này sang môn phái khác”.
Mong thí chủ tiếp tục phát huy!”.