Sự Trả Thù Của Thế Thân

chương 4: 4: gặp lại nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba tháng sau tại trung tâm thành phố.

Dưới ánh đèn đêm lấp lánh như sao, tại một tòa nhà lớn ở thành phố D - tòa nhà Bright Star.

Đây là một tòa nhà sang trọng chuyên được dùng để tổ chức những sự kiện có sức ảnh hưởng lớn đối với các ngành kinh tế trong thành phố.

Trong tòa nhà hiện tại vô cùng đông đúc và náo nhiệt.

Những nhân vật lớn của các tập đoàn hàng đầu thành phố hầu như đều đã đến hết.

"Mau nhìn xem đó là ai vậy?"

"Ấy, đây chẳng phải là Hàn tổng hay sao?"

"Hàn tổng cũng đến đây ư?"

"Người bên cạnh ngài ấy là ai vậy?"

Đám đông xôn xao bàn tán khi nhìn thấy những người đang tiến vào.

Đi đầu là một nam nhân tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo, thần sắc trước sau như một đều lạnh lùng.

Thỉnh thoảng nhìn sang người bên cạnh thì lại vô cùng ôn nhu.

Đây cũng chẳng ai khác mà chính là Hàn Minh và người bên cạnh cũng chính là Bạch Vân.

Hai người nắm tay nhau mà bước vào.

Phía sau là hai người đàn ông khác, tuy không đẹp bằng Hàn Minh nhưng mỗi người đều có nhan sắc xuất chúng.

Phùng Vương - người thừa kế của tập đoàn Phùng gia, nổi tiếng là háo sắc, nam nữ ăn thông.

Kỳ Khanh - người thừa kế của tập đoàn Kỳ gia, trái ngược với Phùng Vương, Kỳ Khanh lại là người ít nói và hiện tại vẫn là trai tân a.

Ba người Hàn Minh, Phùng Vương, Kỳ Khanh là bạn thân từ nhỏ của nhau.

Mấy hôm trước bọn họ biết được chuyện người thừa kế của Lâm gia đã trở về.

Lâm gia muốn mở tiệc ăn mừng nên mời rất nhiều nhân vật lớn đến đây.

Tập đoàn của Lâm gia vô cùng lớn mạnh điều này không ai mà không biết.

Hàn gia đã lớn mạnh thì Lâm gia cũng chỉ có hơn chứ không kém.

Thời gian trước họ nghe rằng đại thiếu gia của Lâm gia đột nhiên biến mất nhưng bây giờ lại đột nhiên trở về.

Điều này khiến nhiều người không khỏi thấp thỏm lo lắng.

Một Hàn gia đã khiến bọn họ không chống đỡ nổi, bây giờ lại xuất hiện một Lâm gia nữa thật là muốn diệt đường sống của họ.

Hôm nay họ tới đây mục đích cũng chính là nịnh nọt Lâm gia mong được chiếu cố nhiều hơn.

" Minh à, em cứ như vậy mà tới đây sẽ không sao chứ?".

Phía bên này Bạch Vân nhìn Hàn Minh có chút ngại ngùng.

" Em lo gì chứ, em sớm muộn cũng là người của anh, em đi cùng anh là chuyện bình thường".

Hàn Minh vừa xoa đầu Bạch Vân vừa nói.

Hắn thật sự muốn cưới Bạch Vân, bất quá hiện tại vẫn chưa được.

Ba mẹ cậu hiện đang ở nước ngoài, cậu thế nào cũng muốn được ba mẹ chúc phúc trong đám cưới của mình nên vẫn phải đợi thôi.

Bạch Vân nghe xong có chút đỏ mặt, ngượng ngùng đáp lại:" Dạ".

"Nè nè hai người có thể nào tôn trọng người khác một chút hay không, ở đây vẫn còn nhiều người lắm đấy.

Các người đi tới đâu liền phát cẩu lương ở đó, thật là không muốn cho người ta sống yên ổn mà.".

Phùng Vương trên mặt tràn đầy khó chịu nhìn Hàn Minh nói.

"Ta muốn làm gì thì làm, ngươi có ý kiến à".

Hàn Minh liếc Phùng Vương mà nói.

Phùng Vương nhìn thấy liền lạnh cả người, cùng nhau lớn lên nên cậu hiểu rõ con người Hàn Minh đáng sợ thế nào.

Hắn chạy lại nép bên cạnh Kỳ Khanh.

" A Khanh à, ngươi mau nhìn xem cái tên Hàn Minh này đi, hắn có mỹ nhân liền quên đi anh em của mình a".

Phùng Vương hắn một bụng ủy khuất nhìn Kỳ Khanh.

Kỳ Khanh cũng chỉ cười mà không nói gì nhìn lại Phùng Vương.

Phùng Vương thật sự rất tức giận, cái tên Hàn Minh thì hung dữ với cậu, cái tên Kỳ Khanh này thì không thèm an ủi cậu lấy một câu.

Thật tức chết đi được.

"Đó là...đó là...".

Bạch Vân kinh ngạc nhìn về hướng cửa ra vào.

Thấy Bạch Vân kinh nhạc như vậy, Hàn Minh vội nhìn theo hướng mắt của Bạch Vân và rồi cậu nhìn thấy...

Lâm Lạc!!!

Một chàng trai trẻ bước vào, mọi người nhìn về phía cậu ta, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh chưa từng có.

Chàng trai này lớn lên rất đẹp, mái tóc trắng và một đôi mắt màu lam khiến cậu rất dễ thu hút ánh nhìn từ mọi người.

Đó vẫn chưa là gì, điều quan trọng nhất mà mọi người thấy chính là chàng trai này có gương mặt khá giống với người đang đi bên cạnh của Hàn Minh.

Cứ như hai người là từ một khuôn mẫu mà ra.

Lâm Lạc bước vào, cậu đảo mắt một vòng liền dừng lại trên người Hàn Minh.

Cậu cũng đã đoán trước được việc Hàn Minh sẽ tới đây vì chính cậu là người đã cho người mang thiệp mời.

Hàn Minh chính là một trong những vị khách của cậu.

Chỉ là cậu không nghĩ rằng cậu ta còn mang theo cả Bạch Vân.

Nhưng thế càng tốt, nếu họ đã đến hết rồi thì cậu đành làm tròn nghĩa vụ mà chiêu đãi họ thật chu đáo.

Nghĩ nghĩ cậu tiến vế phía họ.

"Xin chào, lâu rồi không gặp nha, vết thương trên mặt cũng không còn nữa rồi".

Lâm Lạc hướng Hàn Minh vừa cười vừa nói.

"Cậu thế nào mà lại ở đây? Nơi đây không phải là nơi mà cậu nên tới".

Hàn Minh nhíu mày nhìn Lâm Lạc.

"Tôi đi đâu, làm gì cần anh quản à.".

Lâm Lạc nói.

"Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, nơi đây không phải nơi mà một nhân vật nhỏ bé như cậu có thể tới được".

Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen đi phía sau Lâm Lạc vừa nghe Hàn Minh nói liền không khỏi giật mình.

Lâm Lạc là nhân vật nhỏ bé? Nếu cậu ta là nhân vật nhỏ bé thì người khác tính là gì?

"Vậy sao? Vậy là tôi phải cảm ơn lòng tốt của anh đó".

Nói xong Lâm Lạc nhìn sang Bạch Vân đang đứng bên cạnh Hàn Minh:" Tôi không được tới thì cậu ta dựa vào đâu mà được tới đây?".

Hàn Minh nắm lấy tay Bạch Vân:" Em ấy như thế nào cũng không cần cậu quản".

"Nếu vậy anh quản tôi làm gì? Tôi làm sao mà tới đây thì liên quan gì anh?".

Lâm Lạc nhìn Hàn Minh hỏi.

"Tôi mới không thèm quản cậu".

Nói xong Hàn Minh xoay người kéo Bạch Vân đi.

Bạch Vân quay lại nhìn Lâm Lạc bắt đầu hiện lên tia nghi hoặc.

Lâm Lạc xuất hiện ở đây chắc chắn không đơn giản!

Lâm Lạc nhìn Hàn Minh khó hiểu.

Chẳng phải lúc đầu anh ta quản chuyện của cậu sao? Bây giờ lại nói là không thèm, lần trước bị đánh nên bây giờ còn di chứng à.

Lâm Lạc nhìn sang Bạch Vân nở một nụ cười.

Dùng từ nghiêng nước nghiêng thành cũng không thể khen hết.

Chỉ là khi nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng Bạch Vân lại dâng lên nỗi bất an khó tả.

Đèn hội trường bỗng nhiên tắt chỉ chừa lại duy nhất một ánh đèn trên sân khấu thu hút sự chú ý của mọi người.

Một người đàn ông bước ra, ông khoảng chừng tuổi.

Tuy có tuổi nhưng vẫn có thể thấy được vẻ anh tuấn vốn có của ông.

"Xin chào mọi người, tôi là quản gia của Lâm gia.

Chắc mọi người cũng biết nguyên nhân tổ chức buổi tiệc ngày hôm nay rồi.

Đó chính là vì đại thiếu gia của Lâm gia ta và cũng là người thừa kế tương lai đã trở về.

Hiện tại tôi cũng không để mọi người phải chờ lâu nữa, xin mời thiếu gia".

Sau lời nói của người quản gia, ánh đèn bắt đầu di chuyển và rồi ngừng lại trên người một chàng thiếu niên.

Người đó chính là Lâm Lạc!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio