Nó cười nhạt, hận đời vì ngay lập tức không thể giết chiết người phụ nữ đứng ở trước mặt mình. Cô ta làm cho nó trở thành người tàn phế, cô ta hại công ty của nó, giờ lại còn muốn cướp nốt người luôn quan tâm chăm sóc và yêu thương nó.
"Vậy để xem cô cướp anh ấy đi như thế nào!"
Nó nó hai tay hạ xuống, chiếc xe lăn quay về một hướng. Trịnh Quỳnh tức, chân đạp phành phạch xuống đất, cắn môi.
Cái gia tộc nhà họ Trịnh chẳng có ai tốt cả, am mưu, thâm hiểm. Tốt nhất là sớm trừng phạt họ. Thật là không hiểu sao năm xưa mẹ nó lại lấy phải ông chồng như vậy.
"Em đi đâu vậy?"
Hắn là một hoàng tử bướ ra từ cánh cửa của lâu đài tráng lệ này. Hớt hải hắn chạy đến bên nó, nâng nhẹ bàn tay của nó nên phủi những hạt cát còn sót lại.
"Người yêu anh mắng tôi đó!"
Nó lườm một cái về phía của Quỳnh rồi lại quay sang mỉm cười với hắn. Hắn cúi sát mặt xuống, chán chạm chán. Đưa đôi bàn tay thô rát lên vuốt ve mặt nó, hắn mỉm cười.
"Người yêu của anh là em cơ mà! Lần sau không được nói thế nghe chưa!"
Được cưng nựng như một đứa trẻ, là lần đầu tiên nó cảm thấy âm áp như thế. Con tim đập liên hồi, khuôn mặt ửng hồng.
"Nè anh, tránh xa tôi ra!"
Nó quay mặt ra hướng khác, hai tay đặt lên ngực hắn đẩy hắn ra.
"Đây có thể quy là em đang sàm sỡ tôi không"
"..."
------
"Rin, cái này kí vào đâu?"
"Ở đây... Chỗ này... Và cả chỗ này nữa!"
Thiên ngồi trong phòng tổng giám đốc, án mắt chăm chú nhìn đống tài liệu của công ty. Rin đứng bên cạnh, chăm chú nhìn Thiên.
Không ngờ a~ Em trai của chủ tịch lại đẹp đến thế!"
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, hương hoa nhuệ thoang thoảng khắp phòng. Hôm nay Rin mặc chiếc váy cổ chữ V làm hở bộ ngực trắng nõn nà của mình.
"Cô à! Tổng giám đốc đang bận, cô không được vào đâu"
Một thư kí ăn mặc sếch sy đứng chăn ngoài cửa không cho người con gái ấy vào.
"Mời vào!"
Mồm nói nhưng mắt vẫn không thể nào rời khỏi đống tài liệu này được. Thiên chỉ muốn là cho xong thật nhanh để về nhà với người mình yêu.
"Cô Lãnh, mời ngồi!"