Quân Tịch Ly nhìn đứa trẻ thì có chút không muốn, y thật sự không ưa mấy con nít phiền phức hay khóc nhè kia đâu, nhưng mà....
-Haizzz....
Quân Tịch Ly lại gần, đứa trẻ giống như đã bị hôn mê rồi, y nhíu mày nhẹ đến mức khó có thể nhận ra, rồi lấy một viên đan dược bỏ vào miệng nó.
Sau đó tựa vào cánh cửa yên lặng chờ đợi, y chưa từng nhận đồ đệ, chưa từng chăm trẻ con, với tiểu đồ đệ này..... y thật sự không biết làm như thế nào.
"Nghiêm khắc thì không được, cưng chiều cũng không xong, mặc kệ thì không tốt, thật sự là phiền phức quá mà"
Quân Tịch Ly có chút đau đầu nghĩ thầm, sau đó quyết định.
"Nếu đứa trẻ ngoan ngoãn thì sẽ cưng chiều, nếu không ngoan ngoãn, vậy thì nghiêm khắc đi"
Phong Vô Nhiên thấy bây giờ đầu rất đau, hơn nữa cũng rất trống rỗng, không có bất kỳ một thứ gì, nhưng tiềm thức lại mơ hồ nói hắn phải tìm một người, nhưng mà.... hắn lại chẳng nhớ gì về người kia, rất khó chịu, tựa như đã quên thứ gì đó quan trọng nhất trong đời.
Mở đôi mắt nặng nề ra, có lẽ do lâu lắm không nhìn ánh sáng, trước mắt hắn rất mờ, mơ hồ thấy trước mắt là một bóng người màu tím, ánh sáng chiếu từ ngoài cửa vào như phủ lên một vòng hào quang lên người kia, xinh đẹp như một vị thần, nhưng lại xa cách đến không dám xâm phạm, không dám đến gần.
-Tỉnh rồi.
Một giọng nói êm ái nhưng lạnh nhạt truyền đến.Hảo cảm của Quân Tịch Ly tăng lên một chút do đôi mắt hắc diệu thạch xinh đẹp như hố đen không đáy kia.
Phong Vô Nhiên hơi mơ màng chớp chớp mắt, đôi mắt vốn là sắc bén lạnh lẽo khi làm động tác như vậy lại phá lệ đáng yêu, tâm Quân Tịch Ly không khỏi mềm đi một chút , không đùa đâu, sát thủ " Tình" của chúng ta khá dễ mềm lòng với những thứ đáng yêu, nhưng nếu cần, vẫn có thể ra tay không thương tiếc.
Nhưng hiển nhiên với Phong Vô Nhiên thì không cần ra tay rồi, dù sao đứa trẻ này cũng sẽ thành đồ đệ của y mà.
-Ngươi tên gì?
-Ta....
-Tên là Phong Vô Nhiên.
Một cái tên vô thức lướt qua đầu , Phong Vô Nhiên buột miệng nói.
Tuy cảm thấy cái tên này khiến y nghe cứ cảm thấy vừa quen thuộc vừa cổ quái, nhưng nghĩ kỹ lại thì y vẫn chưa từng nghe tên này nên Quân Tịch Ly gạt cảm giác không khỏe đó sang một bên, tiếp tục hỏi.
-Nguyện ý làm đồ đệ của ta sao?
Tiếng nói vang lên, Phong Vô Nhiên vô thức mà gật đầu.
-Được rồi, đứng dậy đi.
Thấy đứa bé có vẻ không đáng ngại, Quân Tịch Ly lên tiếng. Phong Vô Nhiên hơi choáng váng mà đứng dậy, nhìn kỹ người trước mắt một thân y phục màu tím, mũ trùm rất rộng nên không nhìn thấy gương mặt, chỉ thấy một cái cằm hoàn mỹ trắng như tuyết và một đôi môi nhạt màu.
Nhớ ra chuyện mình đã nhận người này làm sư tôn, hắn hơi luống cuống mà hành lễ, động tác luống cuống không phải là do chưa từng thực hiện nên không thành thục, mà là quá lâu không thực hiện nên có chút không nhớ.
-Được rồi, cho ngươi.
Quân Tịch Ly lấy từ trong nhẫn không gian ra một chiếc nhẫn mới, bên trong là những thứ y đã mua trong năm qua mà chưa sử dụng mấy, lúc trước nghĩ mình cần dùng, nhưng mà những năm nay đều tu luyện chưa từng bị thương.
năm trước tuy có đi vùng Cực Bắc để tìm tọa kỵ, nhưng lúc đó Đạp Tuyết Hùng của y là lấy mà không mất một chút công sức, thành ta những thứ như Bổ Linh Đan, Hồi Huyết đan, Kim Sang dược..... gì gì đó đều không có chỗ mà dùng, bây giờ cứ tặng cho đệ tử coi như là lễ bái sư đi.
(Linh Lan Hoa : Cứ như tiện tay vứt rác ý, là lỗi giác sao?!)
Nhưng mà nghĩ lại hình như có hơi keo kiệt, Quân Tịch Ly lại lôi từ trong nhẫn ra một thanh kiếm đen tuyền không phản quang, rất thích hợp để ám sát, đưa cho Phong Vô Nhiên.
Tuy thanh kiếm hơi nặng một chút, bây giờ thì tiểu đệ tử này của y có khả năng chưa dùng được, nhưng y cũng không quá để tâm.
Phong Vô Nhiên bước qua, cung kính nhận lấy đồ sư tôn đưa, nhưng thanh kiếm quá nặng làm hắn lảo đảo, Quân Tịch Ly nhanh tay kéo tay hắn lại,ôm trọn đứa trẻ vào lòng, thân thể lành lạnh mát mẻ khiến Quân Tịch Ly có cảm tưởng không muốn buông tay .
Nhưng cuối cùng y vẫn buông ra , nắm lấy cổ tay Phong Vô Nhiên, cảm nhận linh căn hệ Băng của y, sau đó truyền một ít Thủy linh lực vào. Băng là biến dị từ Thủy, cho nên hai loại linh khí này không tương khắc, mà có thể bổ sung cho nhau.
Vốn đang không hiểu sao có chút mất mát khi bị Quân Tịch Ly đẩy ra, sau đó được Quân Tịch Ly truyền linh lực làm sự choáng váng mơ hồ và mệt mỏi đều tan biến, linh lực như dòng nước ấm trải qua toàn thân, khiến lòng Phong Vô Nhiên cũng ấm áp theo.
Quân Tịch Ly giúp Phong Vô Nhiên để thanh kiếm vào trong nhẫn không gian, sợ Phong Vô Nhiên vấp ngã vì đường núi không dễ đi, Quân Tịch Ly đành dắt tay hắn.Còn con mèo trắng nhỏ thì nhảy lên vai của Phong Vô Nhiên.
Trong tâm lại tự hỏi tại sao lại cảm giác thân thuộc với tiểu đồ đệ này như vậy, lại có thể buông lỏng phòng bị mà thật tâm quan tâm hắn.
Nhưng nghĩ mãi không ra lý do, cuối cùng đành quy kết cho "duyên " và "mệnh".
Linh Lan Hoa : Tịch Ly, ngươi cứ như vậy bắt cóc, khụ, dụ dỗ, khụ.... là .... tóm lại cứ như thế mà đưa đứa trẻ đi à, ngươi không hỏi nó cha mẹ hay thân nhân gì sao?!
Quân Tịch Ly : Ta với nó vốn có duyên sư đồ, hơn nữa một đường lên núi ta đã dùng thần thức kiểm tra qua, không có bất cứ ai hết.
Linh Lan Hoa :..... thế nên ngươi cứ thế dắt người ta đi?
Quân Tịch Ly : Mắt ngươi không tốt sao? Việc rõ rành rành ra đó còn gì.
........ Linh Lan Hoa.........