Đây cũng quá sốc rồi!!!
Hàn Minh ngơ ngác nhìn Lâm Lạc, cậu thế nào cũng không dám tin, khóe môi cậu giật kịch liệt, run rẩy phát ra âm thanh.
"Lâm Lạc là bé con....không...không thể nào...bé con rõ ràng là Bạch Vân cơ mà...."
Lâm Lạc đưa mắt nhìn Hàn Minh, cả hai sau đó bắt đầu được sáng tỏ.
...
Chuyện phải kể từ khi Lâm Lạc mới tuổi và Hàn Minh lúc tuổi.
Hai nhà Hàn - Lâm lúc ấy vốn không phát triển như bây giờ.
Đều chỉ là những nhân vật tầm thấp.
Hai nhà vô cùng thân thiết, phụ mẫu hai bên trùng hợp lại là bạn thân của nhau.
Khi đó Lâm Lạc và Hàn Minh thường hay quấn quít bên nhau.
Lâm Lạc khi ấy nhìn phải nói là cực kì đáng yêu, hai má phấn nộn, làn da trắng trẻo mịn màng, được đoán trước là một mỹ nhân hiếm có.
Cậu tuy là con trai nhưng lại sở hữu từ bé một khí chất mà người khác không có.
Đôi thanh đồng lạnh lẽo, nhìn vào thì như có khí lạnh xuất ra.
Nhưng vẻ mặt lại non nớt cùng với nụ cười đầy dụ hoặc mê người.
Hàn Minh cũng không thua kém gì, cậu khi đó đã toát ra vẻ anh tuấn, thần thái xuất chúng hơn người.
Hai người ngày ngày đều là ở cạnh nhau.
Có khi còn ăn chung một chiếc muỗng, uống chung một ly nước, hay là tắm chung....ngủ chung, đều cực kì thân thiết.
Hai người còn tự định chung thân.
Đều đó chính là Hàn Minh đã nói, cậu chính là vô tình hôn Lâm Lạc.
Vì muốn chính minh bản thân là một chính nhân quân tử, là một người có trách nhiệm với việc đã làm nên cậu đã bảo rằng khi lớn lên sẽ cưới Lâm Lạc.
Lâm Lạc khi ấy cũng rất thích Hàn Minh nên cũng gật đầu đồng ý với Hàn Minh.
Hai bên phụ mẫu cũng chấp thuận, họ muốn tác thành cho đôi uyên ương này.
Chỉ đáng tiếc.....
Hai người Lâm Lạc và Hàn Minh ở cạnh nhau chưa đến năm liền phải rời xa.
Lâm Lạc sự thật là mắc phải bệnh tim, mà khi đó được biết là chỉ có số ít bác sĩ có thể chữa được.
Lâm Lạc được phụ mẫu đưa sang nước ngoài điều trị bệnh.
Lúc rời đi, Lâm Lạc không khỏi luyến tiếc, cậu không nỡ rời xa Hàn Minh, và Hàn Minh cũng vậy.
Họ hứa với nhau rằng khi Lâm Lạc trở về sẽ cưới nhau.
Ngày đó, Lâm Lạc khóc đến lợi hại, phụ mẫu cậu nhìn như thế đương nhiên không cầm lòng được.
Nhưng rồi họ cũng dứt khoát đưa Lâm Lạc đi.
Ban đầu điều trị cũng chỉ mất - năm.
Nhưng vì lúc đó phụ thân của Lâm Lạc đang trên đà phát triển sự nghiệp nên đành ở lại nước ngoài một thời gian.
Khoảng thời gian đó kéo dài một mạch là năm....
Hơn hết là sau khi điều trị bệnh thành công thì Lâm Lạc bị mất trí nhớ.
Kí ức về Hàn Minh cũng không còn, cậu chỉ biết là có một người rất quan trọng đang đợi cậu.
Cậu cần trở về nước F.
Và sau đó thì Lâm Lạc đã trở về, lúc cậu ở thành phố D thì bị thu hút bởi Hàn Minh.
Rồi từ đó mọi chuyện xảy ra cho đến nay.
Hàn Minh cũng chính là một người chung tình, cậu đã chờ Lâm Lạc.
Chỉ là thời gian trôi qua thật lâu nên Hàn Minh vốn không còn nhớ chính xác tên gọi của Lâm Lạc.
Hàn Minh vẫn thường gọi Lâm Lạc là "Bé con".
Anh không nhớ tên gọi nhưng lại nhớ kĩ khuôn mặt của Lâm Lạc.
Nó là một gương mặt mãi mãi cũng không biến mất trong trí nhớ Hàn Minh.
Trong suốt thời gian đó có không ít kẻ muốn tìm đến cậu, muốn trèo lên giường cậu.
Chỉ là người đàn ông này quá mức si tình, dù là thủ đoạn gì thì cũng không thể có được.
Đã từng có kẻ không cần sĩ diện, tên đó lột hết quần áo của mình rồi đi đến trước mặt Hàn Minh mong được một đêm với anh.
Sau đó kết cục tên này liền thật đáng thương.
Hàn Minh thấy hắn khao khát làʍ ŧìиɦ như vậy nên đã ném hắn cho một quán bar ngầm.
Nơi đây, hắn liền phải ngày đêm hầu hạ nhiều nam nhân cùng lúc.
Cho đến một ngày kia, một thiếu niên trẻ đi đến bên cạnh Hàn Minh.
Thiếu niên này liền nhanh chóng lấy được tình cảm của Hàn Minh nhờ vào dung mạo.
Dung mạo không phải vì đẹp mà là nó giống với một người khác.
Một người vô cùng quan trọng....
Đó là dung mạo của Lâm Lạc nhưng là tên gọi Bạch Vân.
======================
Quay lại với hiện tại, Lâm Lạc và Hàn Minh sau khi nghe chuyện này thì lại vô cùng sửng sốt, họ đương nhiên không tin.
Chỉ là mọi thứ đều từ phụ mẫu của họ nói ra, làm thế nào lại là giả được cơ chứ!
Tâm trạng Hàn Minh lúc này thật sự là không thể tả được.
Vừa kinh ngạc, vừa bối rối, vừa cắn rứt....Cậu thật không biết là thế nào.
Nếu thực sự Lâm Lạc là cậu bé năm đó, là người mà Hàn Minh vẫn chờ thì sẽ ra sao?
Đó là người mà cậu yêu nhất, là người mà cậu muốn bảo vệ cả đời.
Thế nhưng chính cậu lại tổn thương người mà cậu yêu.
Làm sao cậu được tha thứ?
Hàn Minh nhìn Lâm Lạc, trong mắt mang theo tia phức tạp...
"Bé con...." Hàn Minh mở miệng gọi Lâm Lạc, nếu nghe kĩ sẽ nhận ra sự run rẩy trong đó.
Lâm Lạc cũng nhìn Hàn Minh, ánh mắt mang theo hoài niệm.
Hoài niệm từ khi còn nhỏ cho đến lớn, hoài niệm từ kiếp trước sang đến tận kiếp này....
Phải, Lâm Lạc đã hạ quyết tâm với Hàn Minh, cậu không muốn cùng Hàn Minh dây dưa cái loại tình cảm kia.
Nhưng sao có thể! Cậu đối với Hàn Minh có vô tình, có nhẫn tâm, ngay cả tàn nhẫn cũng có, vậy mà lại không thể hoàn toàn buông bỏ.
Đó dù sao cũng là người mà cậu yêu say đắm, đâu thể nói buông là buông được.
Đúng lúc này, người quản gia gọi điện thoại cho Lâm Lạc.
Tiếng chuông điện thoại cũng xóa đi những căng thẳng hiện tại.
Lâm Lạc bắt máy nghe, chuyện là Ninh Phúc đã điều tra xong mọi chuyện về Bạch Vân.
Lâm Lạc gật đầu hài lòng, cậu bảo ông ấy đến nhà hàng này để trao đổi.
Lâm Lạc muốn để mọi chuyện được hoàn toàn sáng tỏ trong ngày hôm nay.
Không ai cần phải thắc mắc, không ai phải tồn tại nghi vấn về sau....
--------------
Một lúc sau, người quản gia mang thông tin điều tra được đến nhà hàng.
Ông vừa bước vào liền nhận ra bầu không khí đang rất u ám.
Cả nhà hàng lúc này nếu tính luôn ông thì chỉ có người.
Nguyên do là cả nhà hàng này đã được bao hết.
Ninh Phúc nhanh chóng tiến đến chỗ Lâm Lạc.
"Lão gia, phu nhân, thiếu gia" ông cẩn trọng cung kính chào hỏi từng người.
Tiếp đến, Ninh Phúc nhìn sang phía Hàn Phong Vũ và Cố Như Ly.
"Hàn lão gia, Hàn phu nhân".
Ninh Phúc khi thấy Hàn Minh một thân thương thế khắp người thì ông liền nhận ra việc Lâm Vũ Tiêu đã làm.
Ông cũng chào hỏi như mọi người " Hàn thiếu gia"
Quản gia làm việc ở Lâm gia từ khi nó mới phát triển nên ông đương nhiên biết đến phụ mẫu Hàn Minh, chỉ có một chuyện ông không biết chính là hiện tại bản thân làm cách nào để rời đi.
Ở đây thật đáng sợ a!!!
Không khí ngột ngạt như này, ai nấy cũng vẻ mặt nghiêm nghị.
Nơi đây như có một quả bom được cài đặt, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Và vụ nổ này có thể dẫn đến chết người.
Lâm Lạc đưa mắt nhìn người quản gia nói.
"Được rồi, ông mau nói ra những gì đã điều tra đi".
Ninh Phúc cung kính hướng Lâm Lạc trả lời.
"Vâng, thưa thiếu gia".
Vừa nói ông liền đem số hồ sơ mà mình vừa điều tra được đưa lên trước mặt.
Cẩn thận đọc từng chữ.
"Theo như những gì điều tra thì một người tên Bạch Vân đã có tiền sử phẫu thuật thẫm mỹ.
Bệnh viện được yêu cầu rằng phải giữ bí mật.
Lúc phẫu thuật thì người này chỉ mới có tuổi.
Hơn hết hình mẫu đưa ra cũng là một cậu bé, cậu bé này cũng chính là thiếu gia Lâm Lạc".
"Cái gì?" Mọi người nghe xong đều thực bất ngờ, tất cả đều kinh ngạc nhìn nhau.
Chuyện này so với việc của Hàn Minh và Lâm Lạc khi nãy cũng không kém.
Ai đời lại đem dung mạo của thiếu gia Lâm gia biến thành của mình.
Phải biết rằng người này là Lâm Lạc! Là Lâm Lạc chứ không phải là bất kì người nào khác.
Có những người không phải là thứ mà những kẻ tầm thường có thể nhấm vào.
Tên này hảo to gan!