Sư Tôn Tuỳ Hứng

chương 33: kết giới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Tích không hiểu vì sao mình phải so đo với con người kỳ lạ như Hắc Từ. Chỉ là một tiếng tỷ tỷ, nàng ấy cũng như người kia không bao giờ mở miệng gọi lấy một tiếng, chỉ toàn ngươi ngươi ta ta.

Hắc Từ bên ngoài đi vào theo, thấy Bạch Tích đứng một bên chuẩn bị lại tránh né nàng. Hắc Từ nắm lại cổ tay Bạch Tích không cho nàng ấy nháo, nàng giọng điệu hết sức mềm mỏng: "Tại sao ngươi lại muốn ta gọi một tiếng tỷ tỷ?"

Bạch Tích liếc nàng một cái sắc lạnh không có trả lời. Hắc Từ thật đau đầu a: "Nếu ngươi nói lý do ta có thể miễn cưỡng gọi ngươi một tiếng."

Bạch Tích nghe vậy tâm tình thoáng thay đổi nhẹ cong môi, nàng ngoài mặt vẫn lạnh lùng liếc nhìn Hắc Từ ánh mắt dò xét: "Ngươi bỏ tay ra." Cuối cùng là phun ra câu như vậy.

Hắc Từ ý thức được thu tay lại, nhìn Bạch Tích ý chờ câu nói tiếp theo.

Bạch Tích lạnh nhạt nói: "Ngươi ít nhất nhỏ hơn ta tuổi, không gọi một tiếng tỷ tỷ thì là gì?"

Hắc Từ khóe môi bất giác co giật. Ta đây là đã từng làm baba nha! Hiện tại quả thật tuổi tác với ngươi có chút chênh lệch, nhưng tuổi ta cộng lại thì cũng muốn sắp có cháu ẫm! Hắc Từ không còn cách nào bất đắc dĩ nói: "Vậy... Tỷ tỷ đây muốn biểu muội gọi thế nào cũng được, nhưng trước hết có thể cùng muội muội ta trị thương lần cuối không?"

Bạch Tích hài lòng cười nhẹ: "Như vậy từ trước không phải tốt hơn sao?... Muội muội ngoan~" nàng tinh nghịch tay quẹt chóp mũi Hắc Từ một cái.

Hắc Từ bị lời nói và hành động của Bạch Tích làm cho giật mình, gương mặt bất giác có phần ửng hồng. Nàng ho khan một tiếng: "Khụ, có thể bắt đầu trị thương được rồi."

Nàng liếc nhìn đến Tiểu Lang, lần này là lần cuối cùng trị liệu rất nguy hiểm. Không nên để Tiểu Lang làm phiền đến, bất quá ném nàng ra ngoài hang là được, nhưng vấn đề ở đây là nàng không làm được.

Tiểu Lang hệt giống Tiểu Bạch, có điều được việc hơn Tiểu Bạch một chút...

"Tiểu Lang..."

Tiểu Lang tai lay động quay sang nhìn Hắc Từ, ánh mắt nhỏ như sao sáng hồn nhiên đang cầm miếng bánh to đã ăn đến phân nửa. Hắc Từ vừa nảy ra một ý nghĩ hay.

"Hắc Từ, n-ngươi.. tìm ta..có việc gì sao?" Tiểu Lang vừa ăn vừa nói. Bề ngoài nhìn vô cùng đáng yêu, bộ lông trắng xù xù chuyển động theo.

Hắc Từ không nhanh chậm nói: "Ta phải trị thương cho Bạch Tích, lần này không như những lần trước. Bên ngoài còn rất nhiều điểm tâm và bánh kẹo ta cất trong đóng cỏ khô, những thứ đó đều cho ngươi hết nhưng phiền ngươi ra ngoài đến khi ta điều trị xong được không?" vẫn là đồ ăn đều dụ dỗ được những tâm hồn ngây thơ và trong sáng, không có thuần khiết...

Tiểu Lang ánh mắt như sao băng vừa vụt qua, vui vẻ bò ra bên ngoài lục lọi một chút liền thấy kho báu như lời Hắc Từ nói, hảo nhiều a, đồ Hắc Từ làm rất rất ngon không thể tả, chịu thiệt một chút vẫn rất đáng! Nàng cao hứng mười phần nói: "Không thành vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ. Ta không phiền ngươi và Bạch Tích!"

Bạch Tích bên cạnh nghe cảm thấy như mình vừa bị bán đi.

"Bạch tỷ tỷ, tỷ biết tạo kết giới chứ?"

Bạch Tích khó hiểu nhìn Hắc Từ, ánh mắt đều là nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu. Cái quan trọng là chưa quen lắm cách xưng hô này.

Hắc Từ chính xác nhận được câu trả lời thì nói tiếp: "Tỷ tạo giúp ta một cái kết giới. Sau đó liền trị thương."

Một lúc sau kết giới được giăng, nàng chạm thử khoảng không xung quanh. Đầu ngón tay có chút tê, nàng kiểm tra kết giới không có vấn đề liền quay sang Bạch Tích: "Tỷ tỷ~ mau cởi đồ ra."

Không cần suy nghĩ Bạch Tích liền đề phòng nói: "Cái gì?"

Hắc Từ tự mình giải khai y phục bản thân: "Lần này ta cần dùng chân khí chạm đến ngoại mạch của ngươi, y phục cản chở sẽ thất bại. Cũng đừng nghi hoặc tại sao ta lại biết ngươi có cốt tiên, bởi vì ta là thần y."

Bạch Tích cẩn thận tỉ mỉ đánh giá lời nói của Hắc Từ, cũng không ngừng phân tích tình huống. Hắc Từ có thể nói dối không? Nàng nhìn không rõ, vì khi Hắc Từ nói những lời khi nảy ánh mắt rất nghiêm túc, khuôn mặt lại không biến hóa có biểu tình gì. Người này đã biết bí mật của nàng, có thể lưu giữa lại hay không?

Rất nhanh, Hắc Từ giải khai xong y phục. Làm Bạch Tích một phen suy nghĩ vừa rồi đều bay mất không giấu vết. Thân thể đúng thật hoàn hảo, sao lại thấy có chút gợi cảm câu dẫn người như vậy đây? Ánh mắt Bạch Tích hết sức chấn định, biểu tình bên ngoài vẫn lạnh lùng như không có gì. Lý trí nàng rất cao, dần dần điều chỉnh hơi thở và nhịp tim, nàng khi nảy thật sự đã đánh trật nửa nhịp. Đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói trong trẻo, mị hoặc không ngờ: "Sao tỷ còn chưa chịu cởi đồ đây~? Ta cởi giúp tỷ vậy."

Hắc Từ đi đến cạnh Bạch Tích, như con hồ ly quấn lấy nàng giọng điệu chêu chọc. Tay không yên phận nắm đến giây áo của Bạch Tích giúp nàng giải khai, trên môi là nụ cười gian xảo.

Bạch Tích bắt lấy móng vuốt của ai đó, giọng nói có chút không biết có phải đang thực sự tức giận hay ngượng ngùng đây?

"Không được nháo! Tự ta làm được! Ngươi... quay mặt qua kia."

Hắc Từ cười cười buông tha Bạch Tích , tâm tình không tệ. Nàng quay mặt hướng khác giọng lẩm bẩm: "Đáng yêu thật..." yêu rất đáng a Haha–-!

"Ta... xong rồi..." Giọng Bạch Tích có phần trở nên rất nhỏ.

Hắc Từ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắn trợn, tay không thèm che lấy bộ phận trọng yêu cứ thế phóng khoáng xoay người. Con người Hắc Từ đột nhiên khựng lại, cảnh này... Thật muốn làm chuyện xấu!

Bạch Tích ngượng ngùng, tay che thân thể. Khuôn mặt nàng vì thế có phần đỏ lên nhìn đến rất rõ ràng. Hắc Từ 'ực' một tiếng liền nhắm mắt lại. Trong hai giây ngắn ngủi nàng tự điều chỉnh thần trí tỉnh táo, một hơi dập tắt lửa nóng trong người. Tim nàng gia tốc đập nhanh kịch liệt sợ đến Bạch Tích cũng nghe thấy. Thả lỏng, nàng hít một hơi sâu mở mắt ra. Thật sự ngây ngẩn người rồi, không biết nên nói gì, bầu không khí ngượng ngùng mà ám mụi không tả nổi! Vẫn là Bạch Tích lạnh lùng lý trí thép hơn, tâm tình đã muốn xấu hổ không còn chỗ chứa, nàng bộc phát đến phũ tuyết lạnh giá trên người Hắc Từ, thấp giọng nhắc nhở: "Ngươi nhìn đủ? Có tin ta móc mắt ngươi không! Còn không mau giúp ta trị thương!"

Bị Bạch Tích trừng mắt Hắc Từ không tự chủ nhẹ rụt người. Ngoài mặt thản nhiên không biểu tình gì nghe theo đi đến bên Bạch Tích. Nàng bắt đầu kêu Bạch Tích ngồi xuống giường đá, ừm... Có chút lạnh. Nàng cắt tay trái lấy máu của mình vẽ một vòng tròn kỳ lạ xung quang Bạch Tích. Lại yêu cầu Bạch Tích cắt tay phải hiến máu, vẽ tiếp một vòng tròn kỳ lạ khác xung quanh vòng tròn kia.

Khi đã hoàn thành, nàng ngồi lại trước mặt Bạch Tích. Hai người cùng ngồi thuyền, Bạch Tích trước đã nhắm mắt vận khí khắp các mạch tĩnh và ngoại trên người. Nàng âm thầm hòa máu hai người còn sót lại thành một giọt máu, vận khí giọt máu lơ lửng trong không trung. Ánh mắt nàng lập tức chuyển bạc, đầu ngón tay phát ra khí ngoại, nàng cũng là cốt tiên, Bạch Tích vẫn chưa biết được. Trán nàng cùng Bạch Tích thấm ướt mồ hôi hột dần xuất hiện càng nhiều. Tay nàng đẩy giọt máu đến trước trán Bạch Tích, vận khí ngày một để giọt máu hòa vào vết chu sa thắm của Bạch Tích. Giọt máu vừa xâm nhập liền làm chu sa trên trán Bạch Tích lóa sáng tia đỏ lại dần trở về bình thường. Việc này không hề liên quan đến trị thương cho Bạch Tích, nhưng nó sẽ rất có ích. Trong người Hắc Từ đã cảm nhận được...

Nàng nhắm lại mắt bắt đầu bước kết thúc. Dùng khí ngoại xoay người Bạch Tích, trên lưng nàng ấy hiện rõ hình phượng hoàng lửa. Vòng tròn máu quanh Bạch Tích không ngừng lóe sáng, xung quanh biến ảo chóng mặt. Hắc Từ cố gắng tìm kiếm mạch tượng ẩn, tay nhanh điểm hai nguyệt lên người Bạch Tích, lại xoay Bạch Tích về lại đối mặt với nhau, điểm thêm ba nguyệt. Nàng vận ngoại khí, nâng hai tay Bạch Tích song song, sau vận khí toàn thân di chuyển đến lòng bàn tay, khí có màu xanh dương nhạt từ Hắc Từ dần truyền sang hai lòng bàn tay Bạch Tích. Cần giữ nguyên tư thế đến ba giờ đồng hồ, một trong hai không ai được phạm một sai lầm nhỏ nào, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma mà mất hết sức mạnh, bị phế đi vĩnh viễn.

Thời gian xung quanh cả hai như ngừng lại. Để phân biệt được chỉ có thể nhìn đến ánh sáng đỏ xung quanh Bạch Tích cùng chân khí xanh dương nhạt chậm rải bay lượn trên người Hắc Từ. Bên ngoài bầu trời đã muốn phũ tối, chút ánh sáng nhẹ của mặt trời chỉ còn vài tia yếu ớt. Tiểu Lang bên ngoài canh gác, nàng trong đóng cỏ khô toàn thức ăn vẫn tích cực tiêu diệt chúng. Nàng nằm lăng với cái bụng căn tròn của mình.

"A~ thật lật lại không nổi nữa rồi~"

Ánh mắt nàng nhìn vào phía trong hang động, hoàn toàn không thấy gì. Biết là có lẻ Bạch Tích đã giăng kết giới. Nàng con ngươi đen láy như có tia sáng ngước nhìn khoảng không bầu trời trước mặt. Ánh mắt tuy hồn nhiên dễ thương kia, lại chứa nhiều tâm tư người 'nhớn' đến không ngờ.

Nàng nhìn ngôi sao sáng nhất bên cạnh mặt trăng khuyết đang cùng soi chiếu khoảng trời rộng lớn vô tận. Nàng cảm thấy như chuyện gì đó sắp xảy ra với Bạch Tích. Nhưng khi thấy Hắc Từ cạnh nàng ấy thì lại rất yên tâm giao nàng cho Hắc Từ, tuy chỉ vừa mới quen biết không lâu. Nhưng từng câu nói, hay lời đùa giởn của nàng ấy đều không che dấu qua được ánh mắt nàng.

Hắc Từ nàng ấy đôi lúc nghiêm túc như thật lại thành ra đùa, có lúc nói đùa lại là đang nói sự thật. Nàng biết Hắc Từ chắc chắn có tiểu tâm tư, muốn gì đó ở nàng và Bạch Tích. Nhưng cũng chắc chắn nàng ấy sẽ không gây hại đến cho hai người. Từng cử chỉ hành động của Hắc Từ đối với Bạch Tích nàng đều thu vào mắt. Hắc Từ rất quan tâm Bạch Tích, có khi chỉ nghĩ tới Bạch Tích lại quên cả nghĩ đến bản thân. Tất nhiên điều này chỉ có nàng biết còn Bạch Tích chỉ lo đề phòng không để ý quá nhiều hành động của Hắc Từ. Không biết nên nói nàng ấy là thông minh hay ngu ngốc đây? Chú ý kỹ sẽ thấy Hắc Từ rất quen thuộc với mọi sinh hoạt, sở thích của Bạch Tích quan tâm mọi thứ xung quanh nàng ấy.

Bạch Tích cùng nàng thật đã nhận ra từ lâu Hắc Từ có tâm cơ nhưng lại án binh bất động. Một phần vì chịu ơn cứu mạng, một phần vì muốn biết rõ nàng ấy ruốt cuộc muốn gì ở hai nàng. Thật đau đầu, mỗi khi nhìn đến ánh mắt Hắc Từ nàng thật không dám nhìn thẳng lâu, như sợ sẽ có gì đó hút nàng vào đó, ánh mắt sâu không thấy đáy kia. Hắc Từ nàng ấy che giấu rất kỹ, rất khó đoán được ruốt cuộc đang suy tính chuyện gì. Là một người giỏi che dấu nội tâm thật sự của bản thân...

Nhưng cả hai không ai biết, chuyện Hắc Từ biết còn hơn gấp mấy lần. Nàng thật đang cố ý để hai người nhận biết, có thể cùng nhau làm bằng hữu hay không. Còn phải phụ thuộc vào độ nhạy sắc bén ít người có được của cả hai. Hắc Từ không thích thứ gì quá đơn giản, mà phải là bình thường đến không bình thường. Mọi thứ đều bình thường sẽ thành ra không bình thường.

Rất nhanh, chìm đắm mãi trong suy nghĩ. Tiểu Lang có thói quen ăn no rồi ngủ, cứ thế mà một giấc tới sáng.

Khí trời ngày hôm sau khá mát mẻ, mát mẻ đến nhìn vào trong hang cũng đến 'mát mẻ' vô cùng. Vì truyền chân khí đến khoảng thời gian giờ đồng hồ, khi Hắc Từ thu lại toàn bộ khí lực. Vì một lý do không thể tiết lộ, nàng cùng Bạch Tích mệt mỏi ngã gục nằm lên nhau. Kết giới của Bạch Tích cũng vì vậy bị gở bỏ, một mảnh 'vô cùng mát mẻ' của hai người cứ thế lộ ra. Tiểu Lang bò đến bên nhìn hai còn người quá đáng hơn cả quá đáng, làm nàng cũng mặt đỏ tim đập theo hình ảnh trước mắt.

"Chậc, chậc,... Thiện tai, thiện tai a~"

Hình ảnh này làm nàng cảm thấy thật... đẹp. Không biết vì gì nàng lại suy nghĩ như hai người thật hợp đôi, hai đại mỹ nhân không đẹp cũng là r-rấttttt đẹp!! Lại nằm lên nhau ngủ như vậy, thật muốn chọc mù mắt người sao? Tiểu Lang cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng chảy ra từ mũi mình, con mẹ nó! Thế cư nhiên lại là máu mũi. Nàng quẹt đi, vội lau chùi chúng. Nhìn đến chiếc áo ngoài của Hắc Từ vội lôi kéo nó che đậy thân thể giúp hai con người không biết liêm sỉ này. Bắt đầu kể từ lúc này, Tiểu Lang có một cái nhìn khác người về Hắc Từ và Bạch Tích với toàn thể mọi người trong thiên hạ.

Che đậy xong rồi, máu mũi cũng ít chảy hẳng, nàng bò tìm lấy thứ có thể cầm máu. Chóng mặt a, mất máu có chút hơi bị nhiều rồi. Nàng âm thầm lẩm bẩm: "Hai người sau này nhớ thu liễm lại cho lão nương! Có cần phong phanh như vậy cho thiên hạ xem hay không? Báo hại ta sắp chết vì mát máu~"

Nàng vô tình phủi mông bỏ đi. Hai người có lẻ đêm qua đã rất 'mệt nhọc', kiệt sức đến ngủ say không nhận thức được trời đã sáng từ lâu.

Sau khi Tiểu Lang đi tìm thứ gì đó có thể cầm máu. Ở đây không như mọi khi, lần này là Hắc Từ tỉnh dậy trước Bạch Tích. Nàng nhìn đến áo ngoài đang khoác cho hai nàng, có lẻ là Tiểu Lang. Tiểu chuột coi vậy xem ra cũng tốt bụng thật. Nàng rón rén kéo áo ra khỏi người, da thịt Bạch Tích chạm vào đúng không tồi. Thật không muốn rời khỏi giường cứng nhưng người êm như thế này.

Nàng nhanh chóng mặc lại y phục của mình, quay sang Bạch Tích. Hắc Từ không biết suy nghĩ đến gì, có lẽ là tình huống Bạch Tích sau khi tỉnh dậy thấy người mình không mảnh vải lại sinh khí với nàng, đặc biệt lần này là Bạch Tích thương tích đã khỏi hẳng rồi a!

Hắc Từ điểm vào nguyệt ngủ của Bạch Tích, tay động cẩn thận, thay Bạch Tích mặt xong bạch y cho nàng ấy rồi giải nguyệt. Nàng thở ra một hơi thật nhẹ nhàng, liền cứ thế tâm tình thoải mái đi ra ngoài.

Đột nhiên không xa thấy được bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Lang liền lập tức dừng bước chân. Nếu nhìn không lầm...

"Tiểu Lang..."

Tiểu chuột bạch nghe có người gọi liền quay sang, thấy Hắc Từ đứng phía xa liền vui vẻ chạy tới. Đang chạy hơn được nửa đường thì dừng lại, ánh mắt Hắc Từ liếc đến lông nàng muốn dựng đứng lên hết. Nàng biết rồi, giữ khoảng cách ba bước chân a, có cần liếc nàng đến như vậy không. Tâm hồn Tiểu Lang vô cùng bị tổn thương...

Nàng hướng ánh mắt như ngấn nước ủy khuất nhìn Hắc Từ như dồn tất cả mọi lỗi lầm trên thiên hạ đều lên người Hắc Từ. Khiến Hắc Từ nhìn thấy mà xém muốn bay tới dỗ dành quỳ lạy tạ lỗi nàng ấy. Hắc Từ lôi kéo sự chú ý của Tiểu Lang: "Ngươi bị gì vậy? Tại sao phải băng mũi?"

Tiểu Lang nghe Hắc Từ hỏi mà thật muốn lớn tiếng nói vào mặt nàng 'là ta nhìn thấy cảnh xuân! Là cảnh xuân ngươi và Bạch Tích ban cho đó! Vừa lòng các ngươi chưa! Hừ!'

Nàng ngoài mặt mỉm cười thân thiện, vô cùng hồn nhiên nói: "Ta ngắm núi rừng, 'cảnh xuân' rất đẹp không chú ý liền bị ngã đập mũi, bây giờ thì không sao rồi."

Hắc Từ gặp trường hợp này thì không nghĩ nhiều liền tin lời yên tâm gật đầu nói: "Chỗ ta có ít thuốc tốt cho ngươi, một lát ta sẽ đưa cho Bạch Tích."

Tiểu Lang đầu đầy hắc tuyến, thuốc tốt cho nàng lại đưa cho Bạch Tích. Là ý gì? Không lẽ bệnh sợ chuột của Hắc Từ lại là cỡ bự? Quá đáng lắm luôn á! Tiểu Lang khóc không ra nước mắt.

Hắc Từ đang muốn ra ngoài làm gì đó thì suy nghĩ lại liền trở về trong hang động. Bạch Tích từ lúc nào đã tỉnh, nàng ấy đang vận khí điều lại thân thể. Nàng không muốn quấy rầy lấy đồ cần thiết liền đi ra ngoài, đúng lúc chân vừa nhấc chưa khỏi cửa hang Bạch Tích liền chậm rải mở mắt, bình thản nói: "Một lát sau trong cậy vào ngươi."

Hắc Từ hiểu Bạch Tích ý muốn nói gì với nàng, đã đến lúc rời khỏi đây rồi. Khoảng thời gian bình yên cũng sắp không còn nữa. Nàng cười nhẹ nói: "Tỷ tỷ yên tâm."

Đang muốn đi ra ngoài Bạch Tích lại lên tiếng: "Kia... Y phục..." Giọng điệu có chút thấp, không biết có phải vì ngượng ngùng hay không.

Cái này biết là nàng ấy muốn hỏi y phục tại sao trên người nàng, hôm qua rõ ràng đã cởi bỏ... Hắc Từ thật sự ngượng ngùng, hai bên má đều hồng nhuận lên, ho khan một tiếng: "Khụ, Là... Là tự ngươi thay."

Nói xong nàng nhanh chóng bước ra khỏi hang. Nàng thật muốn cắn lưỡi chính mình, nói như vậy có quỷ mới tin! Sao lại ngu ngốc đột xuất như vậy, biện lý do nào chính đáng không được hay sao?

Nhưng đại mỹ nhân xinh đẹp Bạch Tích của chúng ta lại tin điều đó. Vì sao? Vì nàng không muốn chấp nhận rằng chính Hắc Từ thay nàng mặc y phục, chỉ là lý do đơn giản. Bạch Tích lại không nhận ra được có một sự biến đổi lớn xảy ra trong nàng đối với Hắc Từ.

Tiểu Lang đúng lúc bò vào thấy Bạch Tích không như Bạch Tích, đang suy nghĩ gì đó thất thần...

"Chậc, chậc... Haizz~" Nàng lắc đầu thở dài một hơi.

________________________________

Tiểu Lang: Ngươi xem thấy ta nói có đúng không, Tiểu Phù?

Tiểu Phù: Tiểu Lang là nói cái gì cũng đúng hết!:

Tiểu Lang: Giọng điệu của ngươi như vậy là sao? Lão công của người khác ngươi còn muốn dành?

Tiểu Phù: Ta phi! Cho ngươi nằm dưới đến chết! Còn tự xưng mình là lão công!

Tiểu Lang: Này, này! Ngươi không nên vì việc tư chút giận vào ta chứ! Nói cho ngươi biết đối với ta trên hay dưới không quan trọng, quan trọng ta cùng lão bà thật lòng là được. Không như ai kia... Chậc, chậc...

Tiểu Phù:... Tức chết ta a!!! Ai cũng ức hiếp ta! Đến một tiểu chuột bạch cũng ức hiếp ta!! Huhu—–! mọi người ơi Tiểu Lang ức hiếp ta kìa!

Tiểu Lang:"..."

[Trên hay dưới đều không quan trọng nhé các tiểu bằng hữu~]

Hôm nay đăng sớm, ta vừa khám bệnh về. Ngày mai liền có bệnh án, cơ hội sống sót /:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio