- Thôi giờ qua tụ họp nhà anh thêm đợt nữa nhá mấy nhóc, nhân dịp cho mấy nhóc xem thử độ Đ.I.Ê.N của mấy ông này – anh Minh cười gian nhìn mấy ông sư huynh của mình rồi quay sang mấy tụi nó.
- Cũng được, dù gì thì cũng chán đi học rồi, đùn thêm vài ngày cũng chẵng sao – Jes nhanh nhảu, gì chứ chơi là có liền à.
- Mấy nhóc này theo bước của anh được đấy – Shin nháy mắt tinh nghịch nói với tụi nó.
- Còn phải học hỏi nhiều mà – Nó nói, giọng nữa khinh bỉ nữa đồng tình.
- Ê anh nhớ là từ lúc xuống máy bay tới giờ chưa động chạm tới nhóc mà – Yun Ha nhìn Nó đầy khó hiểu.
- Thì có ai nói gì đâu – Nó ngẩng mặt lên trời nói đổng.
- Con nhóc này cái độ khìn cùa nó càng ngày càng đỉnh thì phải – Yun Ha thì thầm nói, Nó quay ngoắt lại nhìn anh với ánh mắt đầy trìu mến thương yêu – Gì….gì mà lườm anh ghê thế??? – Yun Ha hết hồn, giọng run run hỏi. “Nhỏ này tai thính ghê mợ” anh nghĩ trong đầu, không dám nói ra miệng nữa.
- Cảnh báo cảnh báo – đang chuẩn bị bước lên xe thì tất cả bị tiếng nói của nhóc Rei làm chú ý.
- Các anh đang trong tầm nhắm – Rey chen vào.
- Đạn sẽ được thả bất cứ lúc nào – Ray cũng tham gia.
- Cho nên hãy chuẩn bị tinh thần …. – Ren cũng không bỏ lỡ.
- Tác chiến – Ran kết thúc câu nói, cảnh báo của tụi nhóc như lời thông điệp tới các chàng trai trước khi ra chiến trường.
- Cái quái gì đây, lại nữa rồi sao?? – Ryo quăng câu rồi bỏ chạy trước.
- Ớ mới về tới mà – nghe câu nói cộng thêm thấy Ryo đang bỏ chạy, nhìn sang thì Nó đang mặt đằng đằng sát khí thì Hen cũng bay vù lên xe.
- Hẹn gặp mấy nhóc ở nhà nhé, bọn anh đi trước nếu không thì sẽ không toàn thây – mấy anh chàng kia cũng bay như tên bắng lên xe và trước khi ai kịp hiểu ra thì chiếc xe chỉ còn là một chấm đen đã khá xa rồi.
- Hahaha, đúng là cái đám nhát chết, thôi bọn chị cũng đi trước nhé mấy nhóc – chị gái đứng đó cười nghiêng ngã một hồi rồi cũng quay sang nói với bọn Joe rồi bước lên chiếc xe còn lại bảo tài xế lái vù đi, để lại một lũ mặt cứ đần ra.
- Ủa mà Kyo bị gì á???? – đang khó hiểu nhìn mấy anh chàng + mấy bà chị….. Nói cho đúng thì là cái bóng của họ thì Jes quay lại và thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Nó thì không khỏi ngạc nhiên.
- Còn mấy sư huynh của mấy nhóc nữa, sao cứ như bị ma đuổi thế??? Còn mấy chị kia nữa – Liz cũng thắc mắc không kém.
- Chọc trúng chị hai thì không chạy có nghĩa là muốn ở lại chịu chết đấy ạ – Rey cừa cười vừa giải thích. (làm rối hơn thì có >”
- Ý nhóc là sao??? – với một ánh mắt đầy tò mò Jay hỏi.
- Là mỗi lần mấy sư huynh mà đã chọc trúng lúc chị ấy đang buồn bực thì không cần biết là ai gây ra hoặc chuyên nhỏ hay chuyện lớn, trong sư huynh đó ai mà xuất hiện đầu tiên coi như là vật thế thân để cứu mấy anh kia đó ạ, và cũng chỉ có sư huynh ấy thôi chứ còn chị kia thì không sao, nhưng mà vẫn phải đề phòng với lại về kia xem kịch ạ – Rei giải thích cùng nụ cười rất lạ rồi nháy mắt với mấy ông anh mình.
- Không có cách náo khắc phục được sao??? – Jes lo lắng hỏi.
- Lúc đầu thì không được nhưng bây giờ thì được rồi – vừa nói Ran vừa đưa tay lên trước mặt Nó và búng tay cái tách.
- Áhhh, sao không khi nào gặp mấy ông đó là tui được yên lành vầy nè???? – nó sau vài giây đứng hình thì liền ôm đầu tru tréo mấy ông kia.
- Thôi mình cũng đi chứ chị, mấy anh kia đi hết rồi – Ren lên tiếng.
- Ta thề sẽ có ngày ta sẽ đem nhúng xì dầu mấy ông đó – Nó nói rồi hậm hực nhảy lên xe rồ ga phóng đi.
- Mình cũng đi thôi mấy anh chị – Ran nói vối mấy đứa kia rồi cũng nhãy phốc lên xe mình mà rượt theo Nó. Mấy đứa kia không biết làm gì đành chạy theo thôi.
- Từ này về sau bar sẽ không được yên ổn như trước, hãy cho điều động bảo vệ chặc chẽ hơn đấy – Hắn nói với nhóc Quốc Anh.
- Dạ em biết – nhóc Q.Anh gật đầu.
- Ủa mà con mấy thằng nhóc kia đâu, mấy bữa này ít thấy tụi nó thì phải?? – quay qua quay lại từ lúc tới tới giờ Hắn chưa thấy mặt của mấy đứa còn lại.
- Mấy anh đó nói mấy bữa này nội bộ có chút vấn đề cần giải quyết, anh lại không có mặt cho nên đành tự làm rồi sẽ báo cáo lại cho anh sau – Q.Anh lại trả lời.
- Sao không nói sớm, ok mai anh sẽ qua đó, mấy đứa liệu hồn đấy – Hắn nói rồi bước đi. “Không lẽ ông ta đã bắt đầu hành động??? Mong sao là không phải vậy” vừa suy nghĩ vừa bước đi ra ngoài, nhóc Q.Anh chỉ còn biết buồn bã nhìn theo ông anh mình.
Tại nhà chính của Minh và Nó.
-Argh!!!! MẤY NGƯỜI ĐI CHẾT HẾT ĐI!!!!! – Hắn vừa bước vào nhà đã nghe tiếng cười rôm rả của mấy người kia, tiếng la hét của Nó và mấy ông sư huynh còn hơn con nít của mình.
- Hey nhóc, nãy giờ đi đâu ế??? – vừa bước vào tới nhà là đã bị ông anh trời đánh của mình tóm cổ rồi.
- Dặn dò mấy thằng nhóc trong bar thôi, mà có chuyện gì mà con nhóc dí mấy ổng ghê thế?? – Hắn lơ đãng trả lời, mắt thì cứ dán vào Nó.
- Mỗi lần như mọi lần thôi – anh cười nụ cười lạ, cũng dõi theo Nó mà trả lời.
- Rốt cuộc không biết cái đám này ai già ai trẻ nữa, cứ như con nít vậy – Minh không biết từ đâu chui ra đứng kế bên Phong lên tiếng, cũng nhìn về phía bọn Nó đang phá muốn banh nhà.
- Cũng chưa biết được, mong sao là con nhóc có thể cứ như vầy mãi mãi, vậy càng tốt – Phong cười hiền quay sang người yêu của mình.
- Khó nói lắm – Hắn lắc đầu chán nãn.
- Bắt đầu được rồi chứ?? – Minh quay sang hỏi Hắn và Phong.
- Uhm, cũng trễ rồi – Phong nhìn đồng hồ rồi gật đầu.
- Thôi nào Kyo, không đùa nữa – Minh gọi Nó.
- Nghe lời hai cho nên tha mấy người đó – Nó vừa nghe thấy tiếng Minh thì dừng ngay lại, chẵng có chút gì là mệt mỏi sau hơn ′ rượt đuổi ông già đầu mà thua con nít kia, còn ông thì gập người lại để thở.
- Haizzz, con nhỏ….con nhỏ này, ăn cái gì ….mà…mà …chạy …chạy nhanh …nhanh dữ vậy không biết…biết nữa – Ryo vừa thở hổn hểnh vừa cay cú Nó.
- Ăn cái gì huynh ăn thôi – Nó kênh lại.
- Có chắc là em ăn được cái tên này ăn không đó??? – Mike cười gian hỏi Nó.
- Còn tuỳ, dù sao thì em cũng là người của trái đất, chứ đâu giống mấy ai kia toàn người trên trời rơi xuống, hay là dưới đất chui lên – Nó nói xong thì ngẩng mặt lên trời huýt sáo, bay cái vèo lại kế bên Minh với Phong, mấy đứa kia thì có dịp cười nghiêng ngã, ai đời toàn người nổi tiếng, toàn những anh chàng đẹp trai đến nao lòng lại bị Nó chê thậm tệ như thế chứ, ôi chị này đúng là miễn nhiễm với trai đẹp rồi.
- Cái con nhóc này, muốn bọn anh cho vào nhà sám hối chơi vài ngày à??? – mấy ông anh tức lên cùng hù.
- Hahaha, với lí do gì, chê mấy ông anh đẹp trai nghiên sào đổ thúng của em thành ra mấy con bọ giun hay gì??? – Nó vẫn không tha cho mấy ổng, cùng mấy đứa kia thì vừa mới quẹt nước mắt lại ôm bụng cười tiếp. – Ôi trời ơi, con nhóc này, cái chiêu chê người thần công của nhóc hình như cang ngày càng lợi hại thì phải, huynh đầu hàng – Yun Ha bó tay toàn tập với Nó, đầu hàng trước trước khi bị nó sỉ vả thêm. – Ngoan, có đâu vậy chứ, nếu như ngoan ngoãn ngay từ đầu thì đâu có bị sức đầu mẻ trán như bây giờ, có phải như anh hai với cửu sư huynh Phong mà hay không – Nó nhếch miệng cười đểu. – Cái thằng Phong với Thằng Minh này, biết thế hồi đó không cho con nhóc ở với hai đứa là được rồi, dạy em kiểu gì vậy nè???? – Shin nhìn Phong với Minh lắc đầu. – Em chưa làm gì huynh mà, nói nhiều làm gì – Nó vẫn bướng. – Hư quá không cho tham gia nhiệm vụ lần này đấy, nãy giờ giỡn đủ rồi đấy, vào việc thôi – Zenny lên tiếng, nãy giờ mệt với mấy người này quá mà. (cười nhiều quá đau bụng rồi đâm ra v á )) ) – Rei với Rey chuẩn bị cho anh vài chai với mấy nhóc kia ngồi vào chỗ đi, chờ bọn anh tí, ăn mặt kĩu này khó chịu hơn anh nghĩ à – Yun Ha nói với mấy tụi nó rồi tự nhiên như ở nhà mình đi lên lầu thay đồ, trừ Shin, Zenny, Miko, Jin với Ryo thì ở lại vì đó là những gì mấy anh thường mặc, còn người còn lại vì muốn phá Nó cho nên mới ăn mặc kiễu đó, cho nên mấy đứa kia mới không thể nào nhận ra được, đó cũng là cách hoá trang để fan của các anh không nhận ra. – Ok, vẫn là thoải mái nhất với chính mình mà – chưa đầy ′ sau thì ông anh kia đã xuống tới với những bộ đồ đậy phong cách, đầu tiên là đại sư huynh. Mike mang cái áo sơmi màu xám, quần âu đen, kiếng cận chứ không mang kính áp tròng, dày da nhìn thật tri thức. – Vậy mới đúng là đại sư huynh chứ – Nó thấy bây giờ mới đúng là đại sư huynh của mình thì nháy mắt với anh cùng đưa ngón tay cái lên với anh. – Here i come – Hen cũng bước xuống với mái tóc bạch kim hơi rối, áo sơmi trắng với áo gile xám viền đen, quần âu đen, đôi dày da trắng, mang kiếng cận chứ không đeo kính áp tròng, tai cũng cặp bông tai trắng trông thư sinh ra phết. – Sack, giỏi, vậy mới đúng chứ – Nó cũng phải giật mình với ông anh luôn. – Hình như mình chậm nhất thì phải – người cuối cùng là Yun Ha cũng đã xuống tới, có lẽ anh này là đơn giản với quần jean rách te tua, áo pull dài tay màu trắng cổ tim, đôi sneaker xanh dương nhạt nhìn thật chính chắn, mái tóc cũng được chải gọn gàng chứ không cột lên nữa. – Đúng là ca sĩ có khác nhờ – Nó cười tươi chào đón ông anh của mình. – Cho em có ý kiến chút nhá – Jes dơ tay phát biểu. – Uhm, cứ nói đi cô bé – Yun Ha nháy mắt tinh nghịch với Jes làm cô nhóc đứng hình hết mấy sec vì sự quyến rũ của anh. (mê zai nó v) – Ah oh…. Thế cái nào mới là bộ mặt thật của mấy anh vậy???? – sau khi lấy lại tinh thần thì Jes hỏi một câu làm mấy ông anh cười như khóc. – Cái này hơi khó trả lời à – Mike cười cười nhìn mấy tên kia. – Thôi từ từ các người sẽ biết, mấy ông này nhiều mặt lắm – Hắn trả lời thay cho mấy ông anh. – Uhm, từ từ sẽ biết, còn bây giờ thì vào việc chính thôi – Ryo cũng cười đánh trống lãng. – Ok, thôi không đùa nữa, chúng ta vào đề nhé – anh Phong cũng không còn vẻ đùa cợt của mấy ngày nay nữa mà là một bộ mặt hoàng toàn mới, nghiêm nghị khó đoán, mấy sư huynh kia cũng có cùng chung một bộ mặt làm không khí trở nên lạnh lẽo và có phần căng thẳng. – Uhm…. Theo như mấy nhóc biết thì THUNDER được lập ra để chống lại các thế lực nào muốn làm chủ, nhưng sự thật thì THUNDER được sáng lập là vì muốn tiêu diệt Z, những năm vừa qua THUNDER đã cố gắng mở rộng thế lực để có thể một ngày gần nhất lật đổ Z – Mike là người mở đầu. – Nhưng trong vòng năm trở lại đây thì THUNDER theo như thế giới ngần biết thì đã ngưng hoạt động, nhưng sự thật là THUNDER đang trong tình trạng thâu thập tin tức và rèn luyện để chuẩn bị chiến đấu – chị Zenny tiếp lời. – Bọn anh chị đã thâu thập được khá nhiều mật hàm và tội ác của bọn họ và đang định ra tay, nhưng hình như la lão cáo già kia đã biết cho nên bọn họ đã âm thầm xõ mũi bọn anh và bây giờ mọi thứ đã về lại con số không – vừa kể Shin vừa lắc đậu chán nãn. – Không lẽ tổ chức Z lại mạnh như thế sao??? – Rika tò mò. – Oh, anh quên nói về Z, Z được sáng lập với hình thức là một công ty chuyên đào tạo vệ sĩ nhưng đằng sau bức tường đó là một nơi chuyên đào tạo sát thủ để trong vòng vài năm tới sẽ có một cuộc cách mạng ngầm để tiêu diệt tất cả các thế lực nào dám chắng đường tiến của chúng. Cha mẹ của Minh và Kyo có thể nói là đã thật không may mắn khi bị lão già đó lợi dụng, cùng với một số tay chân của ông ta và một số người như cha mẹ của Ryo, anh, Yun Ha, và Zenny đã Cố gắng ngăng chặng ông ta, nhưng thật không may đã bị ông ta sai sát thủ ám sát, có thể nói là Calvin, Ryo, Kyo, anh, Zenny và Yun Ha là những người may mắn sống sót, chứ còn những gia đình khác đệu đã bị chết không còn một mạn. – Shin kể tiếp. – Vậy thật ra cái mà người cầm đầu tổ chức Z muốn là gì??? – Tim không thể nào chịu nỗi nữa nên đành lên tiếng hỏi. – Uhm, hỏi rất hay, cái ông ta muốn chính là một thế giới mà chì có mình ông ta có th…. – chị Jin đang định kể tiếp thì nhóc Ray hớt hải từ ngoài vườn chạy vào. – Anh Phong, ba mẹ của anh và của mấy anh chị kia tới rồi – Nhóc Ray nói không ra hơi. – Ủa, ba mẹ của tụi này ư?? – mấy đứa kia ngơ ngác nhìn nhau. – Ra đón ba mẹ thôi nào mấy nhóc – Phong nói rồi dẫn đầu cả đám đi ra ngoài, và chờ bọn họ ở ngoài là các phụ mẫu của họ. – Ba mẹ!!! – Rika là người chạy ra đầu tiên ôm chầm lấy ba mẹ mình. – Baba, mama – Jes cũng bay ra ôm chầm lấy phụ mẫu của mình. – Chào tất cả, đông vui thế – Ông Atsushi cũng tới kìa. – PAPA!!! – Nó thấy bao nhiêu là cha mẹ nuôi của mình, nhưng khi thấy ông Atsushi thì liền bay lại ôm chầm lấy ông. – Sư phụ – nguyên một đám người của THUNDER cùng thằng nhóc cuối đầu chào ông. – Uhm – ông gật đầu chào lại tụi nó rồi quay sang nhìn Nó. – cái con nhóc này, khỗ thân con nhiều rồi – ông xót xa nhìn Nó. – Baba nói gì thế?? – Nó nhìn ông khó hiểu. – Từ từ con sẽ biết, xem baba đem ai tới này – ông cười hiền với Nó rồi bỏ Nó ra đứng sang một bên. – Chị hai/ chị Kyo!! – cô nhóc khoảng tuổi với nhóc Thanh Thanh cùng bay vù lại ôm chầm lấy Nó. – Ơ Minh Thư, Thanh Thanh!! – Nó cũng vui không kém ôm chầm lấy hai đứa nhóc. – Mấy thằng nhóc kia không định đến chào ba mẹ à?? – những phụ mẫu còn lại nhìn mấy đứa con của mình không vừa ý cho lắm. – Ba mẹ – Ren và Ran cùng bước tới trước một cặp phụ mẫu mà hai đứa gọi là ba mẹ, vừa nghe thế thì Nó liền bỏ cô nhóc với cái tên Minh Thư và Thanh Thanh ra. – Ba Mẹ – thằng nhóc còn lại Rei, Ray và Rey cũng bước tới cặp phụ mẫu khác mà chào. – Ơ vậy ra bọn nhóc này có ba mẹ hết sao?? – Nó đần mặt ra nhìn từng đứa nhóc ôm chầm lấy ba mẹ mình. – Thôi có gì vào nhà nói đi, ở ngoài này không tiện lắm – ông Atsushi nói rồi khoác tay lên vai Nó và Hắn kéo mấy người kia vào nhà. – Uhm bây giờ ta có chuyện này muốn nói với tất cả – ông Thành (ba Ken) hắn giọng, – Chuyện là như vầy, có thể mấy đứa không biết, nhưng thật ra sự gặp gỡ của mấy đứa không phải là tình cờ mà là có sắp đặt sẵn hết – ông nói với tất cả. – Kyo này, thằng nhóc Ran, Ren, Ray, Rey và Rei đều là con của những người đã được ba mẹ ruột của con cứu giúp và cưu mang, cho nên họ đã thề sẽ giúp con cho đến cùng cho nên đã để năm thằng nhóc đến với con và bảo vệ con chứ không phải là tự con tìm được đâu, nhưng ta cũng rất mừng là con đã chú ý tới thằng nhóc – ông Atsushi dè dặt nhìn Nó, Nó bây giờ thật sự là đang rất rất rất bất ngờ và có phần hục hẫng, vậy là từ trước tới giờ Nó chỉ sống theo sự sắp đặt của người khác thôi sao?? – Vậy ra từ trước tới giờ, các người chỉ xem tôi như con rối??? – Nó nhìn từng người trong nhà, rồi quay sang thằng nhóc, – Còn năm nhóc, chuyện như vậy mà dám dấu tôi???? Các người…các người đi hết đi, tôi không muốn gặp các người nữa, các người đi đi!!! – Nó ôm đầu hét, thật sự là rất rất hục hẫng, không thoải mái chút nào cả. Chưa bao giờ Nó thấy bất lực như thế, cứ tưởng gặp được mấy thằng nhóc là Nó rất tự hào, giờ thì vỡ lẽ rồi, thật không biết chui đâu luôn. – Kyo, Kyo bình tĩnh lại đi – ông Atsushi định bước lại gần Nó thì bị anh Phong và anh Minh chận lại.
- Sư phụ cứ để đó cho nhóc Ken đi, thằng nhóc biết làm gì mà
- Phong nói với ông, Hắn thì tiến lại gần Nó, ông cũng đành bất lực đứng nhìn đứa con gái ông thương còn hơn con ruột của mình.
- Kyo, Kyo đứng dậy đi theo ta, ta có chuyện này muốn nói với mi
- Hắn nói rồi đỡ Nó đứng dậy, Nó ngoan ngoãn đi theo Hắn.
- Rốt cuộc chuyện này là như thế nào??
- Liz nhìn sang phụ mẫu của mình mà hỏi.
- Thật ra là chuyện gì đang sảy ra vậy??
- Rika cũng đang trong tình trạng hỗn loạn.
- Có ai cho con biết chuyện gì đang xảy ra được không???
- Jes cũng không còn bình tĩnh được.
- Không lẽ từ nhỏ tới lớn cuộc sống của bọn con chỉ là nằm hết trong sự sắp đặc của các người như Kyo nói???
- Jay cũng bấn loạn rồi, còn đâu là một Jay phong độ của ngày thường nữa.
- CÁC NGƯỜI NÓI GÌ ĐI CHỨ!!!
- Joe đã mất bình tĩnh rồi, còn đâu tự tôn của một cậu trai luôn luôn nghĩ cuộc sống của mình là do mình chọn chứ, nhưng tại sao không ai nói gì cho cậu biết gì vậy????
- Nói gì đi chứ??
- Tim nhỏ nhẹ nhìn phụ mẫu của mình, tuy giọng nói như dửng dưng nhưng lại có sức nặng rất lớn, thật sắc lạnh.
- Sao không ai nói gì hết vậy???
- Tim lại lạnh lùng rồi.
- Các con hãy nghe ta nói, hãy thật bình tĩnh
- ông Thuận, người đàn ông ngoài , ánh mắt sắc lạnh như dao, trông thật giống Tim như đúc, ông là ba Tim lên tiếng, giọng uy quyền thấy rõ.
- Mấy đứa có một nhiệm vụ rất quan trọng, vì thế từ nhỏ đã được tuyển chọn và rèn luyện để sau này sẽ là người cứu thế giới này
- ông Thuận từ tốn nói. (ôi, lại copy của SQKW rồi @@)
- Cho nên các con đừng hiểu nhầm, chúng ta chỉ là không muốn nói cho các con sự thật, vì muốn các con đến với nhau thật tự nhiên và hoà hợp với nhau nhờ chính Kyo, con nhóc có quá khứ quá đau khổ rồi
- ông Tiến, người đàn ông có nước da ngăm ngăm nhưng rất thánh thiện, cũng chính là ba của Liz tiếp lời ông Thuận.
- Cũng không thể nói là sắp đặt, vì ta cũng đâu thể nào biết là các con có thể nào hoà nhập cùng nhau hay không?? Có lẽ là do các con có cùng chí hướng, cho nên mới có thể trong vòng thời gian ngắn mà hoà hợp với nhau như thế, hãy giúp đỡ nhau và cùng nhau sây dựng thế giới công bình hơn
- bà Hiền, mẹ của Jes lên tiếng, một người đàn bà với khuôn mặt khá bầu bĩnh dễ thương xo với cái tuổi ngoài của mình, nhưng giọng nói thì thật oai nghiêm.
- Thật ra các người đang muốn nói gì???
- Tim cắt ngang lời.
- Hãy luôn bên cạnh và giúp đỡ Kyo, không chỉ giúp Kyo mà còn giúp rất nhiều số mệnh đang nằm trong tay các con đấy
- Mẹ của Rika tóm gọn.
- Z là một tổ chức không đơn giản, dẹp được Z tức là các con đã cứu được rất nhiều người
- bà Loan, mẹ Hắn cũng lên tiếng.
- Hôm nay các người đến đây không đơn giản chỉ là muốn nói như vầy thôi chứ??
- Liz nhìn mặt phụ mẫu hỏi.
- Chỉ là muốn nhìn mặt đứa con gái này một lần khi còn có thể thôi
- Mẹ Liz, một người đàn bà khá đẹp với ánh mắt có thể giết người, giọng như muốn cãi nhau với Liz.
- Ý bà là sao??
- Liz không nể nan gì cả.
- Nhiệm vụ lần này của các con, không chỉ đơn thuần là đi dẹp một băng đản nhỏ, mà là đánh đổi cả tính mạng của mình đấy
- ông Atsushi nói thay cho các phụ mẫu.
- Hãy nói lời cám ơn, lời xin lỗi hay chỉ đơn giản là lời con yêu người với cha mẹ của các em khi còn có thể, vì đây có thể là một chuyến đi không trở lại đấy.
- anh Ryo nói, giọng có phần gì đó cay đắng,
- anh đã quá cứng đầu để nói một câu con yêu người, để rồi bây giờ chỉ muốn nói câu đơn giản là con xin lỗi cũng không được vì người đã xa anh mãi mãi, cho nên hãy nói khi còn có thể nói, đừng để mình hối hận
- anh nói thêm, cố nén cho cảm xúc đừng dâng trào ra khoé mắt. Lúc đó anh cũng giống như bọn nó bây giờ vậy, cứng cổ cứng đầu, lúc nào cũng tỏ ra ngang bướng bất trị, tối ngày ăn chơi không lo lắng gì cả, rồi tới một ngày kia cha mẹ và tất cả người thân đều rời xa anh, chưa một lần nào anh cám ơn cha mẹ vì họ đã vì anh mà đánh đổi tính mạng mình, sau đó anh cũng như mấy người kia được ông Atsushi đưa về Nhật cho ăn học, anh quyết tâm cùng mấy người đó trả thù cho cha mẹ cũng như nhựng người đã bị Z hại, từ đó anh mới thay đổi hẳng đấy chứ.
- Ryo
- các bật phụ mẫu cùng nhìn anh không hài lòng.
- Các dì các bác đừng nhìn Ryo như thế, đó là sự thật
- Zenny lên tiếng.
- Đúng đấy, bọn con chỉ là không muốn tụi nhóc có sơ suất gì thì lại trách chính mình, như mấy anh em chúng con đã không ngừng tự trách mình thôi
- Yun Ha cũng lên tiếng, cay đắng không thua gì Ryo.
- Ran, Ren, ba mẹ xin lỗi vì đã không thể chăm sóc cho hai đứa
- mẹ của Ran và Ren bông dưng ôm chầm lấy hai thằng nhóc, nước mắt tuôn dài.
- Mẹ, cám ơn mẹ đã sinh thành con, nếu như sau việc này mà Ran và Ren có thể về với người thì con sẽ báo hiếu cho cả người
- Ran và Ren cũng ôm ba mẹ mình, thằng nhóc kia cũng thế.
- Ba má, cám ơn tất cả, con yêu hai người nhất
- Rika cũng ôm cổ ba má mình nức nỡ.
- Ba má xin lỗi con gái
- hai người cũng buồn thay cho đứa con mình.
- Nếu Rika có chuyện gì thì hai người cũng đừng buồn nhá, cho dù có ở đâu thì Rika cũng là con của hai người
- Rika nói trong tiếng nấc.
- Hai bác yên tâm, con sẽ bảo vệ em ấy
- Joe đang đứng kế bên lên tiếng làm ba má Rika hết hồn.
- Cậu…cậu là con trai nhỏ của ông trùm Mafia VN Hoàng Anh Hùng sao??
- baba Rika hơi ngạc nhiên. (hehe, đừng lạ, tuy nói là sắp đặt nhưng vì Rika là ngoại lệ vì sang Nhật với Kyo à)
- Dạ, Xin bác trai cứ giao con gái của bác cho cháu
- Joe gãy đầu mặt thì đỏ bừng.
- Với tư cách gì mà cậu đòi bảo vệ con gái tôi??
- lại lên cái tính bảo vệ con gái quá chặc rồi đấy.
- Dạ..dạ là…là bạn trai ạ
- mặt Joe bây giờ đã đỏ hơn than hồng rồi.
- Hahaha, tốt tốt, vậy thì bác giao con gái bác cho con đấy
- baba Rika cười lớn, cầm tay con gái mình đặt trong tay Joe làm cô cậu mắc cỡ không biết chui đâu. Ba má Rika thì nhìn sang ba má Jes nháy mắt, đáp lại ông bà là nụ cười như một lời hứa.
- papa mama, cho dù có chuyện gì thì hai người cũng phãi sống tốt nhé
- Jes cũng ôm ba má mình.
- Dù sao thì baba và mama cũng rất tự hào về con gái ngoan của baba mama mà
- baba Jes xoa đầu con gái.
- Bác trai cứ giao Jes cho con là được rồi
- Jay cũng không thua Joe bay ngay lại đứng kế bên Jes, nhưng khí chấc anh hùng của ông Hùng làm cậu có hơi ngan ngán.
- Ơ ta cứ tưởng thằng Khánh mới là người nên nói câu này chứ??
- ông Hùng có hơi ngạc nhiên vì từ trước tới giờ ông thấy con gái mình cứ dính với Tim thôi mà.
- Không, không có, cái đó là lúc trước thôi, còn bây giờ thì người bảo vệ Jes chỉ có thể là con thôi
- Jay liền nói như hét làm cả nhà vang rộn tiếng cười, bây giờ cậu mới để ý là hình như mình phản ứng hơi…mạnh,
- ý, ý con là…
- Jay đỏ mặt không biết giải thích thế nào.
- Hahaha, cái thằng này, vậy con nói với tư cách gì mà con đòi bảo vệ con gái ta??
- ông Hùng cười cười hỏi Jay.
- Là bạn trai
- Jay trả lời ngay tắp lự.
- GIỎI, vậy thì ta cũng giao con gái ta cho con đấy
- ông Hùng nói rồi đặt tay Jes vào tay Jay, rồi kéo vợ mình vào lòng. Bên kia thì mấy ông anh cũng đang chào tạm biệt ba má mình. còn bây giờ thì tua qua chỗ hai cái người lạnh lùng nhà ta nhé.
- Xin…xin lỗi
- Tim nói với ba má mình, giọng nhỏ xíu.
- Nói gì ta không nghe
- ba Tim cũng cứng đầu không kém thì anh.
- Không nghe thì thôi
- bực rồi đấy.
- Không lẽ con không có gì để nói với chúng ta thật sao??
- mẹ Tim nhìn con trai mình, mặt buồn rười rượi.
- …
- Tim không nói gì nữa.
Quay sang Liz.
- Không có gì để nói sao?? – mẹ Liz nhìn con gái hỏi.
- Không – thẳng thừng nói luôn.
- Thôi nào cả hai, cho tôi cang đi có được không, mỗi người nhường một bước nhé – ba Liz đành cang hai người, sao cái gia đình này trịch thượng thế không biết, năm cả ít khi có thễ ngồi chung một bàn cơm, mà mỗi khi hai người gặp nhau thì không khi nào yên cả.
- Xin lỗi ba nhưng thật sự con không có gì để nói với bà ấy cả – lườm mẹ mình một cái Liz quay sang nói với ba mình, vừa định mở miệng thì đã bị bà chặng họng trước làm Liz không thể nào mở miệng.
- Em này, con nó muốn nói mà em không cho nó nói, thôi thì nhường một bước đi nào – ông Tiến quay sang khuyên răng bà vợ cọp cái của mình.
- Tôi có lỗi gì đâu chứ, từ khi sinh ra tới giờ có ngày nào nó gọi tôi tiếng mẹ đâu??? – mẹ của Liz vẫn không nhường bước.
- Không có lỗi??? Con gái mới sinh thì đem vất vào trại trẻ mồ côi để bị mấy đứa trẻ khác ăn hiếp, rồi tự nhiên ruớc về rồi cũng chỉ vất một xó không khi nào lo lắng tới nó, để nó tự sinh tự diệt thì bà đáng để được gọi là mẹ sao??? – Liz uất đến nghẹn lời nhìn bà, bao nhiêu năm nay cô sống ở nhà như cái bóng, năm có khi còn chưa được gặp bà đến lần.
- Mẹ xin lỗi con gái, tại sao tới bây giờ con mới nói?? Ta cứ tưởng con sẽ không bao giờ nhìn nhận ta là mẹ con chứ (SACK!!! TG bótay) – bà bỗng ôm chặc Liz vào lòng, những lời này từ lâu lắm rồi bà đã muốn Liz nói ra. Bà đâu phải là sắt đá mà không thương con mình, nhưng từ khi rướt về từ trại mồ côi Liz cứ sống trong thế giới riêng của mình, bà thì cứ bận bịu công tác, rồi sau này Liz cứ lằm lằm lì lì không thèm nói chuyện với bà thành ra bà cứ tưởng rằng Liz không xem bà là mẹ cô.
- Mẹ, Nguyên xin lỗi – Liz cũng ôm lấy mẹ mình, từ lâu lắm rồi đã muốn gọi bà một tiếng mẹ, nhưng bà vừa về là lại đi, không hề quan tâm gì tới mình cho nên cô trở nên trầm cảm cũng vì thế.
- Hai mẹ con này đúng là cứng đầu như nhau – ông Tiến nói rồi ôm cả hai vào lòng.
- Mẹ xin lỗi con gái – mẹ Liz sau một hồi thì gỡ tay Liz ra, nhìn thẳng vào mắt con gái mình mà nói.
- Con cũng xin lỗi mẹ, nếu có thể trở về sau chuyến này Nguyên sẽ báo hiếu với hai người, không ngang bướng nữa – Liz cũng nói.
- Anh hứa sẽ đưa em về với hai bác mà – Tim không biết đã đứng sau lưng Liz từ khi nào lên tiếng, rồi quay sang hai ông bà Tiến. – Xin hai bác cứ giao Liz cho con – cậu cuối đầu chào hai người.
- Uhm, ta biết là con sẽ làm được, ta giao đứa con gái duy nhất của mình cho con đấy – ông Tiến không ngần ngại nói rồi đặt tay Liz trong tay Tim, – còn bây giờ thì quay ngược qua bên đó đi – ông Tiến cười hiền đẩy cả hai qua bên chỗ ba mẹ Tim. Lúc nãy vì không thể nào chịu được ông bố già khó ưa của mình, lại thấy Liz đang đôi co với mẹ mình cho nên cậu định qua giảng hoà cho hai bên nhưng qua tới thì cả hai đã hoà.
- Sao không đi luôn đi?? – ông Thuận nhìn Tim nói câu như thách thức, nhìn sang Liz thì cười như khinh khi.
- Không muốn tôi tới thì tôi đi – Tim cũng không vừa, định quay đi nhưng bị Liz giữ lại.
- Hãy cho mỗi bên cơ hội đi anh, em nghĩ bác trai và anh rất giống nhau như em với mẹ, cho nên hãy nói ra những gì mình giữ trong lòng đi – Liz sau khi cúi đầu chào ba mẹ Tim thì quay sang nói với anh.
- Anh không có gì để nói – nhìn cái cách ba mình nhìn Liz Tim lại thấy máu nóng lên, đang xiu lòng cũng quên hết.
- Cô không có quyền gì mà chen vào chuyện gia đình của người khác cả – ông Thuận nhìn Liz không hài lòng nói. Liz như đứng hình, không lẽ cô đã làm gì khiến ông không hài lòng sao???
- Em thấy chưa?? Ông ta không bao giờ hài lòng về một thứ gì anh chọn cả, từ nhỏ cái gì anh cũng phải nghe theo ông ta, anh thích cái gì, anh muốn cái gì ông ta đâu biết, chỉ thích gì là làm nấy, không chừng cũng đã có cho anh vị hôn thê rồi không chừng – Tim điên máu tuôn tràng, ông có thể nói gì anh cũng được, làm gì anh cũng được nhưng không được đụng chạm đến cô. (hehe, sức mạnh tình yêu có khác nhờ, khiến một người lạnh lùng ít nói nói ra tất cả luôn đấy)
- Em không sao, em hiểu được cảm giác của anh, nhưng anh cũng không thể nói với bác như thế. Nếu như không hài lòng với việc gì thì anh nên nói với bác ấy chứ không nên cái gì cũng chìu theo rồi bây giờ trách bác ấy, bác ấy chỉ muốn anh được tốt thôi – Liz bình tĩnh nói với Tim, rồi quay sang ông Thuận, – Cháu xin lỗi nếu đã làm bác thấy phiền ở chỗ nào, nhưng bác làm như thế là không đúng. Vâng, cháu biết bác làm gì cũng là nghĩ cho anh Khánh, nhưng có nhiều lúc điều bác nghĩ là tốt cho anh ấy như có thể là anh ấy sẽ không thích, có gì thì hai người nên bàn bạc với nhau rồi hãy quyết định chứ – Liz rành mạch nói từng lời với ông Thuận không chút do dự, làm Tim cùng ông Thuận cũng như những người chứng kiến phải mở to mắt nhìn, mấy người kia thì không sao chứ mấy đứa nhóc từ lúc biết Liz với Tim tới giờ thì lúc nào hai người cũng ít nói, mà hôm nay lại nói, mà còn nói nhiều nói lí nữa mới ghê chứ.
- AHAHAHAHHA, con bé này rất có cá tính, đúng là giống mẹ như đúc nhỉ – ông Thuận sau lúc ngỡ ngàng thì cười run cả ngưởi vịnh vai Liz mà nói. Đúng như những gì ông nghĩ, Liz là một cô bé có cá tính và biết suy nghĩ, ông đã không chọn sai người. – Con trai à, cô bé này nói đúng, nếu như việc gì con không muốn thì đâu cần phải ép mình làm để rồi giờ mới nói với ta, ừh thì ta đã chọn cho con vị hôn thê rồi đấy – ông cười cười như thách thức đứa con trai độc nhất của mình.
- Ba.. – Tim không biết nói gì luôn, Liz cũng như đứng hình tại chỗ.
- Ta làm sao??? – vẫn giữ nụ cười trên môi ông hỏi Tim.
- Chuyện gì con cũng có thể làm nhưng chuyện này thì không thể! – Tim nói, lần đầu tiên trong đời anh cãi lại cha mình, tay thì siết chặc tay Liz.
- Là con nói không muốn thôi đấy, đừng hối hận nhé – ông cười gian nhìn con mình.
- Con sẽ không hối hận – tuy hơi ớn nụ cười đó nhưng khi nhìn sang Liz mặt đang tái đi thì lí trí anh không cho anh lùi bước.
- Lần cuối đấy, không hối hận đúng không??? – ông hỏi lại lần nữa.
- Không, nhất quyết không – Tim cương quyết.
- Mọi người ở đây đã nghe rõ rồi đấy nhé, con trai tôi đã không chấp nhận vị hôn thê của mình đấy – ông Thuận quay sang nói với tất cả, rồi chưa kịp để ai có thể phản ứng ông quay sang chỗ ba mẹ Liz. – Tiếc thật đấy anh Tiến à, vậy là tôi với anh không có duyên làm xui gia rồi – ông Thuận nói với ông Tiến, ba Liz.
- Tim à, như thế là không tốt đâu, con mới nói là sẽ chăm sóc bảo vệ con gái ta, bây giờ lại muốn nuốt lời sao??? – ông Tiến giọng cười cợt nói với Tim, còn cậu với Liz thì hết nhìn ông Thuận lại nhìn ông Tiến không hiểu gì hết.
- Hai..hai người đang nói gì thế?? – Tim cuối cùng cũng lên tiếng được.
- Có người mới nói là không chấp nhận vị hôn thê đã được ta chọn ấy mà – ông Thuận vẫn còn đùa dai.
- Anh này, đừng chọc con như vậy chứ – mẹ Tim nhìn ông không hài lòng rồi quay sang Tim với Liz, – Hai đứa đã có hôn ước từ nhỏ rồi, lúc bọn ta thấy hai đứa chơi đùa với nhau trong trại nhi đồng thì đã quyết định làm thông gia, định sẽ nói với hai đứa sau này, nhưng khi thấy hai đứa không còn như xưa, với lại tối ngày thấy Thư cứ đeo theo Khánh mà con lại không nói gì, cho nên chúng ta không còn nhắc tới nữa, cứ thuận theo mấy đứa, ba con chỉ muốn con nói ra thôi – bà Tuyết, mẹ Tim nhẹ nhàng giải thích.
- Thật…thật sao bác?? – Liz như không tin vào tai mình, hỏi lại. Tim thì trân trối nhìn cha mình.
- Ba, cám ơn ba, cám ơn mẹ – Tim nói với hai người, rồi quay sang ôm chầm lấy Liz, rồi cả hai cùng ôm chầm lấy ba mẹ Tim, mọi người thì cười ầm lên. Kyo và Hắn cũng đã trở ra, không ai biết Hắn đã nói gì với Nó, chỉ biết là Nó lại trở về là Kyo ngày thường.
Cả đám thấy Nó đã trở lại thì chạy lại ôm chầm lấy Nó và Hắn, đứa cùng nhau cười tươi như mở hội làm ai nấy cũng vui lây.
“Hãy cứ cười lúc còn có thể đi mấy đứa à” đó là những gì những người ở ngoài cùng nghĩ cho tụi nó.
- Thôi việc của bọn ta đã xong rồi, còn lại giao cho tất cả đấy, các con hãy nhớ hành động thật cẩn trọng, nếu tất cả có thể trở về bình an là chuyện rất tốt đấy – ông Atsushi sau một lúc lâu cũng lên tiếng.
- Bây giờ chúng ta phải đi rồi, các con hãy bảo trọng nhé – trong những người ba mẹ của mấy thằng nhóc lên tiếng.
- Không ở lại thêm lúc được sao??? – Liz luyến tiếc nhìn ba mẹ mình.
- Xin lỗi con gái, nhưng bọn ta cần phải đi rồi – bà nói với Liz xong quay sang Tim, – Con hãy giúp ta bảo vệ cho Nguyên nhé – bà cười hiền.
- Dạ thưa bác – Tim gật đầu lễ phép.
- Tạm biệt ba mẹ – tụi nó chạy lại ôm chào ba mẹ mình lần cuối, tự hứa với lòng sẽ trở về bên người bình yên. Đai ai biết là sau đó chuyện gì sẽ xảy đến đâu chứ, cứ ngỡ rằng kẻ đầu bạc sẽ tiễn người đầu xanh, nhưng chuyện đời mà, mà đời thì đâu ai đoán trước được chữ N.G.Ờ.