Nó vẫn đeo phone đi thẳng lên phòng hiệu trưởng ( bí mật nhé : nó là chủ tịch hội đồng nên trường thuộc quyền hành của nó ) . Đứng bên ngoài nghe tiếng người đang hí hửng , nó nhíu mày giơ chân đạp mạnh cửa , chiếc cửa gãy làm hai có mấy đường nứt , nó đứng dậm chân lên cửa ra dáng chủ tịch . Hai người đang ân ái trong phòng giật mình nhìn nó , ả đàn bà quát lớn:
- Con kia mày làm cái quái gì hả. Đứng kiểu gì thế hả - Ả chỉ tay vào mặt nó quát
- BIẾN – nó nói giọng cực lạnh làm ả lạnh người
- Hỗn láo , mẹ mày không dạy mày cách nói chuyện với người lớn hả - Ả nói rồi tát thẳng vào mặt nó.
- CÂM MỒM – nó hét lên khi nghe ả nhắc đến mẹ nó , nó bẻ tay ả rồi đạp ả té nhào vào người hiệu trưởng.
Nói rồi nó đi thẳng đến bàn hiệu trưởng , ngồi vào ghế để chân lên bàn rồi nhìn cả đang đứng , ả thấy thế định tát nó nhưng bị hiệu trưởng ngăn lại ,ông khẽ nhíu mày nhìn ả lắc đầu . Giọng trầm của HT vang lên.
- Chào chủ tịch –HT ( hiệu trưởng )
- ……… - nó im lặng hông nói gì ngoài nhìn ả đầy vẻ tức giận
- Cái gì , con xấu xí này nó là…. - ả chưa nói hết đã bị HT liếc
- Xin lỗi ngài , tôi thay mặt phó HT xin lỗi . Mong ngài tha thứ - HT nói có vẻ sợ sệt
- Lớp – nó kìm nén nói
- Dạ A ! – HT nói
- Thân phận bí mật – nó nhìn ông nói ,rồi khẽ nhết miệng
-Vâng ! – ông cúi đầu trả lời
Nó ung dung bước lên lớp , mặc ả đag giận điên người . Nó gặp cô chủ nhiệm trước cửa , bà ta thấy nó thì khinh hỏi “ học sinh mới đây ư “ nó hông trả lời , chỉ nhìn lơ đễnh ở đâu . Bà ta tức giận bước vào lớp , bây giờ phải nói cái lớp như cái chợ. Bà ta đập bàn “ Rầm “ vẫn không hiệu quả , nó đứng lâu bực mình đạp của vào “ RẦM “ lần này cả lớp bất ngờ , im thin thít quay lại nhìn nó. Nó chẳng quan tâm , bước vào lớp đứng đợi ai đó. Từ đâu có cô nàng phi nhanh vào lớp , tới của lớp cả reo lên rồi thở hì hục. Bà cô thấy thế nên kiu cả vào.
- Thôi được rồi giới thiệu đi , nhanh lên tôi còn dạy – bà ta hơi bực vì nhỏ đẹp hơn bả.
- Xin chào tớ là Hoàng Gia Lạc Di , có thể gọi tớ là Anna nhoa – nói rồi cô nháy mắt dễ xương
- Hello , tớ tên là Nguyễn Thanh Uyển Nhi , nickname là Mary – Mary cười tỏa nắng
- Lãnh Hàn Băng , Snow – nó cất chất giọng lạnh độ
Có đứa nhìn thấy nó thì khinh lắm nên mới đứng dậy hỏi
- Bạn là con tập đoàn nào – nhỏ cười khinh hỏi nó
- Ko tập đoàn nào - nó lơ đễnh trả lời kèm theo giọng có chút khó chịu
- Vậy sao bạn vào được ngôi trường danh giá này - nhỏ ngước mặt nhìn nó miệng cười khinh bỉ
- Nhận học bổng – nó lại cất chất giọng lạnh độ
Nó cất giọng làm mọi người tưởng mình ở Bắc Cực , mọi người ai cũng sợ nó trừ chàng trai dưới lớp chẳng quan tâm , Kan đang nhắn tin cua gái , Kin thì đang nghe nhạc , Ken thì ngủ ( như heo ). Cô lên tiếng bảo :
- Băng ngồi với Ken , Lạc Di ngồi với Kan , Thanh Uyển ngồi với Kin – cô nói giọng hơi bực , nhưng hết chỗ rồi nên phải ngồi vậy. Câu nói của cô làm cả đám con gái ngã nhào , cả ung dung bước xuống chổ ngồi , Mary vừa xuống thì Kin đã nhường chổ cho nàng , Anna nhí nhảnh , đưa cặp mắt mèo nhìn Kan làm chàng có choáng tí rồi cũng xít vào cho nàng ; nó thì vừa bước xuống đã thấy con sâu ngủ , đưa đôi mắt nhìn sơ lược rồi với hất cặp hắn xuống đất . Việc làm của nó , làm tất cả trố mắt.