Liên tục mấy hôm liền, Trần Tiến đều không tìm được cơ hội chắc chắn để ra tay với Trương Hồng Ba.
Thực ra đã xuất hiện mấy cơ hội, mấy cảnh sát mặc thường phục đó mặc dù túc trực bên ngoài công ty của Trương Hồng Ba suốt, nhưng cũng không phải là bảo vệ ở khoảng cách gần, càng không phải là ở sát bên cạnh để bảo vệ, anh ta cảm thấy vẫn có cơ hội rất lớn nếu trà trộn vào đám đông đi vào trong công ty để giết hại Trương Hồng Ba.
Nhưng anh ta vẫn không làm như vậy, vì anh ta cảm thấy làm như vậy có rủi ro mang tính hệ thống nhất định.
Anh ta chưa từng vào công ty của Trương Hồng Ba, không rõ tình hình bên trong thế nào, nếu đi vào mà bị ngăn lại, kinh động đến mấy vị cảnh sát mặc thường phục thì rất phiền. Cho nên anh ta vẫn muốn tiếp tục đợi, đợi đến khi cảnh sát mặc thường phục không tiếp tục bảo vệ Trương Hồng Ba nữa, anh ta tin rằng cảnh sát không thể nào tiếp tục bảo vệ Trương Hồng Ba suốt mấy tháng nữa.
Nhưng trong lòng anh ta vẫn còn một nỗi lo lắng, cảnh sát sớm muộn cũng điều tra ra mình, nhất là quá trình đặt làm cái thùng đựng sữa, trong thời gian này, anh ta không những không hóa trang, mà còn không tránh camera giám sát.
Vốn là anh ta cố ý để lại manh mối điều tra cho cảnh sát. Nếu không làm như vậy, anh ta cảm thấy mình không cho cảnh sát đủ không gian để điều tra, đến khi anh ta giết xong toàn bộ số mục tiêu, cảnh sát vẫn không biết là ai làm, thì kế hoạch tiếp theo của anh ta sẽ rất bị động.
Tất nhiên rồi, anh ta để mình lộ diện còn có một mục đích quan trọng khác nữa, đó là để bảo vệ người bạn đó.
Vương Các Đông hiển nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện một hung thủ như vậy, tất cả mọi manh mối gây án đều xử lý sạch sẽ, toàn bộ công cụ gây án đều không tìm được nguồn gốc, tại sao có thể để lại một vật chứng một cách quang minh chính đại, là cái thùng đựng sữa to như vậy? Một vật chứng có đặc trưng rất rõ ràng như vậy rất dễ điều tra, hung thủ đã nghĩ đến tất cả những điểm khác, tại sao lại không nghĩ đến điểm này? Cho dù anh ta có buộc phải đặt làm một cái thùng sữa mới, anh ta biết rõ việc này sẽ để lại manh mối rõ ràng cho công việc phá án của cảnh sát, tại sao không tránh camera giám sát ra giống như lúc phạm tội?
Hiển nhiên, từ khi phát hiện ra được manh mối này, cảnh sát đã quá lạc quan về cục diện vụ án.
Trần Tiến muốn diễn một vở kịch lớn, một vở kịch mà cảnh sát hoàn toàn không thể lường trước được.
Nhưng vấn đề phiền toái là bây giờ anh ta không biết khi nào cảnh sát sẽ hướng mũi điều tra vào mình. Để đề phòng khả năng có thể xảy ra, mấy hôm nay ngày nào đi ra ngoài anh ta cũng đội tóc giả, dán râu giả, đeo kính hóa trang, khi nhìn mình trong gương, bản thân anh ta cũng rất khó nhận ra đó là mình.
Thực ra thay đổi ngoại hình của một người rất dễ, hầu hết chỉ cần đổi một kiểu tóc khác hẳn là có thể trở thành một người khác trong giây lát, rồi thêm râu, hóa trang, đeo kính, có lẽ khi đi qua trước mặt, người quen cũng không thể nhận ra được.
Hôm nay anh ta dậy rất sớm, thói quen sinh hoạt của anh ta luôn rất khoa học, thêm vào đó gần đây thần kinh bị suy nhược nghiêm trọng, ngày nào anh ta cũng dậy rất sớm, ra ngoài ăn sáng xong liền về nhà bắt đầu lên kế hoạch kết thúc Trương Hồng Ba như thế nào.
Lúc này là hơn bảy giờ, anh ta đi xuống dưới chuẩn bị ra hàng ăn sáng, vừa đi ra khỏi khu đô thị một quãng không xa, liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ ở đầu đường cách đó khoảng hai trăm mét, mấy cảnh sát đang đứng nói chuyện bên cạnh xe. Trần Tiến dừng bước, nhìn về phía mấy viên cảnh sát, ba người mặc trang phục cảnh sát, hai người mặc thường phục, vai khoác một chiếc túi.
Thông thường nếu cảnh sát mặc thường phục khoác túi, có nghĩa là trong túi có súng và còng tay.
Trần Tiến lập tức đứng yên, suy nghĩ vài giây, rồi quay đầu đi về. Khi đi qua bảng thông báo bên ngoài khu đô thị, anh ta cố liếc nhìn, thấy ảnh mình đang được dán trên đó.
Hiệu suất rất cao đấy.
Anh ta không nhìn kĩ, lệnh truy nã đã được dán trên bảng thông báo nhưng cảnh sát chưa tìm được đến tận nơi, cho thấy cảnh sát chưa biết chỗ ở cụ thể của mình.
Thôi được, nhanh chóng về thu xếp một chút.
Về đến nhà, Trần Tiến thay một chiếc áo khoác mới, cầm lấy chiếc túi có dây đeo, đồng thời không quên ngắm lại mình trong gương. Sau khi đeo tóc giả, kính, dán râu giả, ngay cả anh ta cũng suýt nữa thì không nhận ra mình.
Anh ta mất thêm nửa tiếng đồng hồ để hoàn thành xong xuôi những việc chuẩn bị tiếp theo ở nhà, khóa cửa rồi đi xuống.
Trương Hồng Ba, tao đến đây.