Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Ninh Vũ Trạch nói ra câu "Bỏ xe giữ tướng”,
Ninh Thủ Thành đứng bật dậy khỏi ghế sofa.
Ông ta trừng mắt, ánh mắt đầy kinh ngạc. Ngay
lập tức, sự tức giận, bình tĩnh, cân nhắc và do dự
cùng những cảm xúc phức tạp đều hiện rõ trong ánh
mắt.
Sau đó, ông ta chậm rãi ngồi lại một lần nữa và
nói với vẻ mặt bình thản:
"Tại sao con lại có suy nghĩ như vậy? Dù thế nào
thì nó cũng là em trai con, dù sao nó cũng ở nhà họ
Ninh chúng ta hơn hai mươi năm rồi, con làm như vậy
khác nào chĩa súng vào người của mình?"
Sắc mặt của Ninh Vũ Trạch cũng rất phức tạp,
nhưng vì lời đã nói ra rồi nên không thể rút lại được.
Hắn nghiêm nghị nói:
"Bố, không phải con qua cầu rút ván, mà là lần
này nó đã đề lộ thân phận, như vậy sẽ gây nguy hiểm
cho gia đình chúng ta. Còn về... con người Vũ Hiên,
nó đã chịu nhục chịu khó nhiều năm nay mà không
oán trách nửa lời".
"Nhưng bố chưa từng nghĩ tới việc liệu nó có âm
mưu làm loạn hay không?"
Khi nghe đến đây, Ninh Thủ Thành nhìn Ninh Vũ
Trạch bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
“Có lẽ bố cũng biết câu thành ngữ "Nằm gai nếm
mật" đúng không?” Ninh Vũ Trạch tiếp tục kích động:
“Ai có thể đảm bảo ẩn sau sự nhẫn nại của nó đang
ần chứa tham vọng gì? Sau này khi bố về hưu, dưỡng
già thì bố sẽ phải truyền lại vị trí trí gia chủ cho người
sau, lẽ nào bố định truyền lại cho nó sao?"
Ninh Thủ Thành cau mày, lắc đầu:
"Không thể nào, vị trí trí gia chủ nhà họ Ninh sao
có thể truyền cho người ngoài".
"Bổ chỉ có một đứa con duy nhất là con, tuy rằng
còn con nhiều thiếu sót, nhưng nhất định phải đảm
bảo truyền vị trí trí gia chủ cho người mang huyết
thống của nhà họ Ninh, nếu không bố sẽ rất có lỗi với
ông bà tổ tiên. Tương lai, cơ ngơi to lớn của gia tộc
chúng ta vẫn sẽ do con gánh vác".
Ninh Vũ Trạch khẽ cười, vỗ đùi nói:
"Đúng vậy, Vũ Hiên lòng dạ thâm sâu khó lường,
nó có thể giúp bố giải quyết rất nhiều nhiệm vụ khó
khăn, điều này cho thấy rõ tư duy nhanh nhạy và tài
thao lược của nó. Hơn nữa, nó còn là người rất ngoan
độc và tàn nhẫn, trước giờ làm việc chưa từng để cho
mục tiêu có đường sống sót, hờ ra là muốn giết chết
cả nhà họ".
"Nếu như sau này bố muốn về hưu dưỡng già,
định truyền lại vị trí gia chủ thì chắc chắn Vũ Hiên sẽ
có âm mưu về chuyện này. Nếu lúc đó mới ngăn chặn
nó thì đã quá muộn. Con phải thừa nhận nó giỏi hơn
con, lỡ như đến lúc đó con không đấu lại nó thì có
thể con sẽ không còn đường sống, và những kẻ
chống lại nó trong nhà họ Ninh cũng sẽ không có
đường sống".
"Nói không chừng đến cả bố... cũng sẽ bị nguy
hiểm rình rập. Lẽ nào bố không nghĩ đến những vấn
đề này sao?"
Một loạt những câu nói vừa rồi của Ninh Vũ Trạch
đều nhằm mục đích kích động Ninh Thủ Thành bỏ xe
giữ tướng, giết chết Đường Truy. Làm vậy để đảm
bảo rằng trong tương lai cơ nghiệp của nhà họ Ninh
sẽ không rơi vào tay người ngoài.
Hơn nữa, Ninh Vũ Trạch cũng không nói bừa,
Đường Truy đã chịu nhục chịu khổ ð nhà họ Ninh bao
nhiêu năm nay, một người đàn ông tràn đầy nhiệt
huyết như hắn nếu nói không có tham vọng thì ai tin?
Rõ ràng Ninh Thủ Thành đã lung lay hơn phân
nửa, ông ta cúi đầu nắm chặt tay, trong lòng có vẻ
đang do dự.