Sư Tôn Tuỳ Hứng

chương 7: vương chủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Khụ... Ta... Chỉ là thích giọng hát của nữ thần thoi a~ xin đính chính! Nữ thần là nam! Nữ thần là nam! Là nam!!!!]

____________________________________

Trên đường trở về kinh thành, mặc cho đoàn quân trăm người, được người dân xung quanh vui mừng nghênh đón, không ngừng tán thưởng, cùng nể phục, lẫn kinh sợ, nhất là với tiểu hài tử Tô Lục Bỉ, mới tuổi đã là chỉ huy và kim luôn chức quân sư, tự mình giải quyết hết các cuộc đánh trận chỉ cùng người. (quá là biếи ŧɦái a!) Khuôn mặt Lục Bỉ vẫn không có gì lộ vẻ vui mừng, một biểu hiện lạnh nhạt duy nhất, cùng thần thái áp người.

-----------------------------------------------------------

tháng trước, tại thành trì:

Khi đứng trên cổng thành trì, Lục Bỉ cùng quân binh đối mặt với tướng quân Nam Liêu cùng vạn quân phía sau hắn. Khí thế bừng bừng bên áp đảo nhau không ngừng, Lục Bỉ chỉ mặt lạnh, mắt đầy sát khí muốn bức tử cái tên trước dưới kia. Đại tướng quân Nam Liêu thấy Lục Bỉ chỉ đem theo vỏn vẹn người mà muốn đòi địch lại vạn quân tinh nhuệ của hắn, thật quá là nổi sỉ nhục, dám xem thường hắn. Mặt hắn đen lên lợi hại, ánh mắt giận dữ, thúc ngựa thật nhanh lao phía trước, hắn hô:

"Tấn Công!"

Lập tức hắn cùng vạn binh lính tinh nhuệ lao tới cửa thành trì nơi Lục Bỉ đứng. Nàng im lặng, ánh mắt lạnh vẫn đang quan sát nảy giờ, không nói một tiếng, hết sức tĩnh lặng, mặc kệ địch đang xong tới. Bỗng Lục Bỉ cong môi nở nụ cười gian xảo (đã tới thời cơ a!)

"Gϊếŧ!"

Lời nàng vừa dứt, lập tức phía dưới thành, ngay trung tâm vạn binh lính như có động đất, dần dần, tiếng nổ to đến tai rỉ máu:

"BÙM!!!..."

Giữa vạn binh lính liền xuất hiện một cái hố to lớn, cùng máu nhuộm đỏ một vùng, những cái xác không toàn vẹn bay tán loạn khắp mặt đất, tay chỗ này chân chỗ nọ, kinh tởm, đáng sợ tột độ.

"BÙM! BÙM!! ĐÙNG!!! ĐÙNG!!!!..."

Tiếp theo đó là hàng loạt tiếng nổ được vang lên từ lớp đất phía dưới thành trì. vạn binh lính cùng tên Đại tướng quân đều biến mất, chỉ còn lại mảnh đất rộng lớn bị máu nhuộm một màu đỏ thẳm, tanh tưởi...

Cũng chỉ vì một chữ 'Gϊếŧ!' của Lục Bỉ...

Mỗi lần là một kế hoạch: đánh úp, dùng cung tên lửa, dùng đại pháo, dùng khiên kết hợp với máy ném đá,... Không ngừng chiến thắng, nhiều người hơn chết trong tay Lục Bỉ, lại chỉ vì một chữ 'Gϊếŧ!' của nàng. Nàng đem binh lính đi đến đâu thì nơi đó chỉ toàn 'gió tanh mưa máu'.

-----------------------------------------------------------

ngày gần tới kinh thành:

Trước khi tới được kinh thành, giữa lưng núi, Lục Bỉ cùng binh lính bị vạn người bao vây, xong đến gϊếŧ nàng. Lục Bỉ nhìn người:

"Cứ đi trước!"

Ánh mắt Lục Bỉ vừa quét qua, người thấy vẻ thản nhiên cùng giọng nói hàn khí kia liền không nghi ngờ gì đi trước, tới thị trấn tiếp theo.

vạn người không chờ gì nữa, cùng xong lên tấn công nàng. Lục Bỉ một thân tay không, nhảy xuống ngựa tiếp chiêu, đánh cùng vạn người. Nàng vận Bán Dao Long, lập tức quanh nàng xuất hiện làng khói đen đậm đặc to lớn, mắt đỏ chói, là một con Dao Long.

Càn quét vạn người, có chút mất sức lực nhưng chuyện này không thành vấn đề gì to lớn với nàng, vạn người còn lại vì võ công cao cường né tránh được, khi thấy Lục Bỉ dùng chiêu thức thất truyền chưa từng ai học được ngoại trừ Thần Lão Ngụ là người sáng lập đã mất.

Lục Bỉ đã gϊếŧ chừng vạn người, xác chất đóng nằm ngỗn ngang, y phục của nàng cũng ướt đẫm toàn thân máu tươi. Đột nhiên vạn người còn lại thả binh đao trong tay xuống, tiếng "len, ken,.." đồng loạt vào tai Lục Bỉ, ánh mắt từ lâu đã là màu đỏ của nàng dần trở về màu đen của nó. Từng người, từng người một, cung kính quỳ rạp xuống, tay ôm quyền hô to:

"Chúng thần không có mắt, không thấy thái sơn, xin 'Thần Bán' bớt giận." mọi người một lòng mà dán mặt xuống đất run sợ dập đầu.

"Thần Bán?" Ngữ khí Lục Bỉ giảm bớt, đầy nghi ngờ, nhưng đã thu chiêu.

"Dạ thưa Thần Bán, ngài là người học được đại bí kiếp thất truyền Bán Dao Long, từ xưa nay không ai học được quá chiêu.... Người học được bí kiếp sẽ là Thần Bán, vương chủ của thần lực Tịch Âm Dao." tên nam nhân cầm đầu đứng lên quả quyết không thiếu phần tôn kính đối với Lục Bỉ. Nhìn thật sâu vào mắt hắn, không hề thấy một tia giả dối, nàng lên tiếng:

"Vậy các ngươi là người của Tịch Âm Dao?... " nàng suy ngẫm chút lát lại tiếp lời:

"Ta còn việc, các ngươi liền trở về, người theo ta. Sau khi về kinh thành ta sẽ hỏi tội sau, dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ!"

Nàng không muốn tốn thời gian ở đây nữa, liền dùng cách nói chuyện lạnh lẽo bức người phân phó. Lục Bỉ cũng biết có lẽ đây là một thế lực ngầm to lớn nào đó, sau khi về nàng quyết phải hỏi rõ.

vạn người im lặng, lưng đã đổ mồ hôi lạnh đầy sợ sệt khi nghe Lục Bỉ nói đến hai chữ 'hỏi tội' kia. Âm thanh run run, một lời cung kính đáp:

"Dạ... thưa Thần Bán!"

Nói xong đường ái nấy đi. người là Đinh Dụ còn lại là Đinh Hải cùng giả dạng binh lính trà trộn theo nàng.

-----------------------------------------------------------

Kinh thành:

Người người vui vẻ, hoan hô Lục Bỉ thắng trận trở về, vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều ra khỏi nhà đón tiểu chỉ huy Tô Lục Bỉ nàng, cũng rất tò mò về nhan sắc tiểu chỉ huy tuổi nữa a~ sau này còn gả con gái mình cho người ta(ai đó đang mơ tưởng tới tương lai xa vời:)

Khi Lục Bỉ tới trước cổng thành đã thấy tên Hoàng đế cùng đoàn người thâm hậu nghênh đón, xung quanh hắn là các phi tử, cùng bọn người hầu, thái giám, hộ vệ,... Nhìn mà hoa cả mắt, màu sắc lục lam vàng tím có đủ. Lục Bỉ bất đắc dĩ xoa xoa mắt, tay đỡ trán haizzz~

Người dân khắp kinh thành đã im ắng lại vì họ đang hưởng thụ nhan sắc tuyệt mỹ của Lục Bỉ, cho dù trải nắng, chịu cực, chịu khổ, rèn luyện, đánh giặc gì đó trên sa trường mà vẫn có làn da trắng noãn mịn màng như em bé, môi đỏ, mũi cao thanh tú, ánh mắt sắc bén sâu không thấy đáy, mài liễu đậm cùng tóc đều có là màu hạt dẻ. Nàng thực phát triển hơn người, đã cao m, dáng chuẩn không cần chỉnh luôn a. Nếu có chim bay ngang qua thấy nàng thì cũng phải sà xuống ngắm nhìn thiên tiên này. Không phải nàng có cha mẹ đàng hoàn thì mọi người sẽ nghĩ nàng là một mỹ tiên, hạ phàm xuống dạo chơi đây.

Tên hoàng đế thất thần ho nhẹ:

"Khụ... Chúc mừng chỉ huy thắng trận trở về haha" hắn như thấy được bảo bối trước mắt, nịnh bợ, miệng cười haha vô lại.

"Thần bái kiến hoàng thượng, đây là trách nhiệm của thần."

Nhạt nhẻo làm một cái lễ với hắn rồi nàng lạnh lùng đáp. Nhưng từ khi tới đây nàng đã không ngừng tìm kiếm một thân ảnh nhỏ bé nọ... Tìm mãi không thấy, lòng nàng có chút hụt hẫng, khiến xung quanh nàng nhiệt độ cành lúc càng giảm lợi hại, không ngừng hạ xuống âm độ. Khuôn mặt vì vậy cũng trở nên khó gần hơn, mọi người xung quanh Lục Bỉ dần bắt đầu tản xa, sợ là đến gần không bị khí nàng ép chết thì cũng bị đông lạnh mà chết.

"Trẫm tối mai liền tổ chức tiệc mừng thắng trận của chỉ huy, không thể chậm trễ. Chỉ huy đường dài cũng mệt đi, nên về nghỉ ngơi cho tốt. Tối mai liền vào cung dự tiệc mừng!" vừa nói sắc mặt hắn càng không tốt, như lo sợ đều gì rán gượng cười méo mó cho Lục Bỉ xem.

"Đa tạ hoàng thượng ban ân!" Nói xong, Lục Bỉ cong khóe môi lên, nàng biết được hắn đang lo sợ điều gì, nàng sẽ từ từ đùa giỡn với hắn một chút.

-----------------------------------------------------------

Phủ chỉ huy:

Lục Bỉ bây giờ cũng có một cái phủ của riêng mình. Nàng dẫn theo người của Tịch Âm Dao vào thư phòng. vị quân lính thì được nàng cho về thăm vợ con, gia đình cùng một lượng lớn ngân lượng coi như đền đáp.

"Đinh Dụ! Ta hỏi, vì sao các ngươi chặn đường bao vây muốn gϊếŧ ta." Lục Bỉ ngồi ghế cầm chén trà ra vẻ người lớn nhấp một ngụm, thẳng vào vấn đề.

"Thưa Thần Bán, là vì Thần Bán hiện tại tuy chỉ học được chiêu Bán Dao Long nhưng chúng thần vẫn phải nghe theo..." Hắn vội vã tiếng tới khom người, tay chấp cung kính ấm úp nói, mặt dán xuống mặt đất.

Lục Bỉ khẽ nhíu mài, nói gì thì nói lẹ, nàng ghét ai nói chuyện với nàng mà cứ ấp ấp mở mở, mặt thì như muốn hôn luôn ông thổ địa.

"Nhìn ta nói!" âm thanh nhàn nhã, nhưng đầy uy hiếp.

"tiếp!"

Chân Đinh Dụ không tự chủ mà run lên, nghe thấy chậm rải ngước mặt lên, không nhìn cũng phải nhìn...

"Thần Bán hiện tại biết được ngài có cuốn đại bí kíp Bán Dao Long trong người, liền ra lệnh chúng thần đoạt lại, nhưng không nghĩ là tiểu hài tử tuổi ngài đây đã có thể học không sót một chiêu!" Đinh Dụ bắt đầu ngẩn đầu lên nhìn Lục Bỉ, ánh mắt sợ hại nhưng khi kể tới, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ cùng muôn ngàn bội phục, tuổi hắn chỉ mới , Đinh Hải là đệ đệ ruột Đinh Dụ lại có thể thầm ngưỡng mộ tiểu hài tử tuổi như Lục Bỉ.

"Ân, đến đây thôi. Các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, cứ thoải mái, ta đã sắp xếp phòng cho ngươi" Lục Bỉ có phần tinh tưởng người này hơn.

-----------------------------------------------------------

Tại một nơi nào đó: :)))

"A Yên, mai ngươi theo ta xuất cung. Ta muốn dạo kinh thành mua một ít đồ."

Giọng nói ai đó có phần vui vẻ, ôn nhu ngọt ngào thanh thanh trong đêm. Nghe được một lần lại muốn nghe lần ...

____________________________________________________________________________

Ta chỉ viết thôi a! Chỉ viết thôi! Không lẻ quyền viết một cái tiểu thuyết nhỏ cũng không cho ta TvT.

Ta thật sự không giỏi văn, tiếng việt bình thường còn nói chưa xong,...T.T

Nhưng đây là đam mê, là đam mê của ta!!!! Cám ơn đã ủng hộ bấy lâu, ta thành thật cảm ơn, ta rất vui, chân thành đa tạ! (dạo này bệnh, truyền mấy lít nước muối ròi~ muốn khóc quá khi ta đọc được cmt!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio