Sư Tôn Tuỳ Hứng

chương 1: khai mở

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một tia sáng vọt qua, đánh bể tảng đá to lớn! Bầu trời trước mắt biến đổi kỳ lạ... Mây đen cuồn cuộn, tiếng sét chói tai oanh tạc, vòng xoáy giữa trời như hố đen vũ trụ, đỏ thẩm, mưa ào ào trút xuống không ngừng, những hạt mưa nặng hạt lạnh thấu tâm can.

Khác với hiện tượng thất kinh địa hãi kia, một bóng người thản nhiên, dáng đứng xêu vẹo, trên mặt là nụ cười nhạt, dường như đang mượn cơn mưa kia che đi những giọt nước mắt bi ai. Thiên Địa như muốn hòa làm một với người ấy, cảnh tượng xung quanh như chỉ xuất hiện vì người này.

Vòng xoáy cuộn càng mãnh liệt, khoét lỗ chọc trời không thấy đáy, nhưng lại xung quanh không cảm nhận được một cơn gió lớn. Bỗng xuất hiện Cửu đạo tia sét vàng rực. Đánh xuống quanh người phía dưới...

"Ầm!!!"

Người đó xem như không có chuyện gì, cứ bước đi mãi về phía trước, bằng tốc độ như thể đếm bước chân mà đi. Cửu đạo tia sét nhập thành một, biến thành 'Đại Long' đen nháy, bụng dưới đỏ rực như máu, lượn quanh vòng xoáy, thoát ẩn thoát hiện. Lúc này mưa bỗng ngừng rơi, khoảng khắc nhỏ này như thời gian ngừng lại, cô đọng chỉ trong tíck tắc. 'Đại Long' đột nhiên từ giữa trời trong vòng xoáy mà xuyên thẳng xuống người phía dưới...

"Ầm-- ầm...!!!"

Trời đất quay cuồng, nhưng... Sau khoảng khắc ấy, bầu trời lại trở nên trong xanh lạ thường, xung quang ánh nắng ấm áp tỏa ra, hàng chục chiếc cầu vòng đua nhau xuất hiện, cây cỏ tươi tốt như vừa sang xuân vẫn còn vươn lại vài giọt sương... Tất cả mọi thứ trên chỉ xuất hiện trong một thời gian cực ngắn. Như nói rằng chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ. (Còn người kia đâu!??)

-----------------------------------------------------------

"Oa, oa..."

Mây trời một màu đỏ thẳm, tiếng sét vang lên không ngừng ở mọi phía, mưa đỏ như máu, 'Thiên Long ' bay lượn giữa trời, tiếng khóc tiểu hài tử trào đời, Thiên Địa điên đảo kinh hỉ. Chưa bao lâu bầu trời cũng trở lại như thường, người dân khắp nơi không ngừng bàn tán hiện tượng lạ thường vừa rồi. Một tốp người dân bu đông trước cửa phủ đại tướng quân nghe ngóng. Còn nói rằng nghi ngờ đứa trẻ ấy sẽ là 'Chân Mệnh Thiên Tử' là hài tử sau này có thể làm vua cai trị một nước vì có Thiên Long bảo hộ.

Tiểu hài tử vừa cất tiếng khóc chào đời, một nam nhân kìm lòng không đậu đạp cửa xong vào, kinh hỉ nhìn đứa nhỏ được bà mụ bồng phía trước, cười rạng rỡ.

"Chúc mừng đại nhân! Phu nhân hạ sinh một nữ hài da trắng, môi đỏ,... Là một tiểu Tiên Nữ a~ Ha ha!" Bà mụ thấy nam nhân trước mặt liền bế đứa bé hướng người đó, vị nam nhân tầm tam thập bát (), sống đến gần này tuổi cuối cùng lão Thiên Gia cũng cho ngài một đứa con. Tô Khải Hạo ôm lấy tiểu Tiên Nữ đôi mắt ôn nhu đầy sủng nịnh, cười ha ha không quản hình tượng. Ngài là Đại tướng quân của đất nước Vương Thiên cũng là huynh đệ kết nghĩa của Hoàng Đế - Vương Triệu Lâm.

Khải Hạo bế đứa bé tức tốc tiến lại phu nhân - Ngữ Liên Bình, nàng là con gái của Ngữ Lôi Tụ. Năm nay Liên Bình tam thập lục (), nhưng nhìn chỉ nhị thập (). Nàng là đại mỹ nhân của Vương Thiên vạn người ao ước, Khải Hạo lại là nam nhân tuấn soái, uy nghiêm, chung tình chỉ một, mọi người đều nể phục và ngưỡng mộ. Bây giờ nhìn Khải Hạo muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu ôn nhu, không giống một vị tướng quân nắm trong tay hàng chục vạn binh lính. Để người khác nhìn thấy cảnh này của tướng quân chắc... mồm và mắt cũng sẽ rớt ra nhặt không kịp đây! Aizzz...

"Phu nhân! Nàng xem... Tiểu nha đầu này thật giống nàng, có thể sau này còn xinh đẹp hơn cả nàng nga! Ha ha ha!" Khải Hạo mừng rỡ cười híp mắt.

"Thật sao? Chàng đưa con cho thiếp nhìn một chút!" Liên Bình tuy có chút mệt mỏi, nhưng thấy phu quân vui vẻ như vậy thì cũng vui lay theo nở nụ cười dịu dàng.

Khải Hạo kìm không được chỉ biết vui vẻ cười mãi, bế tiểu nhi nữ của mình trao trả lại cho mẫu thân nó, lòng không khỏi luyến tiếc mắt cứ dán vào tiểu nhi nữ, tuy là đại tướng quân nhưng ngài không dám làm trái lời của phu nhân ngài được. (O_o thê nô?)

Đưa tiểu tiên nữ cho Liên Bình xong quay lưng định rời đi, Khải Hạo chợt nhớ gì đó liền xoay nhanh lại không khỏi làm Liên Bình giật mình!!!.

"Ây da~ chàng có chuyện gì sao?" Liên Bình sau khi bình tĩnh lại, trắng mắt liếc Khải Hạo giọng trách cứ.

"Ta không cố ý! Ta chỉ nhớ ra tiểu bảo bối chưa có tên a! Nàng có tên gì cho con chưa?" giọng điệu ủy khuất nhìn Liên Bình, lòng cùng ánh mắt không khỏi chờ mong muốn biết nương tử mình sẽ đặt tên gì cho con. Toàn quyền ngài đều giao cho nương tử quyết định, vì nương tử khi mang thai ngài đã hứa rồi còn gì, tên hài tử là phải để cho nàng đặt.

Thấy Khải Hạo như vậy không khỏi cười ra tiếng, Liên Bình liền nghĩ ngợi một chút, ngước lên đối mặt trước ánh mắt kia của Khải Hạo.

"Ân! Tên con sẽ là..."

Liên Bình cố ý ấp ấp mở mở nhìn Khải Hạo môi cười tà mị.

"A~ nàng mau nói đi, nàng đặt tên cho con là gì?!" Khải Hạo sốt xoắn vẻ mặt bực bội tò mò muốn biết dứt khoác lên cao giọng.

"Tô Lục Bỉ" nàng cười tươi, hướng Khải Hạo, tướng quân ngài ấy cười một tràng haha thật lớn hướng Liên Bình, rồi đẩy cửa ra khỏi phòng, nhưng vẫn còn nghe thấy thanh âm vang trời kia.

Liên Bình ngây ngô nhìn bóng dáng người đó rời khỏi, liền quay sang Tô Lục Bỉ mỉm cười:

"Bỉ nhi a~ con sau này chắc chắn sẽ là một Tiên Nữ chết người, con sẽ phải cải nam trang, vì còn là một nguyên nhân khác... Con không trách mẫu thân chứ?" Mắt Liên Bình không ngừng nhìn hình 'Tiểu Long' quấn quanh từ vai đến sau lưng của Tô Lục Bỉ, mi tâm hơi nhíu lại, ôn nhu nhìn Lục Bỉ nở nụ cười dịu dàng. (Ta tin con là mệnh thiên tử, con của trời, một ngày nào đó con sẽ phải làm tròn bổn phận vốn có, ránh vác trách nhiệm nặng nề,...)

____________________________________

Chương tạm thời kể luyên thuyên vậy đi! 'Cuộc Đời của Tô Lục Bỉ bắt đầu từ đây!' Hắc !

Chương nhất định sẽ có đọc thoại của 'Tô Lục Bỉ' . . . Còn nhiều bí mật đằng sau lấm hehe~

Thấy truyện còn chỗ nào chưa được góp ý giúp Ta, Ta cũng ko ngại nhận gạch đá xây lầu đâu>

[Ta không biết hán việt, biết được bao nhiêu Ta sẽ dùng bấy nhiêu, lực bất tòng tâm rồi ahihi]:

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio