Tại cửa chính của E.N.D ngày hôm sau, bên trong ngay cạnh là những cây táo già với những chú chim đang chuyền cành.
- Mọi người cũng...
Boss hỏi thì người kia lắc đầu. Sam lên tiếng.
- Bọn tôi tự tìm đến đây.
- Đoán ngay người ở đây mà.
Giọng của Howl vang lên và rồi họ quay lại. Mẹ Cana nhìn cô và mỉm cười. Vậy là họ được mời đến đây. Ngay lúc đó là một chiếc xe ngựa tiến tới và bước xuống xe là bóng người cao cao.
- Không thể nào... Sun, Maria, Lizz và Leo.
Violet thốt lên nhưng bốn người nhà Fantasy trước không bận tâm, họ tiến tới cánh cửa và định mở thì một cô bé mặc trang phục lolita của hầu gái với hai màu chủ đạo trắng đen xuất hiện. Cô bé buộc tóc hai bên với hai chiếc lơ là hai viên đá màu đỏ rất đẹp. Cô bé nhìn họ.
- Xin hãy cho xem thư mời từ Người để vào thành phố.
- Đây.
Sun rồi Boss và cả Cana đưa bức thư nó gửi đến cho. Cô bé đó cầm lấy và rồi liếc thật nhanh. Sau đó cô bé mở cửa và họ bước vào trong đất của thành phố. Ngay khi họ bước hết vào cánh cửa tự đóng sầm lại và chốt tự khóa.
- Xin đừng bận tâm vì đó là do Người đã làm. Xin hãy đi theo tôi.
Họ đi theo cô bé đến một ngôi nhà gần đó nhất và nằm ngoài trị trấn. Cô bé quay lại nhìn họ.
- Chúng ta sẽ đi bằng xe ngựa để đến được lâu đài ở khu bên trái này. Xin mọi người nhớ cho không được sang khu đồi mùa đông bên phải kia. Đó là khu cấm địa.
Cô bé nói rồi quay ra nói gì đó với chủ nhà và ngay lập tức vài chiếc xe ngựa xuất hiện. Mandy nhìn cô bé đó.
- Cho hỏi Người mà cô nói là Snow Fantasy?
- Không, Người mà tôi nói không phải tên Snow Fantasy. Người có tên là END, tên của người là tên của thành phố nhân tạo này. Xin lên xe nhanh cho, Người không thích sứ trậm chễ.
Và họ lên xe ngựa, vừa đi cô bé đó vừa giải thích cho họ vài điều.
- Khác với Aurora là do một tộc nhân của Noah nối nghiệp nghiên cứu của gia tộc để dựng lên thì E.N.D là do một mình Người tự nghiên cứu và xây dựng lên nó. Toàn bộ nguyên liệu xây dựng là hỗn hợp kim loại thường và kim loại đặc biệt đó. E.N.D được xây dựng trên vùng đất liền rộng lớn và sống tách biệt với cuộc sống của con người. Đã năm kể từ khi E.N.D được xây dựng thì chưa một con người bên ngoài giám đến đây ngoại trừ những người được lựa chọn sống ở đây trước đó. Khi gặp Người tôi mong các vị đừng quá thất lễ. Thành phố này không chịu được một hành động tàn bạo nào dù cho nhỏ nhất.
Họ đã im lặng và còn nghe được tiếng hát từ quảng trường.
- Đó là gì vậy?
Maria hỏi thì cô bé đó quay qua nhìn cô.
- Đó là bài hát của những cô gái hát rong. Họ thường hát để cầu xin một hiệp sĩ giải cứu con người nơi đây khỏi bóng đêm và để cứu chủ nhân nơi này thoát khỏi cuộc sống bị giam cầm. Đó giống như một câu chuyện bi kịch hơn. Các vị đến thật đúng lúc vì tối nay là lễ hội thành lập lên E.N.D và lúc đó mọi người sẽ bắn pháo hoa và chăng đèn khắp các lẻo đường. Nhưng những ngày này thì bên đồi mùa đông sẽ có một lớp bọc sét xuất hiện vì vậy đừng đến gần.
Và cuối cùng họ cũng đến được lâu đài, cô bé đó nhảy xuống và phủi bụi trên váy, cô bé nhìn những người chủ xe ngựa.
- Xin cảm ơn mọi người.
- Không có gì đâu Lily. Tối nay rất mong xem tiết mục hát của cô đấy Lily.
- Vâng.
Lily-cô bé đó cúi đầu rồi quay lại tiến về phía cửa của lâu đài. Cô bé mở một nắp hộp ngay bên cạnh cửa.
- Dạ thưa tôi đã đưa họ đến theo lệnh của Người.
Và ngay lúc đó cánh cửa sắt mở ra, họ nhìn vào thì thấy là một hành lang với gạch bóng loán và cả những bức hình về những cảnh thôn quê yên bình, tầm thường. Họ theo cô bé Lily tới sảnh chính và ngồi xuống những chiếc ghế đã sắp chờ sẵn.
- Xin hãy đợi cho, Người sắp đến rồi.
Và Lily rời khỏi đây, cô bé quay lại nhìn những người này một lượt rồi ra khỏi lâu đài đến một ngôi nhà nhỏ giữa thị trấn. Về phần họ đang chờ đợi khá lâu la. Ngay lúc đó cánh cửa mở ra, họ quay lại thì thấy người không như mong đợi.
- Quản gia Squad...
- Ông nội.....
Hắn đừng dậy nhìn người đi cùng ông Squad kia chính là chủ tịch Lâm trước đây, ông của hắn. Họ tiến đến và ngồi vào hai cái ghế của mình. Cana nhìn họ.
- Snow đâu?
- Ngay từ khi xây dựng E.N.D đến bây giờ thì chủ nhân chưa từng một lần xuất hiện. Người đã biến mất hoàn toàn.
Ông Squad lên tiếng, hắn nhìn ông mình và thắc mắc.
- Tại sao ông ở đây?
- Ta là khách mời được con bé nhờ trông nom dùm thành phố.
- Vậy những bức thư này...
Boss thắc mắc thì ông hắn cười lớn làm họ ngạc nhiên. Sau khi ngừng cười, ông hắn nhìn tất cả.
- Thật là, nhìn các người nóng lòng muốn gặp con bé đến nhường nào. Một số thì thật lòng muốn gặp, một số muốn giải đáp thắc mắc, một số muốn thách đấu, một số thì lại muốn giết,...đúng là vô số cung bậc cảm xúc nhưng biết sao đây? Con bé bây giờ cải trang thành hàng trăm nghìn người ở đây rồi.
- Bên ngọn đồi kia thì sao?
Cana nhếch miệng cười, ông hắn cũng cười và không nói gì. Ông Squad đứng dậy.
- Mọi người đến rồi thì nghỉ ngơi đi. Tối nay sẽ là lễ hội ở E.N.D nên tôi đoán Người cũng sẽ xuất hiện ngay thôi.
Và họ phải nghỉ ngơi tại lâu đài này. Tiếng hát của những cô nàng hát rong ở quảng trường vẫn vang lên. Cô nhóc Lily đã lán lại quảng trường và rồi tiến lại gần đưa cho các cô hát rong một mảnh giấy.
- Được thôi.
- Cảm ơn mọi người.
Rồi Lily đã đi mất. Tại ngôi nhà nhỏ trong thị trấn, cô gái tóc nâu đỏ vẫn đang ngồi chải tóc cho cô gái ngồi xe lăn kia. Và cô gái tóc nâu đỏ dừng lại, cô tiến tới cái tủ lấy áo khoác mặc vào cho cả hai đứa. Sau đó cô đỡ cô gái còn lại đứng dậy và cả hai cùng rời khỏi nhà. Cô gái đã mặc áo choàng và đội mũ vào cho cô gái kia. Họ rời đi trước khi Lily quay lại nhà.
- Ủa, Snow rời khỏi nhà rồi sao? Cả Ren cũng không ở đây...Họ đi đâu vậy nhỉ?
Và lúc này tại quảng trường thì hai cô gái mặc áo choàng đứng nhìn những cô gái hát rong. Cô gái tóc nâu đỏ đưa cho cô gái hát rong một tờ giấy.
- Vâng, tôi sẽ lưu ý.
- Làm ơn...hãy ngừng hát bài hiện tại.
- Vâng.
- Hãy nhắn với Lily chúng tôi đến ngọn đồi mùa đông.
- Vâng.
Và hai cô gái lại bước đi rời khỏi thị trấn bên trái để sang ngọn đồi mùa đông. Từ xa Lizz đã nhìn thấy hai cô gái này, cô thấy giống Snow quá nhưng nếu là Snow vậy thì người đang đi cạnh cô là Tuệ và Tuệ đã chết làm sao mà di chuyển được. Thế thì hai người kia là ai? Lễ hội sẽ sớm bắt đầu và trò chơi sẽ đến hồi kết nhanh thôi.