"Em mà còn nhìn tôi nữa là tôi hôn em đấy!"
Không khí ngột ngạt, hai má ửng hồng, con tim rung liên hồi. Nó kéo vạt áo của hắn xuống (đầu óc đen tối nghĩ đi).
"Ting... Ting... Ting"
Hắn lườm nhẹ qua chiếc điện thoại đang reo trên bàn. Nó nhìn điện thoại rồi ra hiệu.
"Lấy cho em!"
Hắn đành phải quay sang cầm lấy chiếc điện thoài rồi đem về giả cho chủ nhân của nó. Nó càm điện thoại rồi đưa máy tính cho hắn.
"Cất đi! Em nghe điện thoại"
"Alo!"
"Mày quên chị đây rồi...!"
"Ai?"
"Mày quên chị mày rồi! Thế thôi vậy, đang định nói cho cái này không quen thì dập máy nhé!"
"Tên trong danh bạ, chưa quên. Chuyện gì? Nói"
"Tỉnh từ khi nào?"
"Tuần trước"
"Tháng sau, chị mày cưới ngọi điện mời mày với Hoàng Anh Thiên nữa cho Mẫn Nhi đi cùng luôn"
"Chân này... Không đi"
Nói rồi nó dập máy, hắn thắc mắc ngồi xuống sofa.
"Ai gọi em vậy?"
Giọng của nó rất cương quyết nên khó có thể đoán ai là người ở đầu dây bên kia.
-(đoán trúng đi ta viết chap tiếp theo hehe)-
"Lô hàng này có vẻ là tổn thất lớn rồi"
Thiên nhìn tờ giấy nhập hàng nói. Axilin thắc mắc, tại sao anh ta lại nói bị tổn thất.
"Là sao?"
"Nhập lô hàng này không có lợi cho chúng ta, / hủy đi"
"Vâng!"
Thiên đặt tờ giấy xuống kiểm tra lại lần cuối rồi ra về.
"Thiên! Chờ em"
Thiên đi nhanh bỏ lại Mẫn Nhi lẽo đẽo theo sau.
"Kệ em đó!"
Bầu trời chuyển dần sang màu hoàng hôn, đèn đường bật lên với những màu cam chói loá. Dòng người lướt nhanh trên mặt đường huyền bí đến kì lạ.
Chiếc xe màu xám của Thiên lao nhanh trên mặt đường chỉ để lại một bóng đen thóp thoáng dưới ánh đèn cam.
"Anh, chậm thôi!"
Mẫn Nhi nhìn tốc độ của Thiên mà giâkt mình.
"Trễ bữa cơm tối đó!"
Chiếc xe màu xám đạp lại trên sân của biết thự toàn hoa. Hai người họ bước xuống xe. Giờ cơm tối đá đên, Mẫn Nhi chạy nhanh vào trong nhà.
"Chị hai! Mẫn về rồi nè"
----
(Đoán xem ai gọi điện cho nó nhé! Đúng thì sẽ có chap tiếp theo! Bật mí tên của người đó có chữ M)
Truyện được cập nhật sớm nhất tại sàn truyện chấm com.