Nghĩ nghĩ một hồi, Bạch Vân nhanh chân tiến vào nhà hàng.
Cậu không thể trì hoãn thêm phút nào nữa.
Bên trong không khí âm u, tâm trạng ai nấy đều phức tạp.
Ai cũng phải tìm cách tiêu hóa những gì mà mình vừa biết được.
Bỗng nhiên ngay lúc này, một giọng nói vang lên từ phía ngoài cửa làm thay đổi mọi thứ.
"Phụ thân! Mẫu thân!"
Lúc này tất cả đều đồng loạt đưa mắt nhìn, hiện hữu trước mắt họ là một chàng thiếu niên vẻ mặt anh tú, nhìn vào rất hiền lành.
Ai gặp cũng yêu cũng quý.
Nhưng đối với những người ở đây thì lại khác hoàn toàn.
Có người thì chán ghét, người thì phớt lờ, còn có người thì ngạc nhiên.
Ngạc nhiên không vì dung mạo xinh đẹp mà nó vốn là dung mạo của một người khác đang ở đây - Lâm Lạc.
Còn người thiếu niên kia chẳng ai ngoài Bạch Vân.
Mà điều đáng kinh ngạc là khi nãy Bạch Vân lại gọi ai đó là phụ mẫu của mình.
Hàn Minh nhìn đến Bạch Vân, người anh từng xem là tất cả, yêu thương vô điều kiện.
Giờ đây khiến anh cảm thấy....kinh tởm!
Hàn Minh chậm rãi mở miệng nói chuyện, âm thanh lãnh khốc xa lạ cứ như Bạch Vân vốn chẳng phải là người quen.
"Tới đây làm gì?"
Bạch Vân nghe Hàn Minh hỏi với ngữ điệu như vậy liền nhận ra bản thân đã đến muộn.
Vẻ mặt cậu cứng lại vài giây nhưng cũng nhanh chóng khôi phục ý cười trên mặt.
"Em đến tìm phụ mẫu của mình".
Hàn Minh nghe vậy liền đảo mắt nhìn lại xung quanh một vòng, sau đó vẻ mặt liền chốc càng âm lãnh hơn.
"Phụ mẫu của em? Đâu? Sao anh không thấy?"
Nơi này ngoại trừ Hàn Minh, Lâm Lạc, phụ mẫu hai người và thêm người quản gia thì chẳng còn ai.
Bạch Vân nói mình đến tìm phụ mẫu, thử hỏi là ai?
Bạch Vân nghe Hàn Minh hỏi xong cũng tươi cười trả lời.
"Phụ mẫu em ở đó!"
Theo lời nói, Bạch Vân đưa tay chỉ về một phía, mọi người cũng đưa mắt nhìn theo.
Thế nhưng kết quả là....
Người Bạch Vân nói là phụ mẫu của mình vậy mà lại là....phụ mẫu Lâm Lạc.
Không tốt hơn là mấy, mọi người lại thêm lần nữa kinh ngạc.
Ai chả biết Lâm Vũ Tiêu và Lam Vân Ngọc là phụ mẫu Lâm Lạc.
Bây giờ Bạch Vân đến rồi tự nói đây là phụ mẫu của mình.
Sao lại không nhạc nhiên được chứ?
Lâm Lạc nhìn Bạch Vân, cậu ban đầu nghe cậu ta nói vậy cũng không khỏi giật mình.
Nhưng Lâm Lạc chốc lát liền trở lại bình thường.
Thay vào đó là trên mặt xuất hiện ý cười nồng đậm.
Ánh mắt sáng lên kèm theo sự thưởng thức.
Lâm Lạc thật muốn biết Bạch Vân lại định giở trò gì tiếp theo.
Tuy trình độ bày trò của Bạch Vân chưa được gọi là đỉnh cao nhưng cũng đủ đem lại tò mò cho Lâm Lạc.
Lúc trước thì hạ dược, sau lại tìm cách hại em của Lâm Lạc.
Thủ đoạn xấu xa hèn hạ như vậy mà còn làm được, bây giờ xem ra lại có trò mới.
Chỉ là phải xem Bạch Vân này gặp xui xẻo rồi.
Có câu "Hổ phụ sinh hổ tử", chưa nói tới phụ thân Lâm Lạc làm việc trên thương trường bao nhiêu lâu nay, thủ đoạn như nào mà ông chưa thấy.
Chỉ một tên miệng còn hôi sữa như Bạch Vân mà cũng muốn kiếm chuyện với ông.
Thật không biết trời cao đất dày.
Còn cái kia mẫu thân Lâm Lạc, bà sắc xảo trong mọi việc, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi.
Đừng nói đến việc có người muốn tính kế bà, dù là chỉ gây khó dễ cho bà thì bà cũng nhanh chóng thay đổi cục diện.
Như vậy thấy được, Bạch Vân muốn tính kế phụ mẫu Lâm Lạc là một chuyện bất khả thi.
Biết là Bạch Vân sẽ nhanh chóng trở thành trò cười càng khiến Lâm Lạc thêm phấn khích.
Quay sang những người được Bạch Vân điểm tên, Lâm Vũ Tiêu và Lam Vân Ngọc nhìn nhau.
Họ không nhớ mình có đứa con như Bạch Vân.
Họ tổng cộng có người con, là Lâm Lạc, còn lại là Lâm Ảnh Dao.
Lâm Ảnh Dao là chị của Lâm Lạc.
Đi sang nước ngoài du học tính đến nay là được năm.
Như vậy thì Bạch Vân này là sao?
Lúc này, Lâm mẫu quay sang nhìn Lâm phụ, bà vẻ mặt bắt đầu căng thẳng.
Chẳng để ý xung quanh, bà nắm lấy tai của Lâm Vũ Tiêu xách lên hỏi.
"Khai mau! Có phải ông bên ngoài có gian tình hay không? Dám nɠɵạı ŧìиɦ sau lưng tôi, gan ông lớn lắm rồi đấy!"
Lâm Vũ Tiêu đáng thương, vô tội nhìn Lam Vân Ngọc, ông nhẹ nhàng dỗ dành nói.
"Vợ à, anh nào dám chứ, anh không có gian tình.
Có trời đất chứng giám, anh chỉ có mình em!"
Lam Vân Ngọc thật ra là biết rõ chồng mình như nào nhưng vẫn là giả vờ hỏi tiếp.
"Thế tại sao bây giờ lại có chuyện xuất hiện một đứa con nữa.
Ông tốt nhất là thành thật đi, nếu không thì tối nay ra sofa mà ngủ".
Lâm Vũ Tiêu nghe xong thì nội tâm gào thét, ông nhanh chóng lên tiếng biện giải.
"Em à, anh không có gian tình mà, thật đó, em tin anh đi.
Anh không biết gì hết, không phải anh".
Lam Vân Ngọc hỏi tiếp "Không của anh thì của ai?"
Lâm Vũ Tiêu cười cười rồi nói "Nhỡ đâu lại là của em".
Lâm mẫu nghe xong liền giận dữ, bà kéo mạnh tai của Lâm phụ rồi nói.
"Cái gì? Anh dám nghĩ em như vậy à? Có tin em xử anh ngay đây luôn không?"
Lâm Vũ Tiêu cười ngả ngớn, ông trêu chọc nói.
"Âyda~ anh đùa thôi, anh biết em không như vậy mà.
Vợ anh là nhất".
Lam Vân Ngọc cười hài lòng rồi hỏi "Không phải anh, không phải em, vậy là sao?"
"Anh cũng không biết nữa, chỉ có thiếu niên này mới biết thôi".
Nói nói, ông nhìn về phía Bạch Vân.
Hai người vốn dĩ hiểu về nhau, biết rằng có kẻ không yên phận muốn làm loạn nên liền diễn một màn kịch qua loa trêu đùa.
Lâm mẫu buông tai Lâm phụ ra rồi quay sang Bạch Vân nói, ngữ âm thanh đạm nhưng lại vô cùng sắc bén.
"Cậu thấy đó, chồng tôi không có gian tình, nên không thể nào cậu là con của ông ấy.
Càng là không phải của tôi.
Tôi nghĩ cậu vẫn nên nói chuyện đàng hoàng đi".
Bạch Vân vẫn cười cười nhìn hai người Lâm phụ và Lâm mẫu.
Trong lòng không khỏi lửa giận.
Bọn họ đây là xem mình là gì chứ! Nghĩ mình không tồn tại à? Khinh thường sự hiện diện của mình à?
Không riêng gì Bạch Vân, những người còn lại cũng không vui vẻ tí nào.
Hai người Lâm Vũ Tiêu và Lam Vân Ngọc cứ vậy không xem ai ra gì.
Bạch Vân lúc này đối mặt Lâm mẫu, cậu bắt đầu vào vai diễn của mình, cậu tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
"Hai người làm sao vậy? Con là con của hai người mà? Hai người không nhận ra con ư?"
=============
Tác giả:
Hí nhô! Có ai hóng chương kế tiếp hong nè •-•