Sự Trả Thù Của Tuyết

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tối đó khi hắn quay lại phòng thì thấy nó đã ngủ rồi. Hắn đắp chăn lên cho nó bỗng điện thoại của nó có tin nhắn. Hắn cầm lên và xem tin gì bỗng đôi chân mày của hắn khẽ nhíu lại.

Đến lúc chúng ta ôn lại chuyện cũ rồi Hàn Tuyết. Có muốn biết mặt ba của cô chứ? Tuy nhiên ta có món quà cho cô trước khi gặp ba đấy, nếu có thể bình an nhận quà thì hãng đến gặp ba.

Hắn để điện thoại của nó vào chỗ cũ. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào người con gái này, hắn không thể hiểu nổi người con gái trước mặt hắn trống trọi với thế giới này như nào đây? Ngày hôm sau, nó thức dậy sớm vươn vai rồi cầm điện thoại lên xem. Nó đọc được tin nhắn chỉ khẽ nhếch miệng mỉm cười rồi đứng dậy vào vscn. Nó vừa đi vừa nói.

- Quà thì tôi nhận nhưng ba thì tôi không cần. Tôi không có ba và cái từ này làm tôi phát ớn.

Hắn mở mắt ra rồi nhìn về phía cửa nhà tắm. Nó không cần ba sao? Hôm qua nó cũng không hề đề cập đến ba nó trong câu chuyện. Sáng nó đi học riêng thì nó thấy nhiều người chỉ trỏ nó nhưng nó không bận tâm. Đến lớp nó đã thấy Thảo và Khoa ở đó rồi.

- Snow dạo này bọn trong học viện bàn tán về cậu quá trời đấy.

- Kệ họ đi Thảo, bận tâm làm chi ệt người ra.

Nó nói rồi ngồi vào chỗ. Với một người lạc quan yêu đời như nó còn lâu mới để vài ba cái lời đồn thổi làm lung lay. Một lúc sau đó hắn cũng đến nhìn nó không nói gì rồi về chỗ ngồi. Lớp đặc biệt không hề có thầy cô giáo nên vì vậy bốn con người này toàn tự học thích làm gì thì làm. Đến giờ ăn trưa, cái bụng của nó đã reo lên inh ỏi, báo hiệu cho nó đi ăn. Nó đang định lên tiếng thì hắn lại túm được nó lôi đi, nhưng lần này nó túm vào cánh cửa không cho hắn lôi đi.

- Tôi muốn Thảo với anh Khoa đi cùng cơ.

- Thế nào cũng được.

Hắn trả lời thì bỗng nó ye lên rồi thò đầu vào lớp kêu cả Thảo và Khoa đi ăn trưa cùng. Họ cùng nhau đến khu vip, Lin, Len và Sun đã đợi sẵn rồi.

- Wind rõ ràng tao thấy mày đang cướp bà xã của tao mà? Lúc nào cũng đi cùng bà xã của tao là sao?

Len hét lên nhưng Lin đẩy cậu qua một bên.

- Uả, sao hai người này cũng ở đây?

Lin thắc mắc thì nó nhìn cô miệng cười toe toét.

- Họ cùng lớp đặc biệt với tớ.

- Hả?

Lin ngạc nhiên, ngay cả Len và Sun cũng khá ngạc nhiên khi hai người này ở lớp đặc biệt. Nó chẳng hiểu họ đang ngạc nhiên cái gì rồi ngồi vào chỗ. Lin nói tiếp.

- Cả hai người đều là con quý tộc sao lại nhận học bổng vào trường?

- Con nhà quý tộc?

Nó khẽ nhíu mày khi nghe cái tin đó. Khoa thì không nói gì, Thảo chỉ cúi đầu rồi khẽ nhìn nó.

- Tụi mình.......

- Ồ, xem ra mình là đứa nghèo nhất ở đây rồi.

Trái lại với sự lo lắng của mọi người khi nghĩ nó sẽ giận nhưng không, nó lại mỉm cười toe toét. Dường như nó chẳng đâu bận tâm mấy cái chuyện thân thế của họ làm gì. Mọi người thấy nó vậy cũng không nói gì, đang định ăn thì bỗng nó nhìn thấy ngoài cửa phòng vip có một đám tụ tập khá đông, mọi người cũng nhận ra.

- Mi đừng có.......

Lin chưa kịp nói xong thì nó đã mất hút. Họ thấy nó đã lon ton hòa nhập vào đám đông xem có chuyện gì rồi. Lin với Len chỉ biết lắc đầu.

- Bà xã lại bắt đầu rồi.....

Họ ngồi xem nó sẽ làm gì. Nó ngó vào thấy một cô gái khá xinh đẹp nhờ son phấn đang nhìn một cô gái khác rồi quát nạt.

- Mau liếm sạch số kem mày làm dính vào giày của tao đi.

- Xin....xin......

Cô gái đó chưa nói hết câu thì nó đã xen vào rồi.

- Này cái cô kia....nó có dính kem thì lau đi chứ sao bắt người ta liếm. Chẳng phải cậu ấy cũng xin lỗi rồi sao?

Nó tay chống eo, hất mặt nói. Hóng chuyện nó là vô đối, nhiều chuyện nó cũng là bậc nhất. Cô gái kia nhìn nó tức tối.

- Mày là ai mà dám xen vào?

- Tôi là tôi.

- À, thì ra là cái con đang bám lấy King sao? Đôi giày của tao còn đắt hơn cái mạng của đồ nhà quê mày đấy.

- Hừ.

Lời nói của cô ta dường như không kích động gì đến nó mà ngược lại còn làm nó cười lạnh. Cô ta càng tức hơn.

- Mọi người ơi, cô ấy định đánh Snow kìa.

Thảo lo lắng nhưng Len đã ngăn cản họ.

- Để mặc vậy đi, bà xã tự biết giải quyết với lại bà xã cũng không thích người ta xen vào chuyện của mình.

Thấy Len cười tự tin vậy họ cũng an tâm. Lúc này cô ta dơ tay lên định cho nó một cái tát thì nó túm tay cô ta lại.

- Đừng có mơ mà đòi động vào tôi.

Nó hất tay cô ta ra làm cô ta suýt ngã may có bọn bạn đỡ được. Cô ta nhìn nó trừng mắt.

- Mày cứ đợi đấy.

- Hơ hơ, cô yên tâm tôi không biến mất khỏi trường này đâu mà sợ.

Cô ta tức mình, đáp cái nhìn khinh bỉ về phía nó và cô nữ sinh kia rồi bỏ đi. Mọi người cũng đã giải tán, nhóm bạn thì mỉm cười vì mọi chuyện không sao. Nó tiến đến đỡ cô bạn kia dậy.

- Không sao rồi, họ sẽ.... .....

Nó chưa kịp nói hết câu thì cô bạn kia cầm con dao nhỏ sắc nhọn đâm vào ngực trái của nó. Cô ta và nó đang đứng cùng nhau, mọi người thấy lạ khi nó bất động.

- Snow........Snow......

Lin gọi nhưng không thấy nó nói gì, cô chạy lại gần khi định chạm vào nó thì bỗng nó từ từ ngã xuống sàn nhà. Máu bắt đầu chảy lênh láng, mọi người thấy nó ngã chạy đến. Lin ôm nó lên.

- Snow........này tỉnh dậy coi.... ....

Lin ngạc nhiên khi thấy con dao đâm vào ngực trái nó. Máu dính đầy lên tay cô. Len tiến tới, cậu đẩy cô gái kia ra.

- Bà xã....Bà xã em không được làm sao đâu đấy. Mau gọi cấp cứu đi.

Len hét lên thì Thảo nhanh chóng gọi cấp cứu. Hắn nhìn cô gái kia.

- Sao cô.... ......

- CÔ LÀ AI MÀ LẠI HẠI CẬU ẤY HẢ?

Lin hét lên át đi cả tiếng của hắn. Cô gái kia nhìn nó cười khinh bỉ.

- CÔ TA ĐÁNG BỊ NHƯ VẬY. Vì mẹ cô ta mà ba mẹ tôi đều bị hại chết cả.

- Bà xã à.......sao lại ngừng thở vậy?

Câu nói của Len làm cho họ như đông cứng lại. Nó thực sự sẽ chết sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio