Tên truyện: Sự Trả Thù
Chương : ‘Đại tỷ ‘ là ai?
Ào ào! Tôi tắt nước và bước ra khỏi nhà vệ sinh, thì từ xa có hai người con trai đang đi về hướng của tôi, quen quen. Hình như tôi biết họ, àh thì ra họ là đàn em của hắn nên theo lẽ thường tôi sẽ chào bọn họ nhưng câu chào của họ lại khiến tôi đứng hình và không thể chào họ:
__” Em chào đại tỷ” hai người cùng đồng thanh chào tôi.
“ Đại tỷ” sao? Họ gọi tôi là ‘đại tỷ’ sao. Sao họ lại gọi tôi như vậy chứ. Và suốt nguyên con đường đi đến nhà ăn của tôi, cứ hễ thấy đàn em của hắn là y như rằng nghe được “ Em chào đại tỷ”. Tôi rất hiếu kì vì sao họ lại gọi tôi như vậy nên tôi quyết định là sẽ kiếm đại một tên nào đó để hỏi. Nói là túm đại nhưng thực ra là tôi cố tình kiếm một tên nhóc lớp và mặt có vẻ non non một chút để có gì tôi dễ đe doạ. Thấy đối tượng rồi, vừa nghe tên nhóc đó chào xong là tôi liền nhìn bảng tên và lớp học của tên nhóc đó liền. Tên nhóc đó tên là Lục Huy học lớp mặt có vẻ non non:
__” Nè! Sao cậu lại gọi tôi là đại tỷ hả?” Tôi hỏi tên nhóc đó.
Vì bị tôi túm lại bất ngờ, nên vẫn còn hơi tò he ( ngơ) một chút, biết vậy nên tôi vẫn kiên nhẫn hỏi lại câu hỏi thêm một lần nữa. Đến lần thứ tên nhóc ấy mới thôi ngơ ra và trả lời tôi: _” Dạ...tại đại ca bảo tụi em phải gọi đại tỷ là ‘đại tỷ ‘ nên tụi em...gọi”
__” Vậy thôi! Còn gì nữa không?” Tôi hỏi lại tên nhóc ấy
Tên nhóc ấy lắc đầu, ý bảo là hết rồi. Nên tôi đành tha cho tên nhóc ấy vậy có giữ nó lại nó cũng không khai đâu. Tôi ngây thơ thiệt sao lại nghĩ rằng là tên nhóc đó dễ bị ức hiếp chứ, dù sao nó cũng là đàn em của hắn mà, mà đã là đàn em của hắn thì có ai mà hiền được đâu chứ. Đành đi hỏi hắn vậy mặc dù biết được đáp án chỉ là - mà thôi. Bước vào phòng ăn đảo con mắt xung quanh phòng ăn để tìm bàn của hắn ngồi, kìa thấy rồi bọn hắn ngồi ở nàn kế bên cửa sổ, tôi bước lại đến bàn của bọn hắn và ngồi xuống kế hắn. Lúc nào cũng vậy, tôi luôn phải ngồi kế hắn dù đến trễ hay đến sớm thì bên cạnh hắn luôn có một cái ghế trống.
__” Yah! Sao cậu lại bảo đàn em của cậu gọi tôi là đại tỷ vậy hả?” Vừa ngồi xuống là tôi hỏi hắn liền.
Hắn chưa trả lời tôi liền mà xoay qua nhìn tôi rồi giơ ngón tay ra trước mắt tôi và nói:
__” Có lý do. Lý do thứ cậu là bạn của tôi. Lý do thứ cậu là người con gái duy nhất trong nhóm của tôi. Còn lý do thứ ...”
__” Stop... tôi không phải là con gái duy nhất trong nhóm của cậu. Cậu không tính bạn gái của các đệ tử của cậu sao. Còn nữa tôi là bạn của cậu. Đúng! Nhưng tôi đâu phải là bạn gái của cậu mắc gì gọi tôi ‘đại tỷ ‘ chứ!?” Tôi chen nganh câu nói của hắn
__” Có tính, nhưng những cô gái đó không liên quan đến tôi. Còn nữa cậu không phải là bạn gái của tôi, chẵng lẽ cậu là bạn trai tôi sao?” Hắn trả lời tôi
Nghe hắn trả lời xong mà tôi muốn điên luôn. Không biết phải cãi sao nữa, làm gì có ai trên đời này mà ngang như hắn chứ. Đang không biết trà lời hắn làm sao thì có một tô mì thịt bò đặt trước mặt tôi và hắn nói:”
__” Ăn đi, nghĩ nhiều làm gì. Kêu sao cũng được mà.”
‘Sao cũng được mà’ vậy sao không gọi tôi bằng tên mà lại gọi là đại tỷ hả hả, tại sao hả tôi khinh. Nhưng thôi, bỏ qua vậy cứ như lời hắn nói đi ‘sao cũng được’. Đang đinh ăn đũa đầu tiên thì có điện thoại gọi đến cho tôi. Thiệt chứ có biết là trời đánh còn tránh bữa ăn không hả, hết giờ gọi hay sao lại gọi giờ này. Bắy mấy một cách không hiện cảm
__” Alo! Ai vậy?” Tôi hỏi đầu dây bên kia vì người gọi là số lạ.
__” Alo! Cho hỏi đây có phải là số điện thoại của Phạm Song Trúc đúng không?” Đầu dây bên kia hỏi ngược lại tôi.
Là ai mà biết tên thật của tôi chứ, cảm giác ở ngay tại chỗ nghe điện thoại không được an toàn cho lắm nên tôi đã đi ra ngoài nghe điện thoại và tất nhiên là tôi phải nói cho hắn biết, thì tôi mới được đi ra ngoài nghe điện thoại như má người ta vậy.
__” Đúng vậy, nhưng mà anh là ai?” Tôi trả lời đâu dây bên kia
__” Àh! Quên mất, tôi là công an khu vực. Cách đây vài ngày tôi có nhặt được túi xách của cô, nhưng vì bận vài chuyện nên không thể gọi điện thoại để xác nhận chủ nhân của chiếc túi này liền được. Hôm nay tôi chợt nhớ ra nên gọi để họi và xác nhận lại. Không biết khi nào thì cô rảnh để lên đồn cảnh sát để nhận lại tui của mình?” Người bên kia trả lời tôi. Vừa nghe nói là túi xách của mình đang nằm trong đồn công an làm tôi vui không tả nổi nên vừa nghe hỏi là khi nào rảnh để lên lấy thì tôi trả lời liền:
__” Ngay bây giờ. Tôi sẽ lên ngay bây giờ. Anh đợi tôi một chút nha.” Tôi trả lời
__” Àh. Được.” Trả lời tôi xong thì chú cảnh sát tắt máy.
Tôi cũng không trở về phòng ăn nữa, mà quay đi về phòng học để lấy cặp vì tôi định rằng là sau khi nhận lại túi xách xong tôi sẽ về nhà ngỉ ngơi.