Sáng hôm sau.
Chủ tịch Tiêu Chính Đức hiếm khi về nước đích thân đến tập đoàn Đông Thành, tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng trông ông vẫn rất linh lợi, đáng tiếc hồi đầu năm đã xảy ra chuyện bất trắc, khiến chân ông bị chấn thương nghiêm trọng, đến giờ vẫn phải sống trên xe lăn. Cô con gái duy nhất Tiêu Tinh đang đi du học, không thể tiếp nhận sản nghiệp của Tiêu gia, Tiêu Chính Đức giữ lại cổ phần dần dần trao quyền lực cho cấp dưới, có lẽ là muốn ẩn cư an hưởng tuổi già.
Diệp Kính Huy trông thấy Tư Minh lúc hắn đi trên hành lang.
Anh đang đẩy xe lăn của Tiêu Chính Đức đến chỗ chờ thang máy, ông cười dán sát vào tai anh nói chuyện, sắc mặt Tư Minh vẫn lạnh lùng như cũ, lúc nhìn thấy Diệp Kính Huy, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rất bình tĩnh, thản nhiên hỏi: “Khỏi bệnh chưa?”
Lòng Diệp Kính Huy chua xót, nhưng ở ngoài mặt hắn vẫn mỉm cười: “Ừ, ổn rồi. Mấy ngày nay ở bệnh viện nên tắt di động, không nghe tin nhắn lưu lại.”
Anh gật đầu: “Không sao là tốt rồi.” Sau đó anh bước vào thang máy.
-
Diệp Kính Huy gắn máy nghe trộm trên cúc áo vest của Tiêu Dật, ngồi trong văn phòng nghe trọn toàn bộ quá trình họp.Biểu hiện của hai bên cực kì xuất sắc, cuối cùng, chủ tịch ôn hòa nói mấy câu đại loại như “Hai kế hoạch đều rất ưu tú, nhưng phương án bên Tiêu Dật đưa ra phù hợp với việc hợp tác lâu dài cùng Nhân Thông hơn, Đông Thành có nhiều nhân tài như vậy là điều nên vui mừng”, thành viên đôi bên tuy bật cười phụ họa nhưng ấm lạnh ai cũng tự hiểu. Diệp Kính Huy đã sớm đoán được kết quả, thế mà lúc tuyên bố lòng hắn vẫn ẩn ẩn đau, nhất là khoảnh khắc nghe Tư Minh điềm nhiên nói câu “chúc mừng”, chẳng khác nào một mũi kim nhọn đâm vào người.
Mãi đến khi chủ tịch đã rời khỏi, Tư Minh mới hỏi: “Phong cách của kế hoạch lần này bên các anh hình như khác biệt khá lớn so với trước đây.”
Tiêu Dật cười: “Là ý tưởng San San bất chợt nghĩ ra ở tiệc mừng thọ mẹ, chúng tôi muốn thử nghiệm thứ mới.”
“À, ra vậy.” Tư Minh đáp một câu có lệ, đoạn, anh xoay người nói với Tô San San, “Cô Tô, tôi mượn laptop của cô xem một chút được không?”
Tô San San không chút do dự đẩy laptop qua: “Giám đốc Tư cần tài liệu gì sao? Tôi có thể trực tiếp gửi email cho anh.”
Tư Minh bình thản trả lời: “Không có gì, chỉ cảm thấy laptop này hơi quen mắt.”
Không khí chớp mắt đông cứng lại.
Trong khi Tô San San không biết nên mở lời thế nào, Tiêu Dật đã cười nói: “Dòng laptop cho doanh nhân của IBM, phổ biến mà.”
“Kiểu dáng này hình như được sản xuất có hạn.” Tư Minh ngừng lại, “Cô Tô mua ở đâu vậy, không ngại giới thiệu cho tôi chứ, tôi cũng thích nó lâu rồi.”
Câu cuối gần như đã lạnh tới đỉnh điểm, lúc anh đến cạnh Tiêu Dật còn thuận miệng nói: “Tổng giám đốc Tiêu, chúc mừng anh lại tìm được hiền tài.”
Bên tai truyền đến giọng nói buốt giá đến cực đỉnh, hệt như lưỡi kiếm băng đâm thẳng vào lòng Diệp Kính Huy. Hắn chỉ cảm nhận được cơn rùng mình nhoáng qua, như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu.
Sơ suất nhất thời, hắn đã quên đổi laptop! Nhưng ai ngờ được ngay cả laptop của hắn Tư Minh cũng nhận ra?!
. . . . . .
Diệp Kính Huy vốn định từ chức ngay sau ngày đó, không ngờ kế hoạch kinh doanh cho Nhân Thông còn rất nhiều công đoạn cần hắn hỗ trợ, hắn hợp tác với nhóm Tô San San và Chu Thục Ninh ngày càng hài hòa, tạm thời không thoát được, chỉ còn nước tiếp tục dùng thân phận Lưu Huy ngồi chờ cơ hội.
Nhờ quá trình tích cực mở rộng quảng bá của Đông Thành, phần mềm Nhân Thông vừa đưa ra thị trường nhanh chóng đạt được doanh số tiêu thụ trên một vạn, giống như một con ngựa đen bất ngờ tỏa sáng, đơn đặt hàng của bạn hàng kéo đến nườm nượp, lời khen ập đến ào ạt như thủy triều, kỷ lục về doanh số bán hàng liên tục gia tăng.
Diệp Kính Huy vẫn luôn vội vàng công tác, rất lâu rồi hắn chưa gặp Tư Minh trong công ty, cùng lúc đó đã có một ít lời đồn đang từ từ truyền khắp nội bộ. Từ trước đến nay, Diệp Kính Huy không quan tâm đến những tin đồn nhảm, đơn giản vì hắn thích làm theo ý mình, mãi đến một ngày nọ, khi vào kho tài liệu dưới tầng ba tìm kế hoạch kinh doanh nhiều năm trước, hắn mới tình cờ nghe được cuộc tán gẫu của hai cô gái ở cách vách.“Lần này tổng giám đốc Tiêu thắng thật đẹp mắt.”
“Cơ mà kế hoạch đó là ai làm nhỉ, mập mờ quá.”
“Không phải Lưu Huy sao?”
“Giỡn hoài, anh ta á? Vừa nhìn đã biết là dạng bên ngoài thếp vàng bên trong thối rữa, nếu không sao cả báo cáo sau cùng cũng chả dám làm?”
“Vậy sao tổng giám đốc Tiêu lại xem trọng anh ta thế, cô nói xem, có khi nào anh ta với tổng giám đốc Tiêu có gian tình không?”
“Cũng có lý. Tổng giám đốc Tiêu đối xử với anh ta quá tốt, bảo bọn họ không có quan hệ mờ ám, ai tin nổi.”
“Mấy ngày nay thường xuyên thấy tổng giám đốc Tiêu lái xe chở anh ta, quả thực là. . . . . .”
Lời nói của cả hai dần dần đi xa, Diệp Kính Huy bật cười, xoay người bước ra khỏi mặt sau giá sách, chợt thấy Tiêu Dật đang đứng đó cười như không cười, hắn ám muội lại gần trêu ghẹo: “Mấy cô nàng kia nói tôi với cậu có quan hệ mờ ám, cậu nghĩ thế nào, tổng giám đốc Tiêu?” Tiêu Dật cười khẽ vươn tay ra, Diệp Kính Huy đương định cầm tay hắn thì bỗng thấy hắn bình tĩnh tránh ra, bắt tay với người khác đứng sau lưng: “Giám đốc Tư, tình cờ quá.”
Thân thể Diệp Kính Huy thoáng chốc cứng đờ.
Tiêu Dật nhìn anh, tiếp tục cười nhã nhặn: “Tin vịt kiềm hãm người tài, giám đốc Tư đừng để bụng.”
Tư Minh thản nhiên đáp: “Đương nhiên tôi sẽ không để ý mấy lời vu vơ này.”
Tiêu Dật cười: “Vậy tôi về trước, hai người thong thả trò chuyện.” Dứt lời, hắn xoay người đi mất dạng, quẳng Diệp Kính Huy vào tầm nhìn lạnh như băng tuyết của ai kia.
Bầu không khí gượng gạo giằng co lâu thật lâu.
Tư Minh mở miệng đánh tan yên lặng trước: “Đã lâu không gặp.”
Giọng điệu bình thản, ánh nhìn hờ hững giống như trước kia.
Diệp Kính Huy quay đầu, thật sự lâu lắm rồi chưa gặp lại nhau, tóc anh đã cắt ngắn, những đường nét trên khuôn mặt càng lộ rõ vẻ lãnh đạm hơn xưa. Tuy hiện giờ đối mặt nhau nhưng y như người dưng nước lã. Khoảng cách bỗng chốc bị kéo ra xa, tâm trạng vui vẻ mỗi khi gặp đều muốn trêu anh cũng tan biến không còn một mảnh.
Diệp Kính Huy định thần nhìn anh: “Giám đốc Tư tìm tài liệu sao?”
Tư Minh không trả lời, anh hỏi một cách nhạt nhẽo: “Còn muốn nuôi mèo nhà cậu không?”
Đáy mắt không hề toát ra chút ý cười nào, thái độ của anh lạnh nhạt như thể đang nói với người lạ, thanh âm hoàn toàn không có chút độ ấm.
Diệp Kính Huy nghiêng đầu tránh ánh mắt anh, đặt tài liệu trở về giá sách, hắn điềm tĩnh đáp: “Buổi chiều giám đốc Tư đem đến cho tôi đi, mấy ngày nay phiền anh chăm nó rồi.”
“Tôi luôn mang nó theo bên người.” Anh trầm giọng đáp một câu, sau đó bổ sung: “Bây giờ đưa cậu luôn đi.”
Hai người cùng nhau bước vào thang máy, lên văn phòng trên tầng mười một.Do sắp đến giờ tan ca nên thang máy đều phải dừng ở mỗi tầng một lát, có người vào lại có người ra, ai cũng mỉm cười chào hỏi: “Giám đốc Tư.”
Tư Minh chỉ gật đầu, có đôi khi thì ừ một tiếng, gặp vài người quen mới nói qua nói lại được dăm ba câu.
Người càng ngày càng đông, khoảng cách giữa họ cũng càng ngày càng xa, vốn đang đứng sóng vai mà cuối cùng lại bị đẩy ra hai góc, lúc ngẩng đầu ngay cả đường nét sườn mặt đối phương cũng có chút mơ hồ.
Đến khi lên tầng , cả hai cùng bước ra khỏi thang máy, trên đường đến văn phòng chợt thấy một cậu thiếu niên đang sốt ruột lượn qua lượn lại ở hành lang.
“Anh hai!” Cậu nhóc kia vừa thấy Tư Minh đã nhảy chân sáo nhào lại, “Em tìn khắp nơi cũng không thấy anh.”
Ánh mắt Tư Minh lúc này mới toát ra chút dịu dàng, anh xoa đầu cậu nhóc: “Sao lại chạy đến công ty anh?”
“Em gọi điện thoại nhưng đường dây bận hoài, bèn trực tiếp chạy tới tìm anh, đúng giờ nghỉ trưa nên không làm lỡ công tác của anh đâu!”
Tư Minh hỏi bâng quơ: “Chuyện gì gấp thế?”
“Ờ thì, ngày một tháng năm em muốn đi du lịch, hôm nay hết hạn đăng ký.”
“Lại bò lết tiếp?”
“Anh! Sao anh nói khó nghe vậy chớ, em đâu phải bò sát! Lần này em muốn leo núi Thái Sơn!”
“Ừ, bò lên Thái Sơn.”
“. . . . . . Anh hai.” Tư Kiệt bổ nhào lại túm lấy bả vai Tư Minh, “Sang năm lên lớp rồi, học bù rất đau khổ, nhân dịp bây giờ còn được hưởng kỳ nghỉ của con người, anh ‘phóng thích’ em một lần được không? Hì hì, em cam đoan không ảnh hưởng đến học tập! Vả lại đây là du lịch theo đoàn với bạn cùng lớp, bảo đảm an toàn!”
“Ừ, vậy đi đi.”
Tư Kiệt hưng phấn nhảy nhót ôm chầm lấy anh trai, đoạn, cậu ngoảnh đầu sang nhìn Diệp Kính Huy, trong mắt đong đầy sự nghi hoặc không rõ nghĩa.
Ba người vừa ngoặt qua ngã rẽ liền gặp Tiêu Dật mới tan ca.
“A Huy, đúng lúc tan ca, chúng ta cùng ăn trưa đi.” Tiêu Dật nói xong thì bóp vai Diệp Kính Huy, kín đáo dùng lực như muốn ám chỉ điều gì đó.
Tư Minh cũng không quay đầu lại, anh lạnh lùng nói: “Tôi còn có chuyện tán gẫu với em trai.”
Diệp Kính Huy đáp: “Được rồi, buổi chiều tôi qua lấy.”
. . . . . . .
Tiêu Dật không dẫn Diệp Kính Huy đi ăn cơm, ngược lại kéo hắn vào văn phòng tọa lạc ở hướng bắc của mình.
Tiêu Dật vốn là người luôn luôn tươi cười, chưa từng lộ ra vẻ nghiêm nghị như bây giờ, Diệp Kính Huy buộc phải sầm mặt theo, hắn hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi vừa lấy được tin mật, lãnh đạo cấp cao của ngân hàng cho Thiên Vũ vay vừa vào tù, chuyện cho vay phải gác lại. Nhưng mấy ngày trước Thiên Vũ và Nam Dao vừa hoàn thành một cuộc mua bán lớn, hợp đồng đã ký xong, hiện tại đang bắt đầu chuẩn bị quảng bá. Nếu lúc này không có tiền cho vay, tài chính sẽ hoàn toàn bị ‘đóng băng’. Quan trọng hơn là Tư Minh nói mạng lưới chuỗi bên Đông Thành cũng bị hacker tấn công, không thể giúp Thiên Vũ xử lý số hàng còn tồn đọng.”Diệp Kính Huy nhíu mày, “Thật ra lần này tôi bảo Lương Bình buông Nhân Thông ra để hợp tác với Nam Dao, anh ta nói tiền vay đã có rồi, tại sao bỗng nhiên gặp phải sự cố này?” Hắn dừng lại, “Tôi không tin đây là trùng hợp.”
“Có lẽ có người bẫy chúng ta.” Tiêu Dật thở hắt ra.
“Theo như tôi biết, hiện tại số hàng tồn kho của Thiên Vũ đã được giải quyết một nửa, tiền vốn đang được thu vào từ từ, hay là cậu giúp gấp vụ này, thử trình bày hợp tác ba phương mà trước đây bố tôi và chủ tịch Tiêu từng nói qua xem?” Diệp Kính Huy đề nghị.
“A Huy, chúng ta lại suy nghĩ cùng hướng. Sáng nay tôi đã đề xuất với chủ tịch về dự án ‘hợp tác ba phương’, muốn cùng Thiên Vũ làm đại lí cho sản phẩm của Nam Dao, để Thiên Vũ nhận phân phối và bán hàng, tập trung quảng bá giai đoạn đầu thì chuyển cho bên tôi, nhằm chia sẻ áp lực tài chính để Thiên Vũ có thời gian quay vòng đồng vốn.” Tiêu Dật ngừng lại, chuyển chủ đề, “Nhưng do Tư Minh nhất quyết phản đối, dự án này cuối cùng không được thông qua.”
Tư Minh cực lực phản đối, xem ra anh tuyệt đối không muốn giúp Thiên Vũ. Tiêu Dật dẫu muốn hỗ trợ cũng không cách nào hành động được.
Thấy Diệp Kính Huy vẫn trầm mặc, Tiêu Dật khẽ thở dài: “Còn một chuyện khó xử lý hơn.”
“Chuyện gì?”
“Tư Minh đang điều tra cậu.”
Diệp Kính Huy dựa lưng vào ghế, khép hờ mắt lại.
Tiêu Dật dừng chốc lát rồi nói: “Tôi nói, người anh ta điều tra không phải Lưu Huy, mà là Diệp Kính Huy, thậm chí còn tra cả anh cậu.”
“Trước mắt tra được nhiều hay ít?” Diệp Kính Huy điềm tĩnh hỏi.
“Lần trước tôi gọi điện thăm dò, anh ta đã biết cậu âm thầm kế thừa sản nghiệp của Diệp gia. Khi đó anh ta vẫn nghĩ cậu còn ở nước ngoài.”
“Hiện tại?”
“Anh ta biết cậu về nước rồi.”
Trong đầu mơ hồ tái hiện lại đoạn đối thoại lúc thảo luận về Nhân Thông, khi Tư Minh gọi hắn và Lưu Duy Giai vào văn phòng.
“Trong thời gian này, các đối thủ khác đều đang bận tối tăm mặt mày để giành quyền làm đại lý phân phối phần mềm cho Nam Dao, nên sẽ không ai tranh giành Nhân Thông với chúng ta.”
“Có thể là ngài chủ tịch Diệp thích đứng sau màn thao túng, cuối cùng cũng về nước rồi.”
Sắc mặt Diệp Kính Huy càng lúc càng tối.
Ai ngờ lúc đó anh ta cũng không phải thuận miệng nói, mà đã sớm hoài nghi, hơn nữa còn đang bí mật điều tra.
“Vậy anh ta có biết Diệp Kính Huy, Lưu Huy và MB đều cùng một người không?”
“Hẳn còn chưa tìm được chân tướng. Mấy năm nay cậu vẫn luôn nấp trong bóng tối kín đáo hành động, có lộ diện cũng đeo mặt nạ, dù là trên mạng hay ngoài đời cũng lưu lại cực ít ảnh chụp, dù có cũng là một hai tấm ảnh thẻ hoàn toàn không giống mặt thật, anh ta chắc chắn không biết Diệp Kính Huy trông như thế nào.”Diệp Kính Huy yên lặng thật lâu, bỗng bật cười quái dị: “Thực ra tôi có lưu lại ảnh chụp, còn cận cảnh nữa.”
Tiêu Dật biến sắc: “Bao nhiêu người đang chăm chú quan sát muốn nắm lấy nhược điểm của cậu, sao lại bất cẩn như vậy?”
Diệp Kính Huy nhún vai: “Lúc trước vì buộc Hà Vân từ hôn, tôi chụp hơn ba mươi tấm có khuynh hướng đồng tính gửi đến cô ấy, chuyện này tôi giao cho người thân tín nhất làm, Hà Vân nhận được cũng thiêu hủy ngay , tôi vốn tưởng không có vấn đề.” Giọng nói của hắn chợt biến lạnh, mày nhăn ngày càng gắt, “Tiếc là người tôi tín nhiệm nhất lại phản bội tôi.”
“A Tề?”
Diệp Kính Huy gật đầu: “Đây là thất bại lớn nhất của tôi. Không ngờ cậu ta lại yêu Quan Thiên Trạch, còn nghe theo dặn dò của hắn gửi một phần ảnh chụp cho bố tôi. Có thể Quan Thiên Trạch muốn bố tôi thất vọng về đứa con thứ này, tạo cơ hội để hắn tiến hành kế hoạch soán vị đoạt quyền.”
Đôi mày của Tiêu Dật cũng nhíu chặt: “Nói vậy là ảnh chụp ở chỗ Quan Thiên Trạch.”
Tuy là nghi vấn nhưng lại dùng ngữ điệu khẳng định.
Diệp Kính Huy cười khẽ: “Tôi tin chắc hắn ta không dễ dàng buông tha tôi đâu.”
Tiêu Dật trầm mặc: “Bất quá, hình như Tư Minh không có gì liên quan tới Quan Thiên Trạch, hẳn họ sẽ không chạm mặt nhau.”
“Dẫu Tư Minh biết tôi là Diệp Kính Huy cũng chẳng nhằm nhò gì.” Hắn yên lặng một chốc rồi xoa nhẹ thái dương, “Nếu tôi đã đứng ở phe đối địch, cho anh ta một đao hay hai đao cũng đâu có gì khác nhau?”
Tiêu Dật nhíu mày: “Ý cậu là sao?”
“Một khi đã như vậy, khiến anh ta triệt để mất chức đi.”