năm sau, tại một ngôi biệt thự nằm ở một ngọn đồi hoa mặt trời. Căn biệt thự đó thật u ám giữa cái đồi hoa rực rỡ này.
- Đã năm rồi.
- Đến xem ông ta ra sao.
Hai cô gái cùng nhau tiến đến một căn phòng cuối dãy hành lang dài hun hút. Khi họ mở cửa ra thì bên trong là người đàn ông ngồi trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của mình.
- Ông bị đá đè nửa người vì vậy chúng tôi phải làm vậy để cứu ông.
- Chúng còn sống chứ?
Để ngoài tai câu nói của cô gái kia thì người đàn ông đó lên tiếng hỏi luôn không rõ đầu đuôi. Cô gái đứng bên cạnh cô gái vừa nói lên tiếng.
- Còn, một đứa đứng đầu Demon, một đứa biệt tăm không dấu vết.
- Tốt, đến lúc giết cả hai đứa rồi. Chúng sẽ phải chết để trả giá cho tất cả mọi chuyện.
Người đàn ông đó nhếch miệng cười đầy nham hiểm. Hai cô gái đó cũng nở nụ cười rồi họ tiến đến đỡ ông ta đứng dậy, dìu ra phòng khách. Ánh sáng chiếu vào gương mặt của cả ba, người đàn ông đó khỏi nói các bạn cũng có thể đoán được đó chính là Tăng Nhật Minh. Còn hai cô gái kia chính là hai người đã cứu ông ta thoát khỏi vụ đó. Họ có vẻ là người phương tây với mái tóc vàng và bạc nhìn rất trẻ, mới chỉ có thôi.
- Tại sao hai ngươi lại cứu ta?
- Vì chúng tôi cũng muốn đấu với con gái của ông.
- Vậy sao? Ta mong gặp lại hai đứa nó quá đó.
Ông ta ngồi nhìn hai cô gái này rồi lại chìm vào suy nghĩ riêng. Một buổi sáng không đẹp trời. Trong khi đó tại biệt thự nhà họ Lâm.
- Tiểu thư, hiện nay Angel đã tách ra và đang đứng độc lập. Họ không còn cần đến Death nữa mà nghe đâu có người khác lên thay thế.
Min đứng báo cáo, Tuệ ngả người ra ghế sofa, cô nhắm mắt lại suy nghĩ. Min biết điều lui ra ngoài không nói gì nữa. năm qua họ đều thấy Tuệ đã hoàn toàn thay đổi, cô trở thành người băng khốc, tàn nhẫn và không một chút biểu lộ cảm xúc. Cô không hề cười trong suốt bốn năm và mẹ cô đêm nào cũng thấy cô ôm bức ảnh của nó mà khóc không ngừng. Cuộc sống thiếu nó không khác nào tra tấn cô. Đau lắm, cô cảm thấy đau và như không thể thở nổi nữa. Bỗng đang chìm vào suy nghĩ thì một tiếng động vang lên làm cô giật mình mở mắt ra nhìn. Sun đang ngồi trước mặt cô.
- Người đẹp mệt sao?
- Chuyện gì?
Tuệ lạnh lùng, Sun mỉm cười, cậu vất cho cô một lon coca lạnh. Tuệ nhanh chóng bắt lấy lon coca rồi đặt lên bàn.
- Từ chối vậy sao?
- Không thích đồ có ga.
- Thôi nào người đẹp, đừng có lạnh lùng vậy. Có tin tốt đây.
Sun đã thay đổi tính cách từ sau vụ nó bỏ đi. Tuệ thì không bận tâm, mấy tin tốt cậu mang đến lúc nào cũng toàn nhảm với cô cả. Nhận thấy vậy Sun hơi nghiêm túc xíu.
- Lần này tốt thất đấy.
- Là gì?
- Hàn Tuyết sắp trở về.
Câu nói này của Sun làm cho Tuệ căng tròn mắt ngạc nhiên. "Xoảng...keng" tiếng khay cùng mấy ly trà đã rơi trên sàn và vỡ toang. Cả Sun và Tuệ quay ra nhìn thì đó chính là mẹ Tuệ và nó. Bà ngạc nhiên nhìn cả hai.
- Sun, cháu nói Tuyết về rồi sao?
- Cô ấy sắp trở về thôi. Nhưng cũng chưa chắc.
- Tin này ở đâu?
Tuệ hỏi một cách bình tĩnh mặc dù cô đang rất vội vã và muốn hối thúc. Sun mỉm cười đứng dậy không nói gì.
- Ai mà biết, tôi nghe nói vậy thôi. Mà cũng đừng quá đợi chờ, hy vọng làm gì. Vậy xin phép.
Sun rời khỏi biệt thự, cậu vừa ra khỏi cửa đã chạm mặt hắn. Hắn nhìn cậu thì cậu chỉ mỉm cười nhún vai rồi rời khỏi biệt thự. Hắn bước vào nhà nhìn hai gương mặt thất thần kia.
- Có chuyện gì vậy?
- À, không có chuyện gì đâu. Cháu vừa về sao Wind?
Mẹ nó (gọi vậy cho tiện nhé) hỏi hắn thì hắn gật đầu rồi đi lên phòng của mình. Hắn không thèm liếc nhìn Tuệ mà Tuệ thấy hắn cũng phát ngán. Hai người này căn bản như nước với lửa, không hề hợp nhau. Trong suốt năm cả hai luôn cạnh tranh nhau trong mọi lĩnh vực kể cả địa bàn hay các phi vụ. Mà người cuối cùng dọn dẹp chiến trường của cả hai lại là Sun, Lin, Len, Thảo, Khoa và Min với Bin. (đây gọi là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết :v )
- Em quyết định trở về rồi sao? Vậy là tốt nhất, ta đỡ mất công đi tìm.
Hắn mỉm cười, nhìn vào bức ảnh của nó to đùng treo ở trên tường kia. Trong bức ảnh đó nó đang mỉm cười, một nụ cười thật tươi, thật hạnh phúc, một nụ cười hồn nhiên không một chút toan tính. Nụ cười đó giờ đâu rồi?
--- ------ ------ ----
- Áaaaaaaaaaaa....Không thể chịu được nữa rồi. Điên mất.
Một cô gái mặc đồng phục trường cao trung ở Nhật ngồi vò đầu bứt tai, cô như phát điên nên rồi cầm cái bảng điều khiển trò chơi điện tử vất ngay lên ghế sofa.
- Chịu thôi, em không chơi nữa đâu.
- Đồ ngốc...
Người con gái với mái tóc nâu đỏ ngồi khoanh chân trên ghế sofa, với hộp bắp rang bơ ngay trong lòng đang cầm bảng điều khiển trò chơi, mắt dàn vào màn hình, phán câu xanh rờn. Cô gái mặc đồng phục kia đứng phắt dậy.
- Chị đừng có mà nói vậy nhá. Chị hơn em tận mấy tuổi hả? tuổi đó, nhìn thấy mặt trời trước em năm thì tất nhiên phải giỏi hơn em rồi chứ? Cứ suốt ngày chơi đi chơi lại chị không phát ngán à? năm rồi, chị không thấy nản sao?
- Không, chơi còn hơn ngồi không.
Cô gái tóc nâu đỏ kia vẫn mắt dán vào màn hình giọng đều đều nói. Cô nhóc mặc đồng phục tức điên lên không làm gì được nên chạy đến ngắt nguồn điện tivi đi. Ngắt hết luôn, cô bé bực mình nói.
- Đã vậy cấm chị luôn.
- Cắm lại.
- Không...
- Cắm...
Hai ánh nhìn đầy sát khí dành cho nhau. Cuối cùng người chịu thua là cô bé đó nhưng cô gái tóc nâu đỏ kia bỗng đứng dậy tiến đến phía bàn lấy cái điện thoại rồi nhìn vào màn hình đang phát sáng kia.
- Ai gọi vậy?
Cô bé kia hỏi thì cô gái tóc nâu đỏ mỉm cười đầy ẩn ý.
- Sếp gọi. Về thôi.
- Hơ hơ, mới được có năm mà, chưa đủ để chơi đâu.
- Ai biết.
Cô gái tóc nâu đỏ bắt máy, đầu giây bên kia là giọng một cô gái khác, có vẻ rất lạnh lùng, nghe mà run cả người
- Kế hoạch thay đổi, ông ta hồi phục rồi. Với lại Boss cũng vừa tỉnh giấc.
- Rồi, đang về.
Cô gái tóc nâu cúp máy luôn. Đánh dấu sự trở lại của thiên thần ác ma này nào. Chuyện gì sẽ xảy ra đây.