Nhẹ nhàng đứng vững trên đầu một bộ xương khô, Quân Tịch Ly dùng lực mạnh dưới chân làm xương khô không cử động nổi, im lặng như chim cút.
Những bộ xương cứ đi tới đi lui, không có mục đích nhưng cũng không đụng nhau.
Nhưng mà.
"cách cách"
Những tiếng vang như máy móc bị khởi động, hốc mắt trỗng rỗng của các vị xương khô bỗng nổi lên màu đỏ, sau đó, tay phải cầm chặt tay trái, chỉ nghe "rắc " một tiếng, tụi nó đã tự bẻ gãy cánh tay.
Sau đó cầm cánh tay của mình, tấn công về phía Quân Tịch Ly, Phong Vô Nhiên, và lão giả.
Mà bộ xương dưới chân Quân Tịch Ly, đã tự bạo thân thể thành một đống phấn mịn.
Và tiếp theo, đương nhiên là một cuộc chém giết điên cuồng.
......
Thần Lạc Vực....
Đây là vực thẳm nổi danh thứ tư trên Đại Lục Khương Thác . Vực thẳm này không quá nguy hiểm với những người tu vi dưới cấp , bởi vì nơi này yêu thú cấp cao nhất chỉ là cấp tầng ,không có con nào vượt mức này.
Bên trong Thần Lạc vực là hai thân ảnh thon dài thẳng tắp. Và hai người đó không ai khác chính là Mộc Lăng Phong và Mục Thư Kỳ, hai người lần này rời khỏi Liên Vân tông để đến đây lịch luyện, cũng là nâng cao thực lực để dành danh ngạch đi vào bí cảnh ba năm sau.
Bí cảnh này trăm năm mở một lần, độ nguy hiểm thì trên cấp và dưới cấp ,nhưng chỉ có người từ tuổi trở xuống mới vào được. Hơn nữa người vào được cũng chỉ có người.
Vậy nên mọi người mới phải tranh giành danh ngạch.
Mà Mộc Lăng Phong và Mục Thư Kỳ lại rất thân thiết, cho nên lần lịch luyện này hai người cùng đi.
Thật ra từ khi còn trong bụng mẹ, cả hai đã bị gia đình đính hôn ước cho nhau, nhưng mà khi sinh ra cả hai lại là nam hài, hôn ước cũng vì đó mà xóa bỏ.Nhưng Mộc gia và Mục gia cũng không vì đó mà ảnh hưởng tình cảm, trái lạ thân càng thêm thân, vì vậy từ nhỏ Mộc Lăng Phong và Mục Thư Kỳ đã cực kỳ thân thiết.
Nhưng Mộc Lăng Phong phát hiện, tình cảm của mình dành cho Mục Thư Kỳ đã không còn là ca ca với đệ đệ (Mộc Lăng Phong hơn Mục Thư Kỳ tháng tuổi) mà càng giống như..... với ái nhân.
Mà việc này càng xác định khi một lần Mục Thư Kỳ say rượu, và hắn.... hôn người kia.
Yêu nam nhân.
Với việc này Mộc Lăng Phong không có rối rắm nhiều, mà khiến hắn rối rắm là.... người hắn yêu lại là bằng hữu từ nhỏ của mình.
Mộc Lăng Phong phát hiện, khi biết tình cảm thật sự của mình dành cho ai, hắn lại không dám nói....
Tuy Đại Lục Khương Thác không thiếu gì loại Long Dương ( gay ) nhưng mà vẫn rất nhiều người không thể chấp nhận, thậm chí là chán ghét.
Mà thứ Mộc Lăng Phong sợ, chính là ánh mắt chán ghét ghê tởm của Mục Thư Kỳ, của, ái nhân hắn.
Thế nên hắn không nói, chỉ im lặng làm bạn bên người kia.
Im lặng quan tâm người kia, cho đến khi tất cả thành thói quen, khiến người kia không thể vắng bóng hắn.
Hắn do dự , nhưng mà.....
-Thư Kỳ.
-Hả, chuyện gì vậy?
Mục Thư Kỳ có chút không hiểu hỏi. So với Mộc Lăng Phong lạnh lùng cứng rắn, Mục Thư Kỳ thiên về kiểu trẻ con đáng yêu, khuôn mặt đã hai mươi nhưng vẫn trẻ như , vẻ mặt non nớt pha lẫn chút vô tư thuần khiết.
Không thể không nói , đôi mắt của Mục Thư Kỳ, thật sự quá đẹp.
Đôi mắt màu lục nhạt to tròn trong suốt, giống như chưa nhìn thấy hết thảy dơ bẩn xấu xa trên thế gian này, thực ra nói như vậy cũng không sai lắm, Mục Thư Kỳ được bảo hộ thật sự rất tốt, không chỉ từ Mục gia mà còn từ Mộc Lăng Phong, tuy được bảo hộ tốt nhưng không có nghĩa là Mục Thư Kỳ chưa trải qua khó khăn hay gian khổ, hắn cũng hiểu tâm tư con người không mấy ai sạch sẽ, cũng chính vì hiểu, tâm hắn lại càng tinh thuần sạch sẽ hơn bất cứ ai.
Sạch sẽ hệt như một thiên thần, không bao giờ bị vấy bẩn, không bao giờ đọa đày xuống địa ngục, bởi vì hắn quá thuần khiết, thuần khiết đến nỗi không dám vấy bẩn cũng không thể vấy bẩn.
Có thể nói hắn ngây thơ, nhưng hắn một chút cũng không ngu ngốc, hắn thông minh hơn nhiều so với những gì hắn thể hiện ra ngoài, không phải hắn muốn giả ngu, mà là lười thông minh thôi.
Hắn thật ra cũng nhận ra sự khác thường của Mộc Lăng Phong, vì đôi mắt Mộc Lăng Phong nhìn hắn có chút giống với phụ thân nhìn mẫu thân. Nhưng mà hắn không để ý lắm, hay là nói, hắn không muốn đối mặt với vấn đề này nên lựa chọn làm lơ nó.
Dù sao thì, một người vẫn luôn là bằng hữu thân thiết nhất, tự dưng lại muốn lấy mình, thay đổi đó không phải ai cũng có thể lý giải không phải ai cũng có thể đối mặt.
Không chấp nhận, thì tổn thương tình cảm.Mà chấp nhận.... Mục Thư Kỳ không biết mình có thể chấp nhận không, hắn vẫn luôn cảm thấy Mộc Lăng Phong đối với mình rất khác biệt, nhưng khác biệt này là đến từ bằng hữu thân thiết? Đến từ thân nhân? Hay đến từ yêu thích?.
Đến giờ Mục Thư Kỳ vẫn không phân biệt được.
Hết ý tưởng nên chương này nhảm lắm, haizzzzzzzzzzzzzzzzzz.........