Sáng sớm, Nam Thiên Kình liền nhanh chống rời khỏi phòng Hạ Điềm Nhi, vì tránh cho cô không biết anh đã ngủ cùng cô nên anh rất cẩn thận ra ngoài mà không có tiếng động. Nam Thiên Kình luôn nhân lúc cô ngủ say mới dám lẻn vào phòng cô để được nhìn ngắm cô, ôm cô ngủ. Anh thầm mỉa mai mình một Nam Thiên Kình lừng danh lại đang lén lúc muốn nhìn ngắm vợ lại sợ vợ phát hiện, anh chính là sợ Hạ Điềm Nhi lại kích động. Nam Thiên KÌnh tính là ở nhà nhưng trợ lý báo có cuộc họp quan trọng nên anh liền đến công ty giải quyết.
-Cô tìm ai?_ Cô giúp việc lên tiếng hỏi khi thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cổng lớn.
-Tôi tìm Hạ Điềm Nhi.._ Doãn Mạt Mạt mỉm cười thân thiện nói, nét mặt cùng vẻ ngoài của cô khiến cho người giúp việc nghĩ cô là người tốt.
-Nhưng tôi phải báo cho thiếu gia biết một tiếng, cô đợi một lúc…_
-Không cần…tôi là bạn học của cô ấy, chính là Nam tổng gọi tôi đến để trò chuyện cùng Điềm Nhi.._ Mắt thấy nữ giúp việc tính đi nói cho Nam Thiên Kình biết nên Doãn Mạt Mạt liền lên tiếng ngăn cản. cô biết Nam Thiên Kình rất cẩn thận, cô đã canh chừng ở đây khá lâu, hôm nay vừa lúc anh vừa đi cô liền tiến tới muốn vào nhà xem xem có đúng là Hạ Điềm Nhi ở cùng anh không?
-VẬy sao? Mời cô vào.._ cô giúp việc không nghĩ ngợi nhiều liền mở cửa cho cô ta vào, nụ cười trên mặt Doãn Mạt Mạt liền trở nên nguy hiểm, cô theo người giúp việc vào phòng của Hạ Điềm Nhi. Người giúp việc không muốn quấy rầy hai người nên xuống lầu.
-Hạ Điềm Nhi, cô đừng dùng bộ dạng đáng thương này của cô để lấy sự thương hại của Thiên Kình..anh ấy chẳng qua là chuộc lỗi vì đã hiểu lầm cô, cũng là vì anh ấy đã khiến ba mẹ cô lưu lạc ở macao…_ Doãn Mạt Mạt vào phòng đã lâu nhưng là không thấy Hạ Điềm Nhi nhúc nhích, cô giống người không phản ứng, cô ta tức giận lên tiếng. Nhưng không ngời chỉ nhắc đến ba mẹ cô thì Hạ Điềm Nhi liền quay đầu nhìn Doãn Mạt Mạt, nhưng là cô không biết tìm từ ngữ gì để nói ra, vì Doãn Mạt Mạt chính là người mà Nam Thiên Kình yêu.
-Cô đừng giả ngốc nữa, chẳng lẽ cô không biết chính vì muốn cô phải sống khổ sở như tôi nên Thiên Kình đã đưa ba mẹ cô đi sao? Anh ấy muốn cô phải trải qua đau khổ như cô và em họ chết tiệt của cô đã gây ra cho tôi, vốn dĩ tôi không muốn làm hại cô, nhưng chính là người đã cướp Thiên Kình của tôi, gặp anh ấy trước cũng là cô, người cứu anh ấy cũng là cô, và giờ vợ hiện tại của anh ấy cũng chính là cô._ Doãn Mạt Mạt kích động tiến lại gần Hạ Điềm Nhi nắm lấy tóc cô mà kéo, ánh mắt cô ta hiện lên tia lửa, gần đây cô ta mới phát hiện là Nam Thiên Kình đến cục dân chính đăng kí kết hôn cùng Hạ Điềm Nhi, Doãn Mạt Mạt khi biết tin này thì điên tiết lên, hơn một tháng qua anh lạnh lùng với cô, còn cố ý tránh mặt cô. Cô ta điên loạn tác liên tục vào mặt Hạ Điềm Nhi, còn không ngừng kéo tóc cô, những cái tác và da đầu của Hạ Điềm Nhi dường như là cô không cảm giác được đau đớn, cô chỉ theo bản năng mà ôm bụng đã nhô lên của cô, trước đây cô không muốn đứa ccon này, nhưng chính là mấy thang qua khi mang thai cô cảm nhận được sự sống của con chính là tình thương của mẹ nên cô hiện tại muốn bảo vệ đứa bé. Doãn Mạt Mạt kéo Hạ Điềm Nhi vào phòng tắm, cô ta xã nước lạnh lên người Hạ Điềm Nhi, cảm giác lạnh buốt khiến thân thể Hạ Điềm Nhi run lên, ngoài ôm bụng ra cô không hề lên tiếng, những hình ảnh bị Nam Thiên Kình đối xử luôn hiện về khiến cô sợ hãi.
Trong phòng họp họi đồng, trong khi các cổ đông nêu ra ý kiến thì Nam Thiên Kình chỉ chú mục vào màn hình máy tính, khi thấy trong phòng Hạ Điềm Nhi chính là Doãn Mạt Mạt, anh đã hốt hoảng và chạy nhanh ra khỏi phòng họp trong sự ngạc nhiên của mọi người. Trên đường đi anh chạy xe nhanh nhất có thể và không biết đã vượt bao nhiên cái đèn đỏ, bị bao nhiêu giấy phạt anh đều không quan tâm, vừa chạy xe anh vừa gọi điện thoại cho quản gia, nói bà nhanh chống lên phòng ngăn chặn Doãn Mạt Mạt làm hại Hạ Điềm Nhi.
Ngoài cửa phòng là quản gia và một nhóm người hầu đang nom nó lo sợ không mở cửa được, chìa khóa thì thiếu gia giữ, vì khi Hạ Điềm Nhi ở nhà không khi nào khóa cửa, họ phải trông chừng cô nên không khi nào khóa cửa phòng.
-Nhanh gọi cảnh vệ vào đây?_ Quản gia lên tiếng, một hầu gái liền nhanh chống đi, cảnh vệ vừa lên cũng là lúc Nam Thiên Kình về đến, anh vì quá lo lắng nên quên chính mình có chìa khóa, anh cùng một vài cảnh vệ phá cửa xông vào phòng.
-Cô điên sao?_Nam Thiên Kình tức giận đẩy mạnh Doãn Mạt Mạt ra khiến cô ta mất thăng bằng té ngã trên sàn nhà lạnh băng đầy nước. Nam Thiên Kình lo lắng nhìn cả người Hạ Điềm Nhi ướt đẫm, run lên, khuôn mặt tái nhợt, anh nhanh chống ôm cô đến giường.
-Thiên Kình..chẳng phải anh sẽ lấy em sao?_ Doãn Mạt Mạt lên tiếng.
-Im miệng ngay.._ Anh dường như là cắn răng quát, anh tức giận mà còn là đền nỗi muốn giết người.
-Quản gia, nhanh chống cho gọi bác sĩ Lăng đến, lấy cho tôi y phục của thiếu phu nhân, còn nữa nhanh đưa cô ta ra khỏi đây?_ Nam Thiê Kình mặc kệ Doãn Mạt Mạt làm ầm ĩ, kiến quyết đuổi người, anh nhanh chống thay cho Hạ Điềm Nhi y phục khô ráo, anh cho nhiệt độ ấm lên, chưa đầy phút thì Lăng Bắc Hàn đến nơi. Sau khi kiểm tra cho Hạ Điềm Nhi xong Lăng Bắc Hàn tìm gặp Nam Thiên Kình nói chuyện, anh không hiểu mấy tháng trước cơ thể cô vẫn ổn, vậy mà hôm nay cô lại có hiện tượng trầm trọng hơn, Nam Thiên Kình sắc mặt ngưng trọng lờn nói cũng không thể mở miệng.
-Ba mẹ tôi đâu?_ Hạ Điềm Nhi mở mắt nhìn thấy Nam Thiên Kình liền lên tiếng hỏi? Cô hận anh, hận anh đã khiến cho gia đình cô tan nát, hận anh vì đã hại cô thê thảm như vậy.
-Sau khi sinh xong, anh sẽ để em gặp ba mẹ.._ Nam Thiên Kình dịu giọng nói, anh rất sợ, sợ nếu rằng ba mẹ cô biết được cô khốn khổ vì anh như vậy họ sẽ đưa cô vĩnh viễn rời xa anh, anh không thể mất cô, anh rất sợ hãi. Anh luôn là người bình tĩnh, kiềm chế cảm xúc rất tốt, thế nhưng từ khi gặp và biết cô, anh luôn mất đi kiểm soát của chính mình.
-Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với ba mẹ tôi như thế, dù anh có trả thù cho Mạt Mạt cũng đừng hại ba mẹ tôi.._ Nước mắt bắt đầu tuôn trào, cô nức nở lên tiếng.
-Điềmm Nhi..anh xin lỗi…_ Nam Thiên Kình nhịn không được mà ôm cô vào lòng, anh biết mình sai hoàn toàn, nhưng anh là không còn cách khác.
-Anh hãy trả ba mẹ lại cho tôi, tôi nhớ họ, tôi cần họ.._Hạ Điềm Nhi kêu gào khóc lớn.
-Điềm Nhi. Ngoan, anh hứa anh hứa sẽ đưa ba mẹ về với em.._ Nam Thiên Kình dịu dàng dỗ dành cô.
-Tôi hận anh, hận anh..cút đi, anh cút đi.._ Hạ Điềm Nhi kích động quát lớn, đuối an đi, vì tránh cho cô xúc động mà ảnh hưởng đến thân thể cô, anh đau lòng ra khỏi phòng, mà trên mặt anh bắt đầu hiện lên sự lo lắng và mệt mỏi.
-“ Điềm Nhi, anh sẽ bù đắp cho em, cả đời này, ngay cả chính mạng sống của anh.” Anh tự thề với chính mình.