Căn phòng tràn ngập tiếng lách cách của bàn phím, ai nấy cũng đều căng thẳng nhìn nhau. Chữ "loading..." vẫn còn hiện ở đó, vạch dữ liệu thì đi lên đi xuống. Nếu việc lấy lại dữ liệu không thành công thì công ty sẽ tổn thất nặng nề.
"Mẫn! Sao rồi?"
Thiên không ngưng lo lắng, sợ công sức bao lâu nay của chi hai mình sẽ đổ sông đổ bể hết. Mẫn Nhi quay lại nhìn Thiên lắc đầu
"Em đoán là có phe đang đánh với nhau để giành tài liệu của công ty mình..."
"Từ đầu là sao giờ lại là ?"
Hắn ngồi trên ghế chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không khỏi thắc mắc.
"Cái này thì..."
-------
Mười ngón tay cứ lướt nhanh trên bàn phím, đây không phải một đối thủ bình thường nhưng không thể nào thua.
Nó cứ nhìn lên rồi nhìn xuống, màn hình máy tính hiện xanh hiện đỏ một vạch tòa số và chữ.
Cuối cùng cũng xong, nó ngập máy tính xuống mỉm cười đứng dậy thu dọn bản vẽ cất vào trong túi rồi đi ra ngoài. Con phố đông đúc người qua lại, nó đi lang thang bên phố quyết định ghé vào một quán ăn nhẹ trên phố.
"Uỵch..."
Lúi húi trong túi để tìm tiền vì có quá nhiều giấy lên không may đụng vào người khác. Con người này mang một mùi hương rất quen thuộc.
"Xin lỗi... tôi không cố ý"
"Chỉ cố tình thôi đúng không?"
Người con trai đó cúi xuống ôm thật chặt lấy nó, một luồng điện chạy qua nó đờ đẫn không biết phải làm gì. Cứ đứng im mặc cho người con trai đó ôm.
Giọng nói và hơi thở ấm áp nghe vào tai nó thở phào.
"Tiểu Nhi... anh đói!"
------
Khi vạch đứt loading biến mất, dường như ba người này đã mất hết hi vọng. Mẫn Nhi ngửng mặt lên than
"Ăn nói với chị hai như thế nào bây giờ!"
Hắn với Thiên nhìn nhau một hồi rồi mới nói.
"Trước hết đừng để cho báo chí biết"
"Ừ!"
"Chúng ta sẽ khôi phục những phần đã mất này!"
Hắn ậm ừ rồi cầm áo khoác lõng thõng ra về. Thiên và Mẫn Nhi thu dọn máy tính của mình rồi cũng ra về. Mọi người trong căn phòng này đều biết nên cũng không bàn tán gì.