Mấy phút sau, Trương Địch gọi đến.
Tôi nhìn thấy trên điện thoại hiển thị hai chữ "ông xã", nhớ lại vali lúc về còn để ở phòng khách, nhanh chóng xoa mặt, hít một hơi sâu, rồi mới nghe điện thoại.
"Vợ à, em đang ở đâu? Có phải về rồi không? Anh mới từ quán bar về, uống nhiều rồi." Tiếng của anh toàn là sự mệt mỏi, giả vờ rất giống.
"Em về tòa soạn rồi, chuyên đề có chút vấn đề, tất cả mọi người đều đang tăng ca, không biết làm tới mấy giờ!" Tôi nhịn buồn nôn, giọng nói bực tức, "Thôi, không nói với anh nữa, phiền chết đi được! Công việc này có thôi đi không!"
"Vậy em làm việc trước đi, anh đợi em." Trương Địch cúp máy.
Tôi cười lạnh.
Đợi tôi? Đợi như thế nào? Lăn giường với bạch nguyệt quang đợi tôi sao? Chuyện như này, lúc trước đã xảy ra mấy lần rồi?
Vừa nãy khi bọn họ vào nhà, nhìn thấy vali bị dọa sợ rồi chứ!
Căn nhà tôi mua, dựa vào gì mà người ngủ khách sạn lại là tôi! Tất cả uất ức tôi phải chịu hôm nay, bọn họ đều phải trả lại gấp đôi!
Trong đêm khuya, tôi hoàn toàn mất ngủ, nằm tính kế…
- -----
Buổi sáng ngày thứ hai, tôi đang rửa mặt.
Trương Địch gọi cho tôi, sến súa hỏi tôi đã xong việc chưa? Nói thương tôi, yêu tôi, kêu tôi sau khi xong việc mau chóng về nhà nghỉ ngơi.
Tôi nhìn gương trợn tròn mắt, ngứa miệng muốn hỏi anh: "Ga giường đã giặt sạch sẽ chưa? Nhà đã thông gió chưa? Còn mùi không?" Sau khi nhịn xuống trả lời, "Vừa xong, ăn bữa sáng cùng với đồng nghiệp xong thì về."
Mười giờ sáng, tôi về lại tiểu khu.
Việc đầu tiên không phải về nhà, mà là đến phòng quản lý tiểu khu.
Tôi nói dối trong nhà mất đồ, yêu cầu xem camera tầng lầu của chúng tôi. Cô bé phòng quản lý biết tôi, dẫn tôi đến phòng camera, còn đặc biệt giao cho tôi một cái máy tính.
Buổi tối ngày đầu tiên tôi đã liệt kê ra thời gian công tác trong vòng nửa năm gần nhất, ngồi trước máy tính tìm theo từng mốc thời gian.
Hai người đó, quả thật không cần mặt mũi, mỗi lần còn chưa vào nhà đã bắt đầu ôm hôn nhau. Thời gian lưu trữ camera của tiểu khu là ba tháng, trong khoảng thời gian ba tháng, tôi tìm được bốn đoạn video bọn họ ôm hôn nhau vào nhà.
Mẹ nó, muốn làm thì ra ngoài làm!
Tôi nhân lúc không ai chú ý, nhanh chóng dùng usb copy mấy đoạn đó lại.
Việc thứ hai mới là về nhà.
Chiến trường được dọn dẹp rất sạch sẽ, cửa sổ nào có thể mở đều đã mở ra hết, trong thùng rác một chút rác cũng không có.
Vali của tôi đã được dọn dẹp xong, quần áo dơ để vào trong máy giặt, quần áo sạch treo vào trong tủ áo.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến mọi thứ vào tối hôm qua, e rằng tôi vẫn còn tin đã tìm được người đàn ông thực sự yêu thương, chăm sóc mình.
Tôi ngồi trên sô pha, tiện tay cầm ipad để ở trên tay dựa, mở wechat.
Người đàn ông này, bởi vì thích chơi game (liên quân), nên wechat thường xuyên trong trạng thái đăng nhập.
Tôi xem lịch sử trò chuyện của anh và bạch nguyệt quang trước.
Xóa cũng không sạch sẽ, nhưng rất thông minh, trong từ ngữ không có bất kỳ sự ám muội, cũng chỉ là thời gian địa chỉ hẹn ăn cơm bình thường, với lại toàn bộ đều có mặt tôi.
Tôi hừ lạnh, mở mục [tôi] - [chi phí] - [ví tiền] - [thanh toán], thế nhưng cẩn thận mấy cũng sơ sót, trên mỗi khoản chi tiêu từ wechat đều rõ ràng.
Phát hồng bao là chuyện thường ngày, lớn nhỏ đều có.
Sau đó là khách sạn, nhìn thời gian và địa điểm chắc là phòng tính giờ, tiệm đồ chơi tình dục, không biết mua gì, còn có rất nhiều chi tiêu như trung tâm thương mại, tiệm hoa, tiệm đồ ngọt…
Hai người này, cũng rất thường xuyên đấy.
Tôi không chụp màn hình, mà là dùng điện thoại chụp hình, tránh để lại dấu tích trên ipad.
Sau đó mới mở ứng dụng cổ phiếu.
Tôi là phóng viên kinh tế, quen rất nhiều ông lớn trong giới, mấy năm nay theo bọn họ kiếm không ít tiền, đặc biệt là cổ phiếu.
Trương Địch chơi cổ phiếu đều là tận tay tôi chỉ dẫn.
Mật khẩu tài khoản của anh cũng là tôi xin, anh không đổi mật khẩu, thuận tiện để tôi thỉnh thoảng giúp anh xem xét, tôi mở dòng tiền ra, quay một đoạn video.
Tuy tôi và anh chưa tổ chức hôn lễ, nhưng trên pháp luật, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.
Tôi không ham tiền của anh, nhưng tôi cũng không muốn tiền của tôi bị anh mưu tính! Tài sản trước hôn nhân thì dễ nói, tài sản sau hôn nhân trong nửa năm nay thì thật sự chưa chắc.
Có hai nguồn tiền thì khác nhau rồi, chúng tôi tự quản lý tiền bạc, thu nhập đa phần của anh từ cổ phiếu. Mặt khác, đơn thanh toán trên wechat hiển thị rất rõ ràng, đều sử dụng trên người của bạch nguyệt quang!
Nói đến thì tức cười, tôi và anh ở cùng nhau hai năm, chi tiêu sinh hoạt chung cơ bản đều là tiền của tôi.
Tôi không phải loại con gái có bạn trai rồi thì phải để bạn trai nuôi, nhà tôi giáo dục:
[Phụ nữ phải độc lập kinh tế, trong hôn nhân mới có tiếng nói.]
Mà cuộc sống thực tế, nhiều khi là:
[Đàn ông tiêu tiền với người nào thì sẽ yêu người đó nhiều chút, vì khi đàn ông thương tiền thì cũng sẽ thương phụ nữ.]