Sở Thanh Vân nhíu mi, cố gắng nhìn biểu hiện của Bạch Cẩn Phong, thấy hắn vẫn bình thường thì hơi thất vọng.
Cũng đúng, nếu là hắn thì sao phải phủ nhận chứ, việc này cũng đâu có gì?
À cũng hơi có gì, Sở Thanh Vân chợt nhớ đến nụ hôn nhẹ vào trán hôm đó, gương mặt lập tức ửng đỏ.
"Vâng. Là đệ tử nhầm." Sở Thanh Vân ngượng ngùng thu hoả diễm về, lại nhớ ra thứ khác. "Sư tôn, lần này vào Hoả Liên phần đệ tử tăng hai tiểu cảnh giới liền, sư tôn có nhớ đã hứa gì không?"
Bạch Cẩn Phong nghe thấy thế thì bật cười, dí ngón tay trỏ vào trán y, "Được lắm, còn dám đòi, vậy ngươi muốn quà gì nào?"
Đôi mắt Sở Thanh Vân rực rỡ, khoé miệng cong lên, "Sư tôn! Vậy người cho đệ tử xuống núi với Từ Kha sư huynh và Diệp Thần sư huynh nhé."
Bạch Cẩn Phong sững người lại, ý cười trong mắt đột nhiên biến mất.
"Không được." Chẳng cần nghĩ ngợi, hắn lập tức cự tuyệt. "Sở Thanh Vân, ngươi không được phép xuống núi."
"Tại sao?" Tự dưng thái độ của Bạch Cẩn Phong thay đổi làm y hơi sờ sợ, nhưng vẫn cố giải thích. "Cũng không phải là đi lịch lãm. Có hai vị sư huynh đi kèm mà, đệ tử chỉ xuống núi thăm thú một vòng rồi về thôi."
"Ta đã nói không được là không được! Ngươi chưa Kết Đan..." Bạch Cẩn Phong nghĩ tới gì đó bèn nhíu mày thật sâu, hắn lắc đầu, "Kết Đan cũng không được. Như vậy đi, bao giờ Kết Anh thì vi sư sẽ cho ngươi xuống núi!"
"Kết Anh???" Sở Thanh Vân khϊế͙p͙ sợ nhìn Bạch Cẩn Phong. Sư tôn y có đùa không vậy? Một tu sĩ bình thường Kết Anh cũng phải mất năm bảy chục năm, hắn muốn y chết già trêи núi sao?
"Sư tôn, nhưng mà quy định của môn phái..."
Bạch Cẩn Phong đột nhiên nghiêm mặt, nhanh chóng đánh gãy lời của y.
"Sở Thanh Vân!"
"Vâng."
"Tại sao ngươi luôn cãi lời? Lời vi sư nói không có trọng lượng hay sao?"
"Không..." Sở Thanh Vân lí nhí đáp. "Đệ tử... đệ tử không dám."
Bạch Cẩn Phong hài lòng gật đầu. "Vậy thì cứ thế đi, không thương lượng nữa, bao giờ Kết Anh ta sẽ cho ngươi xuống núi." Nói xong liền sờ đầu Sở Thanh Vân, thấy mát mẻ rồi dứt khoát đứng lên.
"Hạ sốt rồi, ngươi nghỉ ngơi đi. Bảy ngày nữa lên Đỉnh Thiên Nhai tìm ta."
"Vâng." Sở Thanh Vân rầu rĩ đáp.
Bạch Cẩn Phong đi rồi Sở Thanh Vân mới ngẩng đầu lên, trong mắt đều là nghi ngờ cùng không cam lòng.
Tức quá, tức quá. Sở Thanh Vân ngươi không được làm cái này! Sở Thanh Vân ngươi không được làm cái kia! Sư tôn y có phải quản quá nhiều rồi không?
Đột nhiên Sở Thanh Vân thấy ganh tị với Diệp Thần. Thà rằng Bạch Cẩn Phong cứ thả rông y như sư huynh còn hơn, y sắp hết chịu nổi rồi.
Cứ nghĩ đến Kết Anh mới được rời núi, tâm trạng của Sở Thanh Vân không thể tốt lên được.
Sáng sớm ngày hôm sau, không quản người đang mệt mỏi, Sở Thanh Vân gắng gượng thức giấc mò đến tiểu viện của Diệp Thần. Ai dè người ta đã bồi Lục Thanh Sương đi dạo rồi, trong viện chỉ có tì nữ của Diệp Thần canh giữ.
Lâu nay không gặp, Sở Thanh Vân giật mình nhìn nàng đã sắp Trúc cơ đến nơi rồi, thiên tư này e là khối người phải ghen tị.
"Tiểu Âm đúng không? Ta nhìn tu vi trong người ngươi vững chắc lắm rồi, sắp xếp một ngày để Trúc cơ đi thôi." Chần chừ một chút, y vung tay, một cái bình rơi vào tay nàng ta. "Ta không có Trúc cơ đan, bình linh tuỷ này chỉ trợ giúp ngươi được một phần nào đó, ngươi vẫn phải nhờ tiền bối hỗ trợ."
"Vâng thưa công tử, tiểu nữ xin đa tạ."
Sở Thanh Vân gật đầu, dợm bước chực rời đi, nhưng nhớ lại nàng được ban cho Diệp Thần từ nhỏ, tư chất tu luyện rất tốt nhưng mà lại cam chịu làm một tì nữ.
"Tiểu Âm này, ngươi có muốn bái lạy một vị tiên tôn làm đệ tử không?"
Ai dè thiếu nữ lập tức lắc đầu:
"Tiểu nữ không muốn, cảm ơn công tử đã lưu tâm, chỉ là..." Lăng Ngọc Âm cân nhắc từ ngữ rồi thẳng thắn trả lời. "...Tiểu nữ sống là người của Diệp công tử, chết cũng phải là người của ngài ấy."
Sở Thanh Vân nhún vai, không hiểu được suy nghĩ của nàng. Y mở lời cũng không phải là thương tiếc, chỉ là tiếc cho một tư chất tuyệt hảo thôi.
Mà Diệp Thần là con của chưởng môn, đi theo hắn cũng chẳng thiệt thòi gì. Có khi nào y bao đồng quá rồi không?
Diệp Thần không có nhà, Sở Thanh Vân đành phải sang Vân Du phong tìm Từ Kha, rất may vừa đến nơi thì Từ Kha cũng chuẩn bị ra cửa.
"May quá ta đang định đi tìm đệ đây!"
"Tìm đệ làm gì vậy?" Sở Thanh Vân hiếu kỳ hỏi lại.
"À." Từ Kha gãi đầu, "Ta sắp xuống núi, muốn đến hỏi xem đệ có thích gì không? Mấy hôm nữa ta cầm về cho."
Sở Thanh Vân nghe thấy vậy mắt sáng lên, vội vã đẩy gã. "Đi nào đi nào, vào trong nhà rồi nói cụ thể."
Vân Du phong cực kỳ lớn nhưng đệ tử lại rất đông đúc. Ở đây không xây tiểu viện như Vô Ảnh phong, các đệ tử đều trú ngụ trong động phủ, càng lên cao linh khí càng sung túc. Mỗi năm một lần, ai muốn ở nơi tốt thì phải đánh nhau, người nào thắng thì ở nơi cao, người thấp đành cam chịu ở bên dưới.
Từ Kha sống ở một động phủ nằm lưng chừng núi, trước cửa còn có một mảnh sân nhỏ, hai bên trồng cây linh quả rất đẹp mắt.
Sở Thanh Vân lần đầu tiên đến đây, được Từ Kha dẫn đến bàn đá dưới gốc cây để uống linh trà. Y nhìn đông nhìn tây chán chê rồi vào chủ đề chính.
"Từ Kha sư huynh, nếu xuống núi thì huynh định đi đâu? Đi trong bao lâu?"
"Ta định đi đến..." Từ Kha đang nói thì nhớ ra nhiệm vụ này là cơ mật, liền ngừng lời. "Ta không nói được, mà đệ hỏi làm gì?"
Sở Thanh Vân ấp úng. Thật sự thì y tò mò với thế giới bên ngoài ba phần, lại mong muốn nghe ngóng về thứ đang nằm chình ình trêи lưng mình đến bảy phần, nhưng mà điều này lại không nói với Từ Kha được.
"Thật ra đệ cũng muốn xuống núi, đệ muốn đi cùng huynh ra xem thế giới bên ngoài ra sao..."
Từ Kha ý vị thâm trường nhìn Sở Thanh Vân, "Thật là vậy không?"
Ánh mắt Sở Thanh Vân đảo vòng quanh, gật gật đầu, "Thật đến không thể thật hơn."
Từ Kha biết tỏng sư đệ nhà mình không ngoan ngoãn gì rồi, nhưng gã cũng không vạch trần mà vuốt cằm.
"Đúng là ta vừa nhận được nhiệm vụ xuống núi để bắt một tên ma tu. Nhưng mà đệ mới Trúc cơ, theo lý là không được đi cùng đâu."
"Huynh có cách nào không? Diệp Thần thì sao? Hai người có đi cùng nhau không?"
"Hừm, người ta còn mải mê chạy theo Thanh Sương sư đệ, đâu rảnh để đi cùng ta." Diệp Kha nói mát, xong sực nhớ đến cái gì đó. "À, thật ra đệ muốn xuống núi thì cũng có một cách."
Ánh mắt Sở Thanh Vân sáng rực lên. "Cách gì?"
"Xin sư tôn của đệ. Đảm bảo thích đi đâu thì đi."
Sở Thanh Vân nghe vậy liền ủ rũ. "Huynh đừng nói nữa, xin được thì ta đã xin rồi, sư tôn cấm ta chưa đến Nguyên Anh thì không được xuống núi."
"Ủa kỳ vậy?" Từ Kha ngạc nhiên. "Ta chưa từng nghe cái quy định nào đến Nguyên Anh mới được xuống núi đâu."
"Thế thì mới có chuyện để nói." Sở Thanh Vân sấn đến lắc Từ Kha. "Ta muốn xuống núi, huynh mau mau nghĩ cách cho ta đi mới."
Từ Kha bị lắc cho choáng váng đầu óc, gã đau khổ vò đầu bứt tai, cuối cùng bất đắc dĩ mới nghĩ ra một cách.
"Có rồi. Đệ đóng giả làm đệ tử ngoại môn được ta thuê làm tuỳ tùng, đệ tử ngoại môn được tự do xuống núi mà."
"Thật không." Sở Thanh Vân phấn khởi, "Đệ tử ngoại môn khá ổn, huynh mà muốn, ta cải trang làm người hầu của huynh cũng được ấy chứ."
"Thôi, ta cũng không dám để vị tổ tông là đệ làm người hầu. Để mai ta đi tìm một đệ tử ngoại môn thuê lệnh bài đệ tử, tuần sau chúng ta xuất phát."
"Tuần sau á? Tuần này luôn có được không?" Sở Thanh Vân nhớ đến bảy ngày sau phải lên Đỉnh Thiên Nhai, y cần chuồn sớm hơn ngày hẹn thì mới không bị Bạch Cẩn Phong phát hiện.
Từ Kha chần chừ, cuối cùng vẫn chiều Sở Thanh Vân. "Được, nhưng mà xuống núi phải đi theo ta, cấm được gây rắc rối."
"Được được, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Sở Thanh Vân vui vẻ, gật đầu lia lịa.
Đạt được mục đích. Sở Thanh Vân dứt khoát phủi áo đứng lên, đến lúc chuẩn bị đi về Từ Kha bỗng gọi y lại.
"Từ từ đã. Nếu Minh Ly sư thúc biết liệu có trừng phạt ta không? Ta sợ..."
"Úi dào, có phạt thì cũng phạt ta chứ." Sở Thanh Vân vỗ ngực. "Yên tâm, có gì ta sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Từ Kha bán tín bán nghi, cuối cùng cũng ậm ừ đồng ý.