Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn trên lầu, nơi phát ra tiếng động.
Tại đấy, có thiếu nữ trông khoảng tuổi, tóc buộc cao, đeo mặt nạ che bên, mặc hắc phục đang cầm chén rượu.
Phát hiện ra mình đã cản trở cuộc ẩu đả, thiếu nữ bàn trên lầu nhanh chóng chắp tay, cười:
- Xin lỗi đã làm phiền các hạ a! Cứ tiếp tục đi!
Tên đệ tử đang ngồi bệt xuống đất đằng kia, mặt đen xì lại, gầm lên:
- Ả tiện nữ to gan! Có gì mà đáng cười ở đây!
Thiếu nữ đó tay vẫn cầm chén rượu, không buồn quay qua nhìn hắn, khiến đệ tử đó đã tức lại càng tức thêm.
- Không có gì nga.
Chỉ là nghe ngươi nói xong lại cảm thấy có chút đáng thương thôi~
- Đáng… thương? - Kẻ đó ngơ ngác.
- Đáng thương cho ngươi thật đấy nha, tông môn của ngươi lại không dạy dỗ cho cẩn thận, lại huấn luyện ra con cẩu chuyên đi ức hiếp gái nhà lành a~
Tên đệ tử đằng đó nhanh chóng ngồi dậy, phủi bụi, rồi quát mấy kẻ đi cùng đang đứng đằng sau:
- Còn chờ gì nữa, mau dạy dỗ con ả tiện nữ đằng kia trận đi! Không làm được thì mau chuẩn bị mà cút đi làm tạp dịch!
Đám người đi cùng đó đồng loạt lao lên, xông tới đánh vị thiếu nữ ngồi lầu trên.
Vị đó đặt chén rượu lên bàn, vẫn ung dung chờ đám kia vung kiếm đến.
Khi thanh kiếm gần chạm vào người, đột nhiên người đó biến mất.
Đám đệ tử đâm hụt kiếm, ngơ ngác nhìn quanh, thì ngay lập tức bọn chúng bị bóng đen lao đi vun vút hạ bệ cả đám cách dễ dàng.
Tuy nhiên… bàn ghế của thiếu nữ đó vẫn còn nguyên, còn xung quanh thì… nát hết rồi nga!
Người đó vội lấy chiếc khăn tay ra, lau lau điên cuồng, rồi vứt lên đám người đang nằm chồng chéo lên nhau đó.
- Ai da, bẩn quá mất thôi.
Chủ quán, cho hỏi ở đây có nước rửa tay không vậy, chứ lau như vậy sợ không sạch mất a?
Chủ quán đang co ro góc phòng, đang lén khóc vì bị thiệt hại mất mấy bộ bàn ghế.
Thiếu nữ hắc y đó để ý, đặt trên bàn tiếp tân chiếc túi càn khôn, nói:
- Trong đây có vạn hoàng kim, coi như là đền bù cho mấy bộ bàn ghế đằng kia đi.
Còn thừa cho ngươi, khỏi thối.
Trông thấy túi càn khôn, chủ quán không tin vào mắt mình, tần ngần mãi mới dám cầm chiếc túi đó lên, rồi từ từ mở ra.
Hoàng kim, vậy mà là hoàng kim thật a!
Cả đám người ở đấy hóng chuyện nãy giờ, chứng kiến cái cảnh vung tiền như nước kia, thì ngấm ngầm khẳng định.
Không ngờ đó lại là tiểu thư của nhà quyền quý!
Vị tiểu thư đó quay qua, nói với kẻ vừa sinh chuyện đằng đó:
- Với lại đừng hở tý lại văng câu “tiện nữ” ra nga, có khi ngươi còn phải gọi ta là bà cố đấy!
Tên đệ tử kia, nhìn thấy đám đồ đệ khác đang nằm chồng chéo lên nhau, vội vàng nói:
- C-Cứ chờ đấy! Hỗn Lâm phái sẽ không tha cho ngươi đâu! - Nói đoạn, hắn ta di chuyển nhanh đến, đạp cho mấy tên đệ tử đang nằm dưới đất mấy cái - Dậy mau lên, đám phế vật này!
Nhóm người kia chật vật đứng lên, rồi lê lết kéo nhau rời khỏi quán trọ đó.
- Có mỗi cái môn phái thôi mà khè đi khè lại, đúng là đồ kém cỏi, chỉ biết dựa hơi tông môn! - Thiếu nữ đó lè lưỡi nói vọng ra, rồi lại di chuyển lên lầu trên, tiếp tục uống rượu.
Từ đằng xa, vị đệ tử kia nhanh chóng chạy lại về phía Xuyên Giang.
Ninh Hinh thở hồng hộc không ra hơi, nhưng nàng ta vẫn cố nói thêm vài câu:
- Sư tôn, người không sao chứ a? Vừa nãy nhóm đệ tử có nghe sư tôn gặp chuyện, nên trở lại gấp về đây!
- Không có gì, chỉ là gặp cẩu điên.
- Xuyên Giang tiếp tục thủ tục đặt tiền cọc phòng - Xong rồi đấy, mỗi người chìa khóa, mau lên phòng nghỉ ngơi đi.
Anh Kiệt nhận chìa khóa, nhưng vẫn đứng đấy chờ đi cùng với sư tôn.
Xuyên Giang thấy thế, liền hỏi:
- Sao vẫn chưa đi?
- Dạ, đệ tử đang chờ sư tôn để đi cùng nga.
- Anh Kiệt kính cẩn đáp lời.
Nàng ta xua xua tay:
- Không phải lo, mau về phòng trước đi.
Ta còn có chút chuyện, lát nữa sẽ về phòng sau.
Nghe Xuyên Giang sư phụ nói vậy, Anh Kiệt sư huynh không nói gì nhiều nữa, chỉ hành lễ rồi đi về phòng.
Chỉ còn lại mình, nàng ta di chuyển lên lầu trên, đến cạnh chiếc bàn mà vị thiếu nữ đang ngồi uống rượu kia, hỏi:
- Liệu ta có thể ngồi đây hỏi vài câu chuyện với vị tiểu thư đây chút không?
Đối phương ngừng uống rượu, nhẹ nhàng đặt chén xuống, rồi cười nhẹ:
- Mời.
Xuyên Giang ngồi xuống.
Vị thiếu nữ đó gọi tiểu nhị:
- Cho thêm ấm trà nữa.
Nhớ chọn loại trà tươi, mùi dễ chịu chút, đừng pha đặc quá.
Nàng ta ngạc nhiên, vậy mà người đó… lại biết được thói quen dùng trà trà của nàng a!
Như đọc được câu hỏi trên khuôn mặt của Xuyên Giang, thiếu nữ đằng đó cười khúc khích:
- Ở nhà hay uống kiểu đó, nên lâu rồi cũng thành quen nga!
Khúc mắc trong lòng Xuyên Giang đã được hóa giải.
Thì ra là người có cùng sở thích!
Sau đó, vị tiểu thư đằng đó chắp tay, nhẹ nhàng nói:
- Với lại, xin ngài đừng gọi ta là tiểu thư a! Ngài cứ gọi tên ta là được.
Ta họ Hạ, tên chữ Luyến..