-Sư tôn...
Vừa về đến viện Phong Vô Nhiên dịu ngoan gọi, gương mặt nhỏ nhắn ngước lên.
-Chuyện gì?
-Vết thương của người....
Bước chân Quân Tịch Ly khựng lại, sau đó lạnh nhạt.
-Một vết thương nhỏ....
Quân Tịch Ly không mấy để tâm.
-Sư tôn,hay là để đồ nhi bôi thuốc cho người đi.
Quân Tịch Ly cảm thấy không quan trọng, muốn từ chối, nhưng dường như y nhìn thấy một tia đau lòng qua mắt đối phương, đành thở dài, đưa tay ra.
Vết thương không sâu, cũng không rộng, máu đã ngừng chảy nhưng xung quanh có chút giống như bị axít tạt qua.
Cũng không biết linh lực hay vũ khí của Nam Cung Nhạc Y có thêm thứ gì, chỉ là vết thương do linh lực của ả gây ra lại có thể ăn mòn , tuy chưa lợi hại như Ám linh lực, nhưng có chút khó xử lý.
Phong Vô Nhiên nhìn vết thương của Quân Tịch Ly, bàn tay có chút run rẩy, sau đó rửa sạch vết thương, cắt bỏ phần thịt bị ăn mòn, thoa thuốc , băng bó, một loạt động tác đều rất thuần thục.
-Vết thương sau lưng người.... cũng để đồ nhi băng bó được không sư tôn?
Nhìn ánh mắt rưng rưng của Phong Vô Nhiên, Quân Tịch Ly trên đầu toàn một đống dấu hỏi, y là người bị thương mà? Tại sao y chưa kêu đau đồ đệ y liền chuẩn bị khóc rồi?
Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng Quân Tịch Ly không hỏi, trước ánh mắt đau lòng của ai đó, Quân Tịch Ly quay lưng , để đồ đệ thoa thuốc.
Lòng nhủ thầm, chỉ là một vết thương nhỏ, làm như y sắp chết không bằng, còn rưng rưng nước mắt, khóc tang sao?
Phong Vô Nhiên nhẹ nhàng xử lý vết thương, vô ý đụng vào da thịt, làn da trắng nõn ngọc thạch, lại có chút lạnh lẽo, vừa chạm đến, Phong Vô Nhiên như bị điện giật mà thu tay.
Nhưng ánh mắt không khống chế nhìn vào làn da nõn nà kia, tầm mắt khó dời.... động tác trên tay có chút đình trệ. Phong Vô Nhiên nuốt một ngụm nước bọt,cố gắng đè nén sự khác thường của mình, khống chế bàn tay run run mà xử lý vết thương, cho băng tan chảy thành nước, rửa qua vết thương, những vết thương sau lưng sâu hơn nhiều, lúc đó Quân Tịch Ly dùng linh lực chậm rãi chữa trị , hơn nữa vì đã dùng đan dược nên những vết thương nhỏ đã khép lại, chỉ là vết thương do thanh kiếm lớn gây ra có chút khác biệt, cho dù là máu đã ngừng chảy, nhưng miệng vết thương lại không khép lại.
Phong Vô Nhiên tiến lại gần, mỗi lần vòng qua vết thương để băng bó đều giống như ôm trọn người kia vào lòng, Phong Vô Nhiên cảm thấy thân thể có chút nóng, hắn tựa vào thân thể Quân Tịch Ly, cằm gác trên vai y, ngửi mùi hương như có như không, thoang thoảng tong không khí.
Quân Tịch Ly cảm thấy có chút không ổn, thì một giọng nói khàn khàn gợi cảm truyền vào tai y, đôi môi mềm mại hữu ý vô tình mà chạm vào vành tai bạch ngọc.
-Sư tôn.... người bị thương, ta sẽ đau lòng...
.....
Thú Lâm....
Tổ của Quân Tịch Ly đang ẩn thân trên cổ thụ , nhìn xuống một vùng băng tuyết không quá xa. Mục tiêu của bọn họ là một con cự mãng đầu, con này thuộc tính băng, để phòng vệ nên cự mãng đã dùng thần thức đông cứng cây cỏ xung quanh, bất cứ một sinh vật sống nào bước vào phạm vi của thần thức, cự mãng đều có thể cảm nhận được.
người cẩn thận ẩn dấu khí tức, không đả động đến mãng xà, đồng thời truyền âm cho nhau.
Mục Thư Kỳ : Ai có kế hoạch gì không?
Lạc An Du : Trực tiếp đánh!
Mục Thư Kỳ : Ngu xuẩn! Không thấy yêu thú này cấp tầng sao?!
Quân Tịch Ly : Tốt nhất là nên viễn trình công kích, nhưng phạm vi bao trùm thần thức của mãng xà quá lớn.
Phong Vô Nhiên : Sử dụng độc làm nó tê liệt, sau đó tấn công , được không sư tôn?
Mục Thư Kỳ : Không được, ta không có độc dược cao cấp như vậy....
Lạc An Du : Hừ, bổn thiếu gia có đó!
Lạc An Du một mặt đắc ý liếc nhìn Mục Thư Kỳ, vẻ mặt kiêu ngạo kia khiến người ta chỉ muốn đấm vài phát.
Hách Lan : Lạc sư đệ, bây giờ chúng ta là đồng đội, không nên xảy ra bất hòa a.
Ngiêm Chấn : Đúng vậy, hơn nữa bây giờ chúng ta đang ở trước mặt yêu thú đó.
Lạc An Du : Hừ! Bổn thiếu gia nể mặt Hách sư huynh và Ngiêm sư huynh đó, nhưng mà.... Độc dược này ta cũng không có nhiều.
Lạc An Du làm ra vẻ mặt khó xử, sau đó cẩn thận lấy ra một bình lưu ly, bên trong có một giọt chất lỏng màu đỏ.
Mạc Vũ : Chỉ có một giọt duy nhất sao?
Mạc Từ : Quá mạo hiểm.
Mộc Lăng Phong : Tác dụng của nó là làm yêu thú tê liệt?
Lạc An Du : Không những làm nó tê liệt , còn làm yêu lực của nó hỗn loạn trong vòng một khắc!
Vẻ mặt ta đây rất giỏi, độc dược của ta rất lợi hại... của Lạc An Du đã bày ra trước mặt, Phong Vô Nhiên quay đầu, không nỡ nhìn thẳng sự ngu xuẩn của Lạc An Du nữa.
Mạc Vũ : Chỉ có một giọt, nếu sai sót liền rút dây động rừng, thức tỉnh yêu thú.
Quân Tịch Ly : Hay là để ta thử đi, có thể bôi độc dược lên mũi tên, sau đó bắn đi.
Phong Vô Nhiên : Nhưng mà da của cự mãng quá dày.... bắn.... sợ là không thủng được.....
Ngiêm Chấn : Hay là tìm nhược điểm của mãng xà trước đi?
Mạc Vũ :... Tam đầu mãng xà này... dường như không có nhược điểm.
Mạc Vũ chần chừ, là một học bá cẩn thận, những thứ này Mạc Vũ đã nghiên cứu kỹ lưỡng rồi, rắn đầu khó đối phó nhất là lớp vảy cứng cáp của nó, hơn nữa rắn đầu rất cảnh giác, nhìn như cả cái đầu đang ngủ, nhưng thực tế là cái ngủ, một cái canh chừng.
Nghe được những điều này, mọi người đều rùng mình một chút, tập trung nhìn kỹ, dường như trong đôi mắt có một đôi lim dim nửa nhắm nửa mở, vì khoảng cách quá xa nên lúc đầu không có nhìn thấy.