Gia đình ba thế hệ cùng quân quần bên sô pha vừa xem TV vừa dùng bữa, ngôi nhà vốn lạnh lẽo nay trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Diệp Khiêm cắt bánh ngọt ra đưa cho mỗi người một miếng to, nhóc ăn ngon lành đến nỗi miệng dính đầy bơ, trông đáng yêu vô cùng, tâm tình Diệp Trí Viễn cũng có vẻ rất tốt, ông không những mỉm cười mà còn ôm đứa cháu đích tôn vào lòng, gắp rau cho cậu nhóc. Sau khi ăn xong, Tư Minh và Diệp Trí Viễn ngồi trên sô pha tán gẫu, còn Diệp Kính Huy lại bị Văn Tích Tuệ tìm cớ gọi vào bếp giúp đỡ.
Đã mấy hôm không gặp, Văn Tích Tuệ dường như đã già đi vài tuổi, mái tóc đen óng của bà đã lấm tấm vài sợi bạc.
Diệp Kính Huy đứng sau lưng mẹ, chỉ cảm thấy lòng chua xót vô hạn, qua được sinh nhật năm mươi tuổi rồi, ba còn có thể sống bao lâu đây, cả mẹ bấy lâu nay vẫn luôn vất vả bôn ba theo ông cũng đã có vết nhăn hằn trên khóe mắt, không còn xinh đẹp như thuở xưa nữa.
“A Huy, chuyện con hợp tác với Tư Minh để đối phó Quan Thiên Trạch, ba mẹ đều biết rồi.” Văn Tích Tuệ vừa rửa bát vừa dịu giọng nói, “Nếu sự việc sắp đến hồi kết thúc, con và Tư Minh cũng có thể bắt đầu lại lần nữa.”
Diệp Kính Huy lặng yên một lát mới đáp: “Mẹ, chuyện này con sẽ tự có cách.” Hắn dừng lại vài giây rồi nói lảng sang chuyện khác, “Sức khỏe của ba sao rồi ạ?”“Ba con vẫn không chịu nằm viện, bác sĩ đã đề nghị ông ấy ở nhà tĩnh dưỡng, hiện giờ. . . .” Văn Tích Tuệ chần chừ, giọng bà khô khốc: “Hiện giờ, tế bào ung thư đã lan rộng ra rồi.”
Sau đó bà im lặng, cả gian bếp chỉ còn sót lại tiếng nước chảy róc rách.
Diệp Kính Huy đứng lặng đi tại chỗ, khẽ nhắm mắt lại.
Lần trước khi đi du lịch chung, Tư Minh mua bộ trà cụ làm quà cho ba hắn, bất kể mục đích của anh ta là gì, có lẽ hắn cũng nên nói một tiếng cám ơn.
Sinh nhật năm mươi tuổi này sẽ là lần sinh nhật cuối cùng trong cuộc đời ba hắn, ba đứa con trai, không ai nhớ tặng quà cho ông, chỉ có Tư Minh hoàn thành trọn vẹn tâm nguyện của ông.
Lúc hắn trở ra phòng khách, ba và Tư Minh vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ.
Nội dung chính đều xoay quanh trà cụ, Tư Minh còn hào hứng kể chuyện cho Diệp Khiêm nghe.
“Năm ấy hoàng đế Ung Chính cho các hoàng tử đi thăm hỏi dân gian, tìm một loại đá biết ca hát, ai tìm được thì ngôi vị hoàng đến sẽ truyền cho người đó. Thế là thực sự có một hoàng tử tìm được loại đá nọ, người mà sau này trở thành vua Càn Long.”
Diệp Khiêm tò mò hỏi: “Một tảng đá biết hát ạ, chính là loại mõ này sao?”
Tư Minh mỉm cười xoa đầu cậu nhóc: “Ừ, con áp tai vào chén trà nghe thử xem, có phải nghe được tiếng thủy triều không?”
Diệp Khiêm liền áp tai vào nghe, nhóc hưng phấn đáp: “Thật sự có ạ.” Dứt lời còn cười rạng rỡ với Diệp Kính Huy, “Chú ba cũng tới nghe thử đi.”
Đúng là đồ con nít ngây thơ, Diệp Kính Huy trợn mắt.
“Chú ba. . . .”
Giọng của Diệp Khiêm rất chi là tủi thân, Diệp Kính Huy đến ngồi cạnh Tư Minh, không thèm để ý đứa cháu.
Diệp Trí Viễn bỗng nhiên cất tiếng: “Tiểu Khiêm, con đi phụ bà nội rửa hoa quả đi.”
Diệp Khiêm dạ một tiếng, leo xuống khỏi sô pha rồi vọt ngay vào nhà bếp.
Trước mặt Diệp Trí Viễn và Tư Minh đều có một tách trà, hôm nay nhà hắn không có người giúp việc, tách trà này hẳn là do đích thân anh pha.
Tư Minh đưa cho Diệp Kính Huy một tách, chợt nghe Diệp Trí Viễn nói: “Cho nó uống thật phí của trời, nó chỉ biết rượu chè be bét thôi.”
Diệp Kính Huy ngượng ngùng buông tách trà xuống, lại trông thấy ánh mắt Tư Minh nhìn hắn thấp thoáng một chút dịu dàng: “Em nếm thử xem, đây là Thiết Quan Âm mới mua.”
“Ừ.” Diệp Kính Huy cầm tách trà nhấp vài ngụm, mùi vị trà Tư Minh pha vẫn như trước, có một thứ hương thơm ngan ngát đặc biệt. Hắn không khỏi thầm cười nhạo bản thân, có lẽ là vì tác dụng tâm lý, trà đắng do anh tự pha dẫu đắng thế nào cũng khiến người ta khó mà quên được.
Diệp Trí Viễn ngồi nghiêm chỉnh, ông lia ánh mắt lạnh lùng về phía hắn, chủ đề lại quay về thương trường: “Thiên Vũ bây giờ ra sao rồi?”“Rất thuận lợi ạ.” Diệp Kính Huy điềm tĩnh đáp.
Diệp Trí Viễn gật đầu, ông nhìn sang Tư Minh: “Tư Minh, bên cậu thì sao?”
“Sau khi sáp nhập hai công ty, có vấn đề nhỏ trong nội bộ con đang xử lý.”
“Là điều chỉnh nhân viên à?” Diệp Trí Viễn dừng một lát, ông chùng giọng, “Trong kinh doanh, tuy làm việc cần quyết đoán và tàn nhẫn, nhưng đôi lúc cũng nên để lại một phần tình cảm, đừng dồn bất kì ai vào đường cùng. Ít đi bao nhiêu kẻ thù thì nhiều thêm bằng ấy bạn bè, không cần thiết dùng thủ đoạn chặt đứt mọi đường đi của người ta.”
Lời ông nói dường như có ẩn chứa hàm ý, Diệp Kính Huy đương nghi hoặc đã thấy Tư Minh mỉm cười, anh đáp: “Con biết ạ, chú cứ yên tâm.”
Diệp Trí Viễn hài lòng gật đầu, “Vậy hai đứa nói chuyện đi, ta nghỉ ngơi trước.” Nói xong, ông xoay người đi lên lầu.
Sau khi ông rời khỏi, Diệp Kính Huy nhìn qua chỗ ông vừa ngồi, chợt thấy cả nhúm tóc bạc rơi lả tả. Hẳn là trị bệnh bằng hóa trị đã khiến ông rụng tóc, thảo nào ở nhà ông cũng phải đội mũ.
Diệp Kính Huy trầm mặc, quay đầu nhìn bóng lưng ba mình.
Đã nhiều ngày không gặp, Diệp Trí Viễn cơ hồ già đi rất nhiều, tấm lưng vốn thẳng giờ đây đã hơi cong, khi lên cầu thang, tuy bước rất vững nhưng lúc mũi chân cách mặt đất, ông cũng không khống chế được cơn run.
Diệp Kính Huy nhìn mãi đến khi bóng ông biến mất ở đầu cầu thang.
Chợt cảm thấy có một bàn tay ấm nóng đang đặt trên vai mình, vỗ nhẹ như muốn an ủi.
Diệp Kính Huy nhếch môi cười: “Chúng ta về nhà đi.”
Hắn không muốn ở lại nơi này, bầu không khí ngột ngạt làm hắn khó thở.
Tư Minh lái xe về ngoại ô, ở bên trong xe, radio đang phát một vở tiểu phẩm có nhân vật cãi nhau chí chóe, Diệp Kính Huy ngoảnh sang, bắt gặp Tư Minh đang chuyên tâm lái xe, đôi lúc khẽ nhếch môi cười vì lời thoại hài hước trong vở kịch.
— Tư Minh, rốt cuộc là loại người nào?
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn hoài nghi anh ta, nhưng vẫn không cách nào đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Có lẽ ấn tượng ban đầu về anh ta mới là chân thực nhất.
Bề ngoài nghiêm nghị, không hề nương tay trước đối thủ, với cấp dưới cũng thường xuyên lạnh lùng quở mắng.
Nhưng anh ta cũng là người sau giờ tan tầm chịu đeo tạp dề quanh quẩn trong phòng bếp nấu cơm, lúc xào rau vẻ mặt vô cùng ôn hòa; mỗi khi buồn chán sẽ xem TV, thấy những trò khôi hài thông tục cũng nhếch môi cười. Anh ta sẽ chu đáo chuẩn bị quà sinh nhật cho ba, hơn nữa còn tinh tế bảo là đây là quà chung của anh ta và hắn, để ba được hưởng trọn một sinh nhật vui vẻ cuối cùng của cuộc đời.
Anh ta sẽ ngồi tán gẫu với trưởng bối, cách nói chuyện trầm ổn, dù ba có dùng giọng điệu ra lệnh của người trên cao nhìn xuống anh cũng chỉ mỉm cười.
Anh ta sẽ kể chuyện cho Diệp Khiêm nghe, nhìn nhóc con hưng phấn cũng không cảm thấy nó ấu trĩ, lại càng không phiền chán.Anh ta sẽ nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay hắn mỗi khi tâm tình hắn tồi tệ, nhưng không nói gì cả, chỉ vỗ vỗ như muốn khích lệ, hoặc như muốn truyền cho hắn một chút ấm áp và yên bình.
— Chính một người đàn ông như thế mới bất tri bất giác đi vào lòng Diệp Kính Huy. Cũng là hai chữ “Tư Minh” này khiến Diệp Kính Huy cảm thấy hắn không hề cô đơn như đã tưởng.
Nhưng, cũng là anh, mưu sâu kế hiểm, hờ hững vô tình.
Biết rõ Quan Thiên Trạch sẽ hủy hoại tương lai của Tiêu Dật, anh ta lại trơ mắt ra xem kịch hay. Biết rõ lần nọ đi du lịch sẽ xảy ra bất trắc, anh ta cũng không nhắc nhở. Biết rõ tập đoàn Thiên Vũ bị vây vào thế nguy khốn thậm chí gần như phá sản, anh ta cũng có thể thong dong trộm gửi tin nhắn sau lưng hắn. Anh ta vừa đối mặt với trêu cợt của hắn, vừa âm thầm thao túng sự sống chết của Diệp gia.
Sau khi làm tình, anh ta chỉ để lại bốn chữ “trò chơi chấm dứt” liền dứt khoát xoay người bỏ đi, thời điểm nắm được quyền sinh sát Thiên Vũ trong tay sẽ thản nhiên ra điều kiện.
Anh ta thật sự ngụy trang rất tài tình, thậm chí có thể nở nụ cười hoàn mỹ ngay trước mặt người mình hận nhất.
Người như vậy có thể hoàn toàn tin tưởng được sao? Câu “anh yêu em” kia có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả? Sao hắn lại có thể ngu xuẩn sa vào sự quan tâm của anh đến nỗi không thể kiềm chế, thua thảm hại giống như lần trước? Ai khẳng định được sự dịu dàng kia không phải là một cái bẫy khác?
Diệp Kính Huy nhìn gương mặt nghiêng thoáng chút ý cười của anh, lòng đầy ưu tư. Hắn không đủ độ lượng để buông tha những dối trá lọc lừa trong quá khứ, mở rộng lòng với người đàn ông kia. Hay nên nói là, tới tận bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ mở lòng với bất kì ai, không hề phòng bị mà kể chuyện mình đã giấu kín bao năm qua, từ sau khi gặp gỡ Tư Minh, hắn đã làm trái với nguyên tắc rất nhiều lần.
Loại cảm xúc mơ hồ này làm Diệp Kính Huy có chút phiền muộn, nỗi bất an khi ở phe đối lập với anh lúc còn trong tập đoàn Đông Thành lại quay trở về, hơn nữa ngày càng rõ rệt hơn, giống như có con kiến đang gặm cắn trái tim, mỗi khi suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo, hắn sẽ cảm thấy đau dữ dội hơn lần trước, hòa lẫn trong đó là cả sự chột dạ và áy náy.
“Sao từ nãy đến giờ em nhìn anh suốt vậy?” Tư Minh đột nhiên cất lời, kéo hồn Diệp Kính Huy quay về thực tại.
Diệp Kính Huy khép hờ mắt lại: “Bệnh của ba tôi đã đến thời kỳ cuối rồi, sinh nhật năm nay có lẽ sẽ là lần cuối cùng.” Hắn ngưng một lúc rồi quay sang nhìn anh, nhếch môi, “Vậy nên, hôm nay rất cám ơn anh.”
Tư Minh vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang đặt trên đùi của hắn: “Không cần khách sáo.”
“Ba rất thích món quà đó, mấy năm nay tôi chưa từng thấy ông vui như vậy.”
Tư Minh dừng lại một chốc, anh mỉm cười: “Ừ, trước đây khi mua quà biếu, anh cũng không ngờ nó sẽ trở thành vật kỷ niệm có ý nghĩa như vậy.”
Là quà sinh nhật, hay là món quà cuối cùng trước khi sinh mệnh kết thúc?
Diệp Kính Huy lặng đi một lát: “Còn một bộ nữa đâu? Tôi nhớ anh mua hai bộ giống nhau.”Tư Minh bình thản đáp: “Tặng một vị trưởng bối khác.”
— Đó là người cha anh đã hận suốt bao năm qua, nhưng lúc mua quà vẫn không quên chọn cho ông một phần. Suốt ngần ấy năm, ông vẫn luôn ân hận và áy náy, Tư Minh còn nhớ như in đôi mắt ngân ngấn nước khi ông vừa tìm được anh, rồi cả lúc anh bị bệnh phải vào bệnh viện, ông ngồi ở bên giường, hai tay run rẩy muốn xoa đầu anh nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Bởi vì ông luôn cảm thấy có lỗi, anh mới thuận lợi lợi dụng Nam Dao để cứu Thiên Vũ. Trông thấy con trai ruột dùng công ty khác nuốt trọn lấy cơ nghiệp mình tự tay gây dựng, còn sửa lại tên, ông cũng không nói gì, chỉ yên lặng cúi đầu.
Nhiều khi đây gọi là thù hận, nhưng cũng chẳng phải hận sâu đến nỗi không buông tay được, mà chỉ là không muốn buông thôi. Giống như một bao đồ nặng đeo đã quen, lúc bỏ xuống cảm thấy như thiếu thứ gì.
Diệp Kính Huy cũng không truy hỏi vị trưởng bối kia là ai, hắn chuyển chủ đề: “Năm mươi năm qua, ba tôi bỏ phân nửa thời gian ở trên thương trường, dốc sức làm việc, liều mạng cả đời mới tạo ra được tập đoàn Thiên Vũ, ai ngờ lại thành củ khoai lang nóng
[]
trong tay ba anh em tôi. Hiện giờ tế bào ung thư đã lan rộng ra rồi, bác sĩ cũng bó tay, ông ấy chỉ có thể chờ. . .chờ đến khoảnh khắc sinh mệnh kết thúc.”
Một người đàn ông mạnh mẽ là thế, bây giờ lại chỉ có thể lặng lẽ nằm chờ chết.
Hà tất phải như vậy? Vất vả nhiều năm là muốn để lại của cải cho con cái sao?
Ba anh em hắn chỉ bằng năng lực cũng đủ nuôi sống bản thân, cũng sẽ không vì đống của cải đó mà gần gũi hơn với ông.
Một người cha suốt ngày chỉ lo làm việc, chưa khi nào để tâm đến gia đình, một người cha hở có sai lầm là không nói tiếng nào đã vung roi đánh mắng, một người cha từ khi con cái còn nhỏ đã tách chúng ra, bắt chúng sống và học tập tự lập, tiền của ông để lại cũng không đủ bù đắp những thứ đã mất đi mấy năm qua, ví dụ như tình thân và sự quan tâm, lại ví dụ như một gia đình đầm ấm.
“Ba tôi thật sự là kiểu trưởng bối không ai chịu nổi. Nhưng bây giờ bệnh hết cách cứu rồi, tôi vẫm cảm thấy có chút mệt mỏi. Ông ấy đánh người nhanh nhẹn như vậy, tôi vốn nghĩ ít nhất ông phải sống đến tám mươi tuổi.”
Nói tới đó, hốc mắt hắn ửng đỏ, hắn cười khẽ, khép mắt lại.
Tư Minh cầm tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau rất chặt, dường như cũng làm cho tâm hồn cả hai gần nhau hơn một chút.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Diệp Kính Huy quay đầu nhìn cảnh ngoài cửa xe, những ngôi nhà nhỏ trong khu biệt thự đã gần ngay trước mắt, “Tới rồi, tôi xuống xe ở đây, anh lái đến bãi đỗ đi.”
“Ừ.”
Nhìn xe của Tư Minh dần mất bóng ở cuối đường, vẻ mặt Diệp Kính Huy trong nháy mắt rất phức tạp.
Lấy di động ra gọi cho Tiêu Dật, hắn chùng giọng hỏi: “Cậu khẳng định số tiền Tư Minh dùng thành lập Nhân Thông là kiếm được từ thị trường chứng khoán?”“Ừ, lúc ấy thị trường tài chính Đông Nam Á gặp khủng hoảng, chúng ta chẳng phải cũng dùng tên Jae kiếm được một khoản sao? Tư Minh cũng không nhàn rỗi.” Tiêu Dật dừng một chút rồi nhẹ giọng nói, “Tôi đã biết tài khoản của anh ta rồi, cậu thật sự xác định muốn anh ta khuynh gia bại sản?”
Diệp Kính Huy im lặng một hồi mới khẽ thở hắt ra: “Dẫu sao cũng phải thắng một lần mới cam tâm.”
“Được rồi, nói cho cậu biết, Tư Minh có hai tài khoản, sắp tới sẽ phân ra để mua cổ phiếu. Một là của Hằng Xương, hai là công ty công nghệ Duy Phương. Tôi nghĩ cậu chơi chứng khoán được mấy năm rồi, hẳn sẽ biết rành giá thị trường.” Tiêu Dật đột nhiên nghi hoặc hỏi, “Tôi vẫn khó hiểu ở chỗ tại sao cậu biết anh ta mua cổ phiếu nào, y như cậu có dự kiến trước vậy? Cậu sẽ không gắn máy nghe trộm trên người anh ta chứ?”
Diệp Kính Huy khựng lại, mỉm cười: “Tôi là kẻ xấu xa mà, đâu phải không có khả năng làm trò gắn máy nghe trộm.”
Thấy Tư Minh ở đằng xa đang đi về hướng cửa nhà, Diệp Kính Huy nói: “Được rồi, chờ thị trường chứng khoán mở phiên giao dịch thì nói tiếp, tôi đã nghĩ sẵn biện pháp đối phó với anh ta rồi.”
. . . . . . . .
“Sao còn chưa vào?” Tư Minh nhìn Diệp Kính Huy, trong đôi mắt ánh lên ý cười.
“Chờ anh cùng vào.” Diệp Kính Huy nở nụ cười thật tươi, tiến sát đến bên tai Tư Minh, cắn nhẹ vào vành tai anh, “Vào nhà thôi.”
Người Tư Minh cứng đờ, anh im lặng mở cửa.
Vừa bước vào nhà, Diệp Kính Huy liền xoay tay khóa cửa, ôm lấy vai Tư Minh, hôn anh.
Hiếm khi Diệp Kính Huy chịu chủ động, hắn vói đầu lưỡi vào miệng Tư Minh, khẽ liếm quanh hàm răng, bị hắn lôi kéo, một luồng khoái cảm xộc thẳng lên não Tư Minh, anh vươn tay ôm chặt thắt lưng hắn, làm cơ thể của cả hai dính sát lấy nhau.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng nước tanh tách, môi dán vào môi, đầu lưỡi quấn quýt, nụ hôn nóng bỏng như muốn cùng đối phương hòa làm một, nhiệt tình như muốn hủy diệt hết thảy.
Tay Diệp Kính Huy thuận thế ôm lấy cổ Tư Minh, gỡ cà vạt của anh, muốn giúp anh cởi quần áo, nhưng Tư Minh khựng ngay lại, anh xoay người đặt hắn lên cửa, chống hai tay cạnh người Diệp Kính Huy, nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn.
Nụ cười trên môi Diệp Kính Huy lộ ra chút tà ác, hắn ôm thắt lưng anh: “Không tiếp tục à?”
“Em bằng lòng?”
Diệp Kính Huy nhún vai: “Đều là đàn ông cả, giúp nhau giải quyết nhu cầu là chuyện bình thường.”
Tư Minh gật đầu, mỉm cười, hôn đáp lại.
Diệp Kính Huy vốn đang muốn dẫn lửa thiêu thân, nhưng Tư Minh lại hôn rất dịu dàng.
— Không có tình dục, không có trừng phạt, không có phóng túng, không có tuyệt vọng.
Chỉ là một cái hôn thuần túy làm người ta phát run. Ấm nóng mà dai dẳng, như một cơn gió mát thổi nhẹ vào lòng.
Tư Minh một tay ôm eo Diệp Kính Huy, một tay đỡ lấy ót hắn, kéo dài nụ hôn dịu dàng ấy. Mãi đến khi Diệp Kính Huy trấn tĩnh lại, vòng tay ôm anh.Đầu lưỡi quấn quýt như muốn kết hợp cùng đối phương, thân mật đến mức quên đi mình là ai.
“Được rồi.” Tư Minh gác cằm lên vai Diệp Kính Huy, cười khẽ, anh xoa những lọn tóc đen lòa xòa bên tai hắn, dùng chất giọng vô cùng nhẹ nhàng rủ rỉ, “Anh biết hôm nay tâm trạng em không tốt. Tắm rừa rồi đi ngủ sớm một chút, OK?”
Giọng nói trầm thấp rất êm tai, lại mang theo sự dịu dàng và khoan dung vô hạn.
Diệp Kính Huy nhắm mắt lại, như hưởng thụ những lời an ủi khẽ khàng bên tai.
Bất chợt muốn buông thả lại bị anh nhìn thấu, đã vô số lần khi tâm trạng không tốt, hắn đều tìm bạn giường phóng túng một đêm, cái phóng túng giữa những kẻ không có tình yêu, chỉ là phát tiết bản năng con người, giải tỏa áp lực.
Tư Minh lại cố ý dừng lại, nụ hôn êm dịu mà mạnh mẽ, cái ôm ấm mà không làm người khác cảm thấy áp bách.
Không thể không thừa nhận, vào giây phút ấy, trái tim hắn rung động, thậm chí suýt nữa đã ngừng thở.
Sự ấm áp này, suốt mấy năm qua hắn chưa từng cảm nhận được.