Sự Trả Thù Công Bằng

chương 13: thiên vũ (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ý của con là, Diệp Kính Huy sẽ từ bỏ việc nghiên cứu phát triển sản phẩm, chỉ chuyên tập trung vào mở rộng đại lý phân phối ở quốc nội?” Từ Văn Sơn cười khẽ, “Cậu ta rất thức thời, hiểu rõ thị trường phần mềm ở trong nước là thiên hạ của Nam Dao.”

“Bác Từ nói đúng. Nếu Diệp Kính Huy đã sáng suốt tự rút khỏi trận tranh đấu này, chi bằng. . . . . . Chúng ta tạm thời tha cho hắn đi?”

“Hửm?” Từ Văn Sơn bình thản nói, “Nhưng chúng ta đã nắm được % cổ phần của Thiên Vũ trong tay, dù không mua đứt Thiên Vũ cũng có thể ép họ bỏ vốn cho ta.”

Người đàn ông kia lại cười cười: “Bác Từ hẳn là rất tinh tường, Diệp Kính Huy là kẻ mưu ma chước quỷ đầy mình, con sợ hắn ta tương kế tựu kế cố ý dùng sự lên xuống bất thường của cổ phiếu để nắm giữ chúng ta, trái lại còn nhân cơ hội hút lấy nguồn vốn của Nam Dao.” Anh ta ngừng một chốc rồi nói tiếp, “Nếu mục đích của bác Từ chỉ dừng ở việc buộc hắn ta rút khỏi cuộc chơi, vẫn nên. . . . . thấy chuyển biến tốt thì thu tay thôi.”

Từ Văn Sơn trầm mặc một lát: “Được rồi, cứ làm như con nói đi.”

“Con sẽ tìm cơ hội thích hợp bán cổ phần công ty, con nghĩ hắn ta nhất định sẽ rất phấn chấn khi có thể thu% này.”

“Dường như con rất hiểu cậu ta nhỉ?” Từ Văn Sơn bật cười.

“Mấy năm trước con từng gặp hắn ta ở Mĩ, khi đó Diệp Kính Huy vẫn còn nhỏ tuổi nhưng rất biết che giấu thực lực bản thân. Con đã sớm đoán được gia nghiệp nhà họ Diệp sẽ rơi vào tay hắn, chẳng qua đã nhiều năm không gặp, công phu ăn chơi trác táng của Diệp Kính Huy tăng cường nhanh quá, hơn nữa cũng ẩn mình quá sâu, con vẫn chưa trông thấy bộ mặt thật của hắn.”

“Ồ? Vậy sao lần này con đoán chuẩn như vậy?”

“Tiêu Dật và hắn là bạn tốt, suy nghĩ của họ rất tương tự nhau, con chỉ lấy thủ đoạn của Tiêu Dật ướm vào kiểu người như Diệp Kính Huy thôi.”

“Hoá ra là vậy. Hai người đó dù sao cũng từng lớn lên cùng nhau mà.” Từ Văn Sơn ngừng một hồi rồi tiếp tục, “Lần này phương pháp con đưa ra quả thật rất hiệu quả, có thể bức bách khiến Diệp Kính Huy hiện thân ra. Thế hệ trẻ tuổi của Nam Dao bác thiếu một nhân tài nhạy bén quyết đoán như con đấy.”

“Bác Từ quá khen.”

Từ Văn Sơn mỉm cười: “Lúc mẹ con qua đời đã nhờ bác chăm sóc con cẩn thận, đáng tiếc sức khỏe bác mấy năm nay kém quá, thân mình còn lo chưa xong, khiến con phải chịu khổ rồi.” Nói đến đây, ông khẽ thở dài, “Tư Minh, bây giờ Tiêu Dật trở về rồi, cuộc tranh giành ghế tổng giám đốc là chuyện không thể tránh khỏi, hội đồng quản trị bên kia không ưa con đã lâu, nếu làm việc ở Đông Thành quá bức bối, chi bằng từ chức và qua chỗ bác đi, vị trí tổng giám đương nhiên sẽ thuộc về con.”Tư Minh thản nhiên đáp: “Cám ơn lời khen của bác Từ, con ở Đông Thành cũng không tệ lắm.”

Từ Văn Sơn ngẩng đầu nói với vẻ nghiêm túc: “Con biết mà, không phải bác giả vờ khách khí với con, bác thật sự hy vọng con có thể về đây giúp đỡ Nam Dao.”

Tư Minh yên lặng một chốc mới trả lời: “Đi từng bước xem từng bước thôi ạ.”

Lâu thật lâu sau, ông mới khẽ thở dài, thuận miệng chuyển đề tài câu chuyện: “Nghe nói gần đây con thường xuyên đến một hộp đêm, chưa kể còn rất thân thiết với một MB.”

(money boy)

Tư Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhuốm vẻ thâm trầm: “Bác Từ, dường như đây là việc riêng của con.” Thanh âm cố tình đè thấp hết mức, giữa sự kính cẩn lại lộ ra đôi chút xa cách.

Từ Văn Sơn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ông ho nhẹ một tiếng dời tầm nhìn qua nơi khác: “Việc riêng của con bác dĩ nhiên không nên xen vào, chỉ là. . . . . . con cũng không còn nhỏ nữa, chung quy cũng phải đưa ra quyết định đúng đắn chứ.”

“Bác Từ yên tâm, cậu ta không phải MB.”

“Hửm? Làm sao con biết chắc?”

“Nếu MB nào cũng ngạo mạn xấc xược giống cậu ta, hộp đêm kia đã đóng cửa lâu rồi.” Tư Minh ngừng một lát rồi cười cười, “Con nghi ngờ cậu ta chính là ông chủ của Crazy.”

“Khụ khụ. . . . . . .” Từ Văn Sơn hệt như vừa trải qua một cơn kích thích quá lớn, ông ho khan vài tiếng, “Con. . . . . .Con và ông chủ hộp đêm. . . . . . .Tốt nhất vẫn nên duy trì khoảng cách đi.”

Tư Minh lại gần vỗ nhè nhẹ lên lưng ông, “Bác Từ, việc riêng của con bác không cần nhọc lòng lo lắng đâu. Về phần ông chủ của Crazy, con vẫn đang điều tra thân phận cậu ta. Chuyện dây dưa với cậu ấy con đều có dự tính hết rồi.”

“Ừ, bác tin con sẽ giải quyết mọi chuyện tốt đẹp.” Từ Văn Sơn dừng một chút, đánh mắt lên chiếc đồng hồ treo tường, “Đã trễ rồi, con ở lại ăn cơm tối đi, Tiểu Thanh hiếm khi được về nước một chuyến, nó biết con tới nên cố tình mua rất nhiều đồ ăn.”

Tư Minh gật đầu: “Cung kính không bằng tuân lệnh.” Anh đứng dậy rời khỏi sô pha, “Con vào bếp xem Từ Thanh đang nấu món ngon gì đây.”

. . . . . .

Cô gái đứng trong nhà bếp có dáng người cao gầy, mái tóc xoăn mới uốn có vẻ rất thời thượng, chỉ nhìn lướt qua bóng lưng đã cảm thấy toát ra khí chất phi phàm.

Cô đang cúi đầu thái thức ăn trên thớt, chỗ Tư Minh đứng vừa khéo có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của cô, cằm thon và nhỏ, trên vành tai có đeo một chiếc khuyên tròn màu bạc khá lớn.

Thấy Tư Minh bước vào, Từ Thanh mỉm cười: “Chuyện của Thiên Vũ thu xếp xong hết rồi?”

“Ừ.” Tư Minh cười cười, nhìn lướt qua mớ thức ăn tươi ngon trên bàn, “Cần em hỗ trợ không?”

“Không cần đâu, thức ăn em làm còn ngon hơn chị gấp trăm lần, đối với một người phụ nữ mà nói, đây là sỉ nhục rất lớn.” Từ Thanh cười, nghiêng đầu hỏi, “Nam Dao mời em làm tổng giám đốc em từ chối, bên Đông Thành bị mọi người xa lánh lại nhất quyết không buông, em thật đúng là quá mức cố chấp.”Tư Minh trầm mặc một lát: “Ở bếp em không muốn nói chuyện trên thương trường, được không, em mệt chết đi.”

Từ Thanh hơi sửng sốt: “Vậy em muốn tán gẫu cái gì đây?”

“Chị còn nhớ rõ Diệp Kính Huy không?”

“Ừ, đương nhiên rồi.” Từ Thanh nghi hoặc ngẩng đầu lên, “Em có hứng thú với anh ta?”

Tư Minh hơi nhếch khóe môi lên: “Không chỉ hứng thú. Em còn muốn lột bỏ mặt nạ để nhìn thấy bộ mặt thật của hắn ta.”

Sáu năm trước.

Sản phẩm phần mềm do tập đoàn Thiên Vũ tự mình nghiên cứu được đánh giá cực tốt trên thị trường, đơn đặt hàng theo đó cũng ùn ùn kéo tới, khiến doanh số bán hàng cao kỷ lục. Khi ấy ở lĩnh vực phân phối, Thiên Vũ chỉ vừa chân ướt chân ráo bước vào nên hẳn nhiên chưa đạt được danh tiếng như hiện giờ, họ giao sản phẩm của mình cho Đông Thành thay mặt cung ứng, lần hợp tác thành công đó cũng khiến Thiên Vũ đạt được tên tuổi trên thị trường phát triển phần mềm.

Ngay lúc Đông Thành muốn trao đổi bước hợp tác tiếp theo với Thiên Vũ, chẳng hiểu sao đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Tư liệu về đơn đặt hàng của bạn hàng bên tập đoàn Đông Thành bị tiết lộ, thế nên Thiên Vũ kiểm soát số lợi nhuận khổng lồ mà Đông Thành kiếm được. Sau đó, bước hợp tác tiếp theo của hai bên dĩ nhiên không thành công, Thiên Vũ gia tăng số vốn đầu tư vào lĩnh vực phân phối, nước chứa phù sa không chảy ra ruộng ngoài, họ tự sản xuất tự tiêu thụ, về mặt phân phối sản phẩm cho công ty khác, họ học hỏi cách làm ăn của Đông Thành, ra sức kiếm lợi nhuận từ mức chênh lệch giá.

Tư liệu lần đó bị tiết lộ đương nhiên có quan hệ với anh chàng Diệp Kính Huy bí ẩn kia.

. . . . . .

Hôm ấy vừa khéo là sinh nhật Tiêu Tinh, thiên kim của chủ tịch tập đoàn Đông Thành.

Trong đại sảnh xa hoa của khách sạn, ánh đèn rực rỡ không ngừng chớp loé trên cao, dưới chân là sàn nhà bóng loáng như mặt gương, giữa tiệc rượu ăn uống linh đình luôn ngân nga tiếng dương cầm miên man không dứt.

Tư Minh là người phụ trách kinh doanh chi nhánh bên Trung Quốc của tập đoàn Đông Thành, nên anh phải theo tổng giám đốc lúc ấy đi tham gia buổi tiệc. Lúc anh đến, giữa trung tâm sàn nhảy có đôi nam nữ đang khiêu vũ, người thiếu nữ mặc bộ lễ phục dạ hội màu lam nhạt lộng lẫy, chàng trai cao hơn cô một cái đầu, vận một thân âu phục trắng tinh tươm, thoạt nhìn qua rất xứng đôi vừa lứa, kỳ quái chỉ là cả hai đều đang đeo mặt nạ. Ánh mắt Tư Minh chậm rãi quét qua toàn đại sảnh, khi đó anh mới phát hiện những người trẻ tuổi đều đeo mặt nạ.

Thư ký lại gần thì thầm bên tai anh: “Cô gái kia là nhân vật chính trong buổi tiệc đêm nay, Tiêu Tinh, đeo mặt nạ là ý kiến của cô ta, có lẽ do không muốn mọi người trông thấy gương mặt thật của mình.”

Buổi tiệc tập hợp nhiều nhân vật lẫy lừng trong giới kinh doanh hiển nhiên phải chú trọng thưởng thức, bậc cha chú thế hệ trước còn cố ý mang theo người thân, ngoại trừ để gặp mặt ra, còn thuận tiện tạo cuộc hôn nhân thương mại để xây dựng quan hệ vững chắc với người trong ngành. Khi ấy Tiêu Tinh chỉ vừa vào trung học, cô mang giày cao gót khiêu vũ, thường xuyên bất cẩn giẫm trúng chân của anh chàng kia, anh ta đeo mặt nạ che kín nửa khuôn mặt, chỉ có thể thấy khóe miệng luôn lạnh lùng mím lại, dùng vẻ mặt vô cảm khiêu vũ với bạn nhảy. Khúc nhạc chấm dứt, hai người cúi chào rồi lui ra. Tiếng đàn dương cầm du dương lại tiếp tục ngân vang, vài đôi nam nữ thi nhau tiến vào trung tâm sàn nhảy.Tư Minh không định tìm bạn nhảy, cũng không muốn làm người khác chú ý trong lúc này, vì thế anh nép mình ngồi trong một góc phòng ít ai thấy được, lặng lẽ uống rượu.

Đột nhiên trước mặt xuất hiện một người thanh niên.

Đôi giày da màu đen bóng loáng, cặp chân thẳng thon dài nhẹ nhàng khép chặt. Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, cánh tay ép sát thân người buông xoãi đút hờ vào túi quần, khớp xương trên ngón tay trắng nõn trông thật rõ ràng, đầu ngón tay cũng rất sạch sẽ. Nhìn lên trên một chút, chiếc eo hoàn mỹ được bộ âu phục cắt may khéo léo ôm gọn trông vô cùng tinh tế, cravat màu xám bạc nổi bật trên nền vải áo sơ mi trắng tinh, óng ánh dưới ngọn đèn thật khiến người người hoa mắt. Ánh mắt Tư Minh cuối cùng cũng dừng lại trên gương mặt cậu ta, đôi môi mỏng mím nhẹ tràn đầy vẻ cám dỗ, lộ ra chút phong thái biếng nhác hào hoa, đáng tiếc cậu ta cũng đeo mặt nạ nên không thấy rõ mặt.

Chiếc mặt nạ ấy cực kì độc đáo, ở trên vẽ hình xăm đáng sợ đủ năm màu xanh, đỏ, vàng, trắng, đen. Mọi người thông thường sẽ bị hình xăm ấy doạ mất mật mà chẳng dám ngắm kỹ gương mặt người đeo. Tư Minh ngẩng đầu lên đón nhận tầm mắt của đối phương, chỉ thấy đôi mắt trong veo sáng rực kia ẩn chứa ý cười, dường như đang hoà nhịp cùng ý nghĩ xấu xa trong lòng chủ nhân nó, vốn đang rắp tâm muốn làm điều gì đấy.

Đây là con trai của ông lớn nhà nào nhỉ?

Đương lúc Tư Minh đang cân nhắc thì lại nghe giọng nói của cậu ta vang lên: “Có thể mời anh khiêu vũ không?”

“Hửm?” Tư Minh vẫn bất động tại chỗ, thoáng đánh giá kẻ đối diện, “Hai người đàn ông làm sao khiêu vũ? Cậu muốn ôm tôi, hay tôi ôm cậu?”

Đôi môi chàng ta mím lại, tựa như đang cười: “Rõ ràng là tôi chỉ muốn bắt chuyện thôi, con người anh thật chẳng biết nhân tình thế thái.” Cậu ta ngừng một chút rồi bảo: “Không cảm thấy không khí quá ngột ngạt ư?”

“Không.”

Đối phương cười cười, lại gần bên tai anh rì rầm: “Muốn tôi dẫn anh đi dạo không? Một mình anh ngồi đây chả có gì vui cả.”

Tư Minh trầm mặc một lát rồi đáp: “Được thôi, phiền cậu rồi.”

Cậu ta đưa Tư Minh ra khỏi đại sảnh, trực tiếp vào thang máy lên lầu.

Tư Minh không thể không hiếu kỳ rốt cuộc gã này đang muốn gì.

Mãi đến khi được đưa vào phòng, Tư Minh mới vỡ lẽ. Trong giới kinh doanh bấy giờ có rất nhiều người trẻ tuổi dựa vào vũ hội để tìm kiếm mục tiêu, một đêm phóng túng thậm chí có khi còn bàn chuyện giao dịch trên giường, kẻ thích đùa cùng đàn ông cũng chả hiếm thấy, cơ mà Tư Minh vẫn thấy tò mò, gã này vừa ý một người giấu mình trong góc như anh ở điểm nào?

Vừa vào phòng, làn môi mềm mại đã áp sát bên vành tai, hắn ta dùng âm thanh cực kì quyến rũ nói: “Anh làm với đàn ông bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Thử một lần đi, tôi sẽ làm anh thật thoải mái.” Khóe miệng hắn ta cong lên một nét cười tà ác, ngón tay linh hoạt xâm nhập vào trang phục của Tư Minh, bất quá lại bị anh tóm chặt.“Tôi không thích bị người khác nắm trong tay.” Tư Minh cười cười, “Nếu cậu tự nguyện nằm dưới, tôi không ngại thử một lần.”

Hắn ta yên lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ khàng bật cười: “Tốt thôi, tôi còn chưa nằm dưới bao giờ, đêm nay dành tặng sự ngoại lệ cho anh vậy.”

Dứt lời, hắn kéo Tư Minh đến ngồi xuống sô pha, thuận tay mở ngăn tủ trong phòng ra, quả nhiên bên trong có để sẵn rượu, hắn mở nắp bình ngửi ngửi rồi mở miệng hỏi, “Chỗ này chỉ chuẩn bị rượu nho, muốn gọi điện kêu loại khác không?”

“Tùy cậu.”

Nghe thấy thế, hắn lấy ra hai chiếc ly trong suốt, rót từng dòng rượu nho đỏ thẫm vào, “Nào, uống một ly nhé.”

Hắn cầm ly rượu đưa tới bên môi, “Sao anh không uống? Sợ tôi hạ độc hả?” Thấy Tư Minh không đáp, hắn bật cười đổi ly với anh, “Chúng ta đổi là được chứ gì, như vậy anh yên tâm chưa.” Nói xong, đối hắn uống một hơi non hết nửa ly rượu, thấy Tư Minh vẫn chần chừ chưa uống thì lắc đầu, “Lòng nghi ngờ của anh sâu quá, được rồi, uống ly tôi uống qua này, vậy là yên tâm ha?” Hắn đưa nửa ly rượu còn lại cho anh.

Tư Minh nhìn đối phương một cái rồi uống cạn ly rượu, ai ngờ dòng rượu thơm ngon vừa tràn vào miệng, một trận đầu váng mắt hoa hiện lên trước mắt, thân thể anh mất hết sức lực ngã xuống sô pha, nóng hừng hực từng cơn.

“Cậu. . . . . .” Trong tầm nhìn mơ mơ hồ hồ, bóng dáng màu trắng của ai đó chầm chậm lại gần anh, bên tai vang lên thanh âm nhuốm đầy vẻ mê hoặc.

“Ây da, ngốc quá, thuốc không nằm trong rượu mà được bôi lên ly đấy. Tôi chỉ bỏ một ít thuốc có thành phần kích dục thôi, anh không phải sợ.” Kẻ đối diện phá lên cười đầy vẻ khinh miệt, đỡ Tư Minh lên giường xong, hắn từ từ cởi hết toàn bộ quần áo của anh, bò lại gần lấy tay nâng cằm anh lên, ám muội hỏi, “Tư liệu đâu?”

Tư Minh nhíu mày: “Tư liệu gì?”

“Giả vờ với tôi sẽ ăn khổ đó.” Khóe môi hắn lộ ra nụ cười gian ác, xoay người tìm trong tủ một chiếc roi, cười khẽ, “Tôi hỏi lại, tư liệu của khách hàng bên Đông Thành đâu?”

Tư Minh cười: “Thủ đoạn của cậu thật đê tiện.”

Hắn ta nhướn mi: “Tôi tiểu nhân lắm, bất quá anh cũng là phường nguỵ quân tử thôi, tôi trực tiếp hơn anh một tí không tốt sao.”

Nói xong, chiếc roi trong tay hắn hung hăng quất xuống, vẽ một vết hồng hồng trên ngực anh, trái phải đều vung một roi, vết roi giao nhau ngay trước ngực.

Tư Minh nhíu mày: “Cậu muốn tư liệu làm gì?”

“Tôi sẽ không hại anh, cơ mà tôi không muốn Đông Thành ăn được nhiều thịt ngon.” Đoạn, hắn xoay người lục tung túi quần lẫn túi áo anh, lấy ví tiền giấy tờ kiểm tra hết qua một lượt, cuối cùng phát hiện một chiếc USB nhỏ xíu treo chễm chệ trên chìa khoá, khóe miệng không khỏi cong lên, hắn nhanh nhẹn cướp lấy chiếc USB kia, quay qua nhìn gương mặt lãnh đạm của Tư Minh, “Tôi đã sớm đoán đúng mà, người đa nghi như anh nhất định sẽ mang theo tư liệu quan trọng bên người. Rất xin lỗi, tôi mượn thứ này dùng một chút.”Vì công hiệu của thuốc nên thân thể Tư Minh bắt đầu dấy lên phản ứng, hắn ta trông thấy thì ý cười càng đậm: “Tự làm tự chịu, anh đi theo cũng không phải lỗi của tôi. Tôi không chuốc thuốc với số lượng lớn đâu, anh tự mình thỏa mãn bản thân đi ha.”

Hắn đi hai bước thì bỗng dưng quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Tư Minh, “Thấy anh dễ rơi vào bẫy của tôi như vậy, tôi thương tình dạy cho anh ba chiêu.”

Hắn vươn ngón trỏ lên, khẽ nhếch khóe miệng: “Thứ nhất, thương trường như chiến trường, nếu không có lý do thì người ta tiếp cận anh làm chi, đừng tùy tiện tin tưởng tình một đêm.”

Sau đó là đến ngón giữa, ý cười nơi khóe môi càng ngày càng sâu: “Thứ hai, thường thường người thoạt nhìn càng vô tội thì tâm tư càng thâm, tựa như mặt hồ tĩnh lặng che giấu rất nhiều nguy hiểm.”

Cuối cùng là ngón áp út, hắn khép ba ngón vào nhau, như muốn đùa bỡn mà khều khều cằm Tư Minh: “Thứ ba, tư liệu mật đừng nên tùy thân mang theo, lỡ như gặp phải kiểu người bại hoại như tôi là anh xong đời. Tôi dạy anh một phương pháp cất giấu tài liệu, anh đó, tạo hai cái email, dùng một email gửi tài liệu đến cái còn lại, như vậy thì dù một cái có mất cũng còn nơi khác lưu trữ, tuyệt đối sẽ không sai sót. Chỉ cần internet là anh lấy được tư liệu, mà những kẻ khác dù có xới tung nhà anh, lột da anh cũng vĩnh viễn không tìm được.”

Nói đến đây, trong mắt hắn lộ ra chút ý cười nham hiểm: “Anh rơi vào kế của tôi, tôi cũng lấy làm áy náy lắm, sau này cẩn thận chút nhé.” Dứt lời, hắn vỗ nhẹ lên mặt Tư Minh, “Không nói hẹn gặp lại, tốt nhất chúng ta đừng nên tái ngộ nhau.” Sau đó, hắn chạm vào vết roi trên bờ ngực anh rồi nghênh ngang đi mất.

Ngày hôm sau, Diệp Trí Viễn nhận được một bức mail giấu tên, nhắc nhở ông về tầm quan trọng của đại lý phân phối và đạo lý nước chứa phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tự sản xuất tự tiêu thụ là tốt nhất, cộng thêm việc Đông Thành lợi dụng đơn đặt hàng chiếm lấy phần lợi nhuận bán phần mềm của Thiên Vũ do chênh lệch giá.

Không bao lâu sau, đàm phán giữa Đông Thành và Thiên Vũ thất bại, bên Đông Thành ngoại trừ Tư Minh, không một ai biết được nguyên nhân đơn đặt hàng bị tiết lộ, mà gã thanh niên bí ẩn đeo mặt nạ kia cũng chẳng xuất hiện thêm lần nào nữa.

Một tuần sau, Từ Thanh về nước mời Tư Minh đến nhà uống trà.

Tư Minh thuận miệng hỏi: “Chị và Tiêu Tinh là bạn tốt đúng không?”

“Ừ.”

“Tiệc sinh nhật cô ấy chị có tham gia không? Sao em không gặp chị?”

“Có mà, nhưng chị không đến đại sảnh, chỉ ở trong phòng tán gẫu với cô ấy.”

“Vậy chị nhớ có thế hệ con cháu nào của tân tú trong giới kinh doanh tham gia tiệc không?”

“Có vài người của Thẩm gia, bất quá họ đều ở đại sảnh trò chuyện với bác Tiêu.” Từ Thanh ngừng một chút rồi kể tiếp, “Cơ mà chị nghe nói Diệp Trí Viễn muốn dẫn con trai đến ra mắt, đáng tiếc ba người đó ai cũng không chịu đi, khiến ông ta tức giận đến mức suýt hộc máu.” Từ Thanh đong đưa tách trà nở nụ cười, “Ba anh em nhà họ Diệp đúng là kỳ quái, lúc ấy Diệp Kính Hy đang ở quốc nội, Diệp Kính Văn bận học vũ đạo, còn Diệp Kính Huy. . . . . . hình như ra ngoài uống rượu thì phải.”“Uống rượu?” Tư Minh hơi hơi nhíu mày, “Vào lúc đó mà đi uống rượu. . . . . .”

“Em sao vậy?”

“À, không có gì, em chỉ muốn lột chiếc mặt nạ để nhìn thấy gương mặt thật của cậu ta thôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio