Sở Thanh Vân cảm thấy mình nhẫn nhịn quá giỏi, như vậy là sao? Ý muốn độc chiếm của Bạch Cẩn Phong đã rành rành, y cảm giác không trốn đi thì sẽ dần dần rơi vào ma trảo của hắn.
Nếu đi theo thiết lập của cuốn tiểu thuyết này sẽ là vạn kiếp bất phục. Sở Thanh Vân nghĩ đến kết cục thảm hại về sau của chủ nhân thân thể này mà hít thở không thông, rõ ràng trời đang nắng ấm mà trong lòng như có muôn vàn băng hàn rét lạnh bao phủ.
Lúc Bạch Cẩn Phong thả Sở Thanh Vân ra. Y vội vội vàng vàng đứng bật dậy, túm lấy y phục mặc vội mặc vàng rồi lùi hẳn ra xa.
Tia kháng cự và bài xích trong mắt ngày càng rõ ràng.
Bạch Cẩn Phong lại quay trở về bộ dạng điềm tĩnh như thường, đứng lên rồi nói.
"Đi thôi. Vi sư đưa ngươi tới Tuyệt linh động."
Bạch Cẩn Phong đi trước, Sở Thanh Vân cúi đầu đi sát phía sau. Trêи đường đi cả hai không nói một lời nào, khoảng cách tuy thật gần mà cũng thật xa.
Trêи sạn đạo mênh ʍôиɠ không một bóng người, chỉ có tiếng chim kêu vượn hót, mùi hoa Thanh lương trà thơm thoang thoảng đâu đây.
Sở Thanh Vân cứ tưởng chỉ có bên cạnh tiểu viện của mình trồng loài hoa này, không ngờ nơi đây cũng có.
Tuyệt linh động quả thật nằm bên cạnh đỉnh Thiên Nhai, chỉ cần đi vòng qua rừng trúc là tới. Động quật nằm lưng chừng núi, khoảng cách từ mặt đất lên đó là mười trượng. Nơi này phong bế với ngoại giới, người tu vi thấp không tài nào tự mình đi xuống.
Bạch Cẩn Phong túm lấy eo Sở Thanh Vân rồi lấy đà nhảy lên. Cả hai vững vàng đáp xuống cửa động.
"Ngươi đi vào đi. Hàng ngày sẽ có người đưa cơm tới. Cứ đến giờ Thìn thì hãy ra ngoài lấy đồ. Vi sư ở ngoài mong ngươi sớm ngày đạt Trúc cơ."
Sở Thanh Vân gật đầu, bình tĩnh đi vào. Trước khi bị bóng tối nuốt lấy thì quay lại hỏi Bạch Cẩn Phong.
"Sư tôn... Tại sao Thanh Sương sư huynh lại được ăn hai viên Trúc cơ đan. Đệ tử nhớ người nói sử dụng đan dược nhiều sẽ không tốt cơ mà? Lẽ nào...?"
Bạch Cẩn Phong tiến tới, rút từ nhẫn ra một chiếc bồ đoàn đưa cho Sở Thanh Vân rồi nghiêm túc trả lời.
"Ngươi hãy dừng việc đoán già đoán non mà cứ nghe lời đi. Rồi có một ngày ngươi hiểu rõ lòng vi sư."
Hiểu ư? Sở Thanh Vân nhếch mép cười, nhớ đến kết cục của nguyên chủ, y cảm thấy quá hiểu rồi.
Sở Thanh Vân cầm bồ đoàn lầm lũi tiến vào trong, cuối cùng biến thành một chấm nhỏ tan biến trong bóng tối.
Bạch Cẩn Phong lắc đầu. Nhìn đến khi thân ảnh của thiếu niên biến mất mới quay đi, trong mắt vẫn là một mạt dịu dàng chưa tan hết.
Vào đến nơi, việc đầu tiên Sở Thanh Vân làm là ngồi sụp xuống, tay ấn chặt vào lồng ngực mình, ngăn cho trái tim đập quá nhanh không thể kiểm soát.
Cái thứ không có tiền đồ này, dù có xây nên bao nhiêu lớp phòng bị nhưng đến khi đứng trước mặt Bạch Cẩn Phong đều sẽ sụp đổ sạch sẽ.
Ái tình thật diệu kỳ, dù có đổi một linh hồn thì bản năng thân thể vẫn không nhịn được mà yêu thương người đó. Sở Thanh Vân không có bản lĩnh ngăn lại, y chỉ còn cách tránh né mà thôi.
Tuyệt linh động, nghĩa cũng như tên, bên trong chẳng có một sợi linh khí nào, bốn phía xung quanh khảm Dạ minh châu sáng loá. Không khí cực kỳ thoáng mát sạch sẽ.
Động quật chia làm hai phòng, một phòng đặt một tảng đá vuông vắn đủ một người ngồi. Một phòng kia chỉ đơn giản để trống. Khắp nơi trêи vách đá là dấu vết của chưởng ấn và pháp khí để lại, có những chỗ còn lõm hẳn vào.
Nơi đây dường như không thể tu luyện linh lực. Sở Thanh Vân không hiểu lời Bạch Cẩn Phong nói là gì? Trúc cơ thành công? Không có linh lực thì làm sao mà thăng cấp nổi?
Nhìn cái bồ đoàn trêи tay. Sở Thanh Vân đặt nó vào giữa tảng đá, ngồi xuống định lấy linh thạch từ trong nhẫn ra tu luyện tạm.
Không ngờ khi vừa ngồi vào bồ đoàn. Linh khí ít ỏi từ bốn phương tám hướng không rõ vì sao bắt đầu tập trung lại đây, Sở Thanh Vân cảm nhận cả người bị vây trong một làn sóng linh khí, dần dần chìm trong nhập định.
Bồ đoàn này có một trận pháp dẫn linh ở bên trong, cũng là pháp bảo hiếm có khó cầu. Sở Thanh Vân tất nhiên là không biết đến điều này, y vẫn cứ nghĩ đây chỉ là chiếc bồ đoàn bình thường.
Khi thiếu niên mở mắt ra đã là buổi sáng ngày hôm sau, một tia sáng chiếu từ trêи đỉnh động thẳng xuống giữa trán Sở Thanh Vân.
Tia sáng này chỉ giữ được vẻn vẹn có một canh giờ. Hoá ra đây chính là thứ để phân biệt ngày đêm.
Mỗi một tia sáng chiếu xuống là qua một ngày.
Tuy không ngủ nhưng một đêm tu luyện làm tinh thần của Sở Thanh Vân càng thêm xán lạn. Y vươn vai một cái rồi mới đứng dậy lấy một thanh chuỷ thủ trong nhẫn ra vạch vào tường một gạch ngang để đánh dấu.
Kết giới ngoài động phủ đúng lúc này cũng vang lên. Sở Thanh Vân biết bây giờ đã đến giờ Thìn. Y đứng dậy vặn người rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài không có một bóng người. Trêи khay là một bát cơm đầy, ba miếng củ cải và ba miếng thịt khá lớn. Ngoài ra còn có một bát nước thuốc đặt một bên.
Sở Thanh Vân cảm giác như Bạch Cẩn Phong đích thân đưa cơm đến cho y vậy.
Không nghĩ nhiều nữa. Sở Thanh Vân cầm cơm vào ăn hết một phần rồi uống thuốc. Từ lúc uống thuốc này, Sở Thanh Vân cảm thấy cơ thể khoẻ lên rất nhiều, linh lực trong cơ thể cũng vận chuyển nhanh hơn trước.
Sở Thanh Vân ăn hết một miếng thịt nhỏ. Vì rút kinh nghiệm một lần suýt bị bội thực nên dù hương vị rất ngon nhưng y không dám ăn nhiều. Tuy vậy năng lượng trong đó vẫn quá kinh khủng, y không nhịn được phải cầm kiếm đi luyện.
Cứ thế Sở Thanh Vân đã ở trong động phủ ròng rã sáu mươi ngày.
Sáu mươi ngày đêm, chia một nửa thời gian ra luyện kiếm. Sở Thanh Vân đã luyện xong chiêu thứ năm của Hỗn độn vô ảnh kiếm. Bạch Cẩn Phong đến kiểm tra một lần rất hài lòng vì kết quả này.
Mấy hôm nay Sở Thanh Vân không luyện kiếm nữa mà tập trung tu luyện, y cảm giác như linh lực trong người sắp đạt đến cực hạn rồi.
Nhưng mà trong Tuyệt linh động này có quá ít linh khí, Sở Thanh Vân cố gắng mãi mà không thể thăng cấp nổi, nếu cứ thế này thì thật sự không ổn.
Sau khi đắn đo suy nghĩ thật kỹ Sở Thanh Vân quyết định kiểm tra nhẫn trữ vật trêи tay.
Hồng linh quả giúp tăng linh lực, bồi nguyên đan bồi bổ linh lực, tụ khí đan dùng để tu luyện, linh tuỷ tăng tu vi. Không ngờ trong nhẫn lại có nhiều thứ tốt như vậy, Sở Thanh Vân tuỳ tiện dùng một thứ cũng có thể tăng lên cảnh giới tiếp theo.
Nhưng mà nhớ đến lời của Bạch Cẩn Phong nhắc nhở, Sở Thanh Vân nghĩ thế nào vẫn không dám làm trái, đành ngậm ngùi lấy ra một vốc linh thạch xong rồi rải quanh người.
Bồ đoàn này có bố trí trận pháp, linh khí từ linh thạch bắt đầu bị hút ra xoay tròn quanh thân thể Sở Thanh Vân tạo nên một cơn lốc nhỏ.
Cái cảm giác này thật sự quá mức thư sướиɠ. Sở Thanh Vân đắm chìm trong đó mà không cảm nhận được linh lực xung quanh mình mỗi lúc một nhiều, tu vi trong người tăng lên nhanh chóng, vách ngăn cảnh giới trong tích tắc vỡ nát rồi cứ thế tăng tiếp.
Sở Thanh Vân lúc này mới lờ mờ nhận ra, y muốn dừng lại nhưng không thể kiểm soát được linh lực nữa.
Nhận thấy kinh mạch mình dường như đang phồng lên, cơ thể bị quá tải khiến cho lỗ chân lông rỉ ra từng sợi tơ máu, Sở Thanh Vân cố sức giãy giụa nhưng không thể thoát, cả người đau như bị hàng ngàn mũi kim châm vào.
Trong lúc nguy cấp này, bỗng nhiên có một dòng linh khí mát lạnh tinh khiết tiến vào trung hoà sức mạnh nóng bỏng kia. Toàn thân Sở Thanh Vân lúc này mới có thể buông lỏng, ngã ra đằng sau, lưng dựa vào một lồng ngực vững chắc.
Không hiểu vì sao Sở Thanh Vân cảm thấy an tâm tuyệt đối, y lẩm bẩm một tiếng rất nhẹ rồi chìm vào hôn mê.
"Sư tôn."