15.
Hai tháng sau khi tai nạn xảy ra, người bị thương nặng nhất là Lưu Tự đã xuống giường di chuyển được, lúc trước dư luận trên mạng quá ồn ào nên cảnh sát phải điều tra một cách rầm rộ, trước mắt đã điều tra hai lần tai nạn này rồi, đã bắt đầu vào giai đoạn thẩm vấn trên tòa.
Hôm mở phiên tòa, tôi và Chu Nam Sơn ngồi ở trong phiên thẩm nghe, bởi vì vụ án này chịu sự chú ý của cư dân mạng nên có không ít truyền thông đến.
Vụ án của Hoàng Tiểu Hổ có đủ nhân chứng vật chứng, rất dễ thẩm tra xử lý. Còn về vụ án đã xảy ra từ nửa năm trước của Trầm Độ lại có nhiều tiếng tranh cãi, điểm chính là Lục Văn Tuyên có phải chịu phạt vì đã quấy nhiễu người tham gia điều khiển giao thông hay không.
Phải noi Lưu Tự đúng là bản mẫu của đứa mê gái, cổ phần của nhà họ Lưu đã ngã xuống đáy rồi, trên người gã toàn là vết sẹo nhưng vẫn không ảnh hưởng việc gã bảo vệ đóa hoa trắng kia trên tòa.
“Lần đó là tôi có ý gây rối với Tuyên Tuyên, thừa dịp cô ấy say mà hôn trộm. Cô ấy không có ý thức, không biết gì cả.”
Bà chủ Lưu vốn đang khóc thảm, nghe gã chịu hết tội của Lục Văn Tuyên thì giận tới mức muốn ngất, bà đứng dậy nói, “Con!”, còn chưa hết câu thì đã ngất.
Lục Văn Tuyên yên tĩnh đứng đó khóc, hỏi gì cũng nói mình không biết, không rõ.
Tôi liếc mắt nhìn Hoàng Kiều Kiều, chị nhìn Lưu Tự với ánh mắt đau lòng. Nghe thấy Lưu Tự bảo vệ Lục Văn Tuyên, ánh mắt nhìn con bé tràn ngập ý hận.
Xem ra chị đã yêu Lưu Tự sâu đậm lắm rồi.
Mọi người đều chờ phán quyết cuối cùng,
Lưu Tự gây tai nạn rồi bỏ trốn, cố ý gây thương tích cho người khác, hành động ác động bị phán bảy năm tù. Lục Văn Tuyên được miễn phạt hình sự, chỉ cần bồi thường theo mức phạt dân sự.
Tôi thở dài, lúc nào Lục Văn Tuyên cũng may mắn như vậy, tại sao người dẫn đầu việc gây tổn thương cho người khác như em ấy lại luôn được phán là vô tội chứ?
16.
So với con gái ruột đóa sen trắng thì ngày tháng của Hạ Quế Phân không tốt một chút nào.
Để chữa bệnh cho Hoàng Tiểu Hổ, bà đã bán nhà, kết quả lúc người đến đòi nợ thì phát hiện thằng bé đã mượn rất nhiều tiền để nuôi hotgirl mạng, vì vay nặng lãi nên lãi rất cao.
Bây giờ bà chỉ có thể mang theo hai chị em nhà họ Hoàng thuê một phòng ở dưới đất tại thành phố A, sau đó tới nhà họ Lưu đòi tiền nhưng bị bảo vệ đuổi ra, sau đó đến nhà họ Lục chơi trò tìn cảm, không tìm tôi thì sẽ tìm Lục Văn Tuyên.
Số lần Hạ Quế Phân đến nhà họ Lục càng nhiều, ánh mắt ba mẹ nhìn Lục Văn Tuyên càng không kiên nhẫn.
Bọn họ không chỉ một lần nhắc đến chuyện Lục Văn Tuyên chiếm chỗ của tôi từ bé, Lục Văn Tuyên cũng mẫn cảm nhận ra điều này, để thoát khỏi tình trạng này đành cho Hạ Quế Phân một khoản tiền.
Nhưng số tiền này không giải quyết được tền nợ, mà cá mập một khi ngửi thấy mùi máu sẽ bám mãi không buông, cho nên Hạ Quế Phân càng tìm em ấy nhiều hơn.
Khoảng thời gian này ba mẹ đi thành phố khác để dự họp, trong nhà chỉ có tôi và Lục Văn Tuyên, tôi vui vẻ trong lòng, cảm thấy đã đến lúc xử lý đóa sen trắng rồi, thế là mời Hoàng Kiều Kiều đến nhà ở vài ngày.
“Đây là phòng quần áo của Văn Tuyên.” Tôi dẫn Hoàng Kiều Kiều tham quan cả nhà, lúc chị đến phòng toàn là áo váy xinh đẹp xa xỉ này thì hâm mộ không thôi.
Mở ra một hộc trang sức, một vòng cổ kim cương hồng to như trứng ngỗng đặt trên vải nhung, “Đây là nước mắt thiên sứ Lưu Tự tặng cho Tuyên Tuyên, cả thế giới chỉ có một viên thôi á.” Chị cầm viên kim cương kia nhìn, yêu thích vô cùng. Lúc này Lục Văn Tuyên cùng đẩy xe lăn tới vì nghe thấy tiếng động.
“Các chị đang làm gì thế? Bỏ vòng cổ của tôi xuống!” Lục Văn Tuyên tức giận kêu lên.
“Đừng hẹp hòi vậy, chị ấy là chị ruột em, mượn đồ của em một tí thì có sao? Bình thường em có giữ kĩ vậy đâu?”
“Tôi không có bà chị nào nghèo như vậy, dù tôi có vứt cái này cũng không cho hai người đụng vào.” Lục Văn Tuyên nhìn hai chúng tôi với ánh mắt ghét bỏ. Trong nhà chỉ có ba chúng tôi nên nó không cần giả vờ nữa.
“Thôi, chúng ta ra ngoài thôi. Tuyên Tuyên bị ba mẹ chiều hư.” Tôi kéo Hoàng Kiều Kiều ra khỏi phòng quần áo, tìm phòng cạnh phòng Lục Văn Tuyên cho chị ở.
“Lục Văn Tuyên có mệnh tốt, từ bé đã được đổi vào nhà họ Lục,chị là chị ruột của con bé, có chỗ nào không bằng em ấy chứ, sao em ấy dám xem thường chị vậy chứ?” Tôi cảm thán với Hoàng Kiều Kiều.
Dù Hoàng Kiều Kiều không nói gì nhưng trên mặt cực kì bất mãn.
“Mắt Lục Tự cũng mù rồi mới thích con bé trà xanh này, đã có bạn trai rồi còn bám lấy cậu ta, hại người khác thảm vậy còn làm như chẳng có việc gì.” Tôi lại than thở.
Tôi thấy sắc mặt của Hoàng Kiều Kiều tệ hẳn đi thì ngừng lại, chúc chị ngủ ngon rồi để chị ở trong phòng điều chỉnh cảm xúc. Lúc đi ngang qua phòng Lục Văn Tuyên thì nghe con bé làm nũng với ba mẹ, “Ba, chị đưa Hoàng Kiều Kiều về nhà, còn tự ý đụng vào đồ của con, ba đuổi chị ta ra khỏi nhà đi.”
Lúc về phòng, tôi nhận được cuộc gọi của ba, “Con đưa Hoàng Kiều Kiều về nhà là có ý gì? Em gái con không thích nó, bảo nó đi đi.”
“Ba, nhà chị Kiều Kiều có việc, tâm trạng không tốt, con đón về nhà ở vài ngày, nhà mình rộng mà, sẽ không ảnh hưởng Tuyên Tuyên.”
“Văn Xán.”
“Ba,” Tôi tủi thân nói, “Không lẽ mong muốn của con trong nhà này không quan trọng à?”
“Văn Xán, đừng quan tâm ba con,” Mẹ cướp điện thoại nói với tôi, “Con muốn giữ cứ giữ, nhà này con vẫn làm chủ được.”
Đây mới là mẹ ruột nè, tôi vui vẻ trong lòng.
Nếu muốn đập nát trứng gà mà không làm bẩn tay mình, cách tốt nhất là để con mèo ở cạnh trứng gà.
Ngày đầu mèo còn nhịn không đụng vào trứng, nhưng ngày thứ hai, thứ ba thì sao?
Hoàng Kiều Kiều là con mèo hoang cực kì thích tị nạnh.
Sáng sớm tôi gọi Hoàng Kiều Kiều xuống nhà ăn sáng, lúc đi xuống có chút trượt chân, ngã từ trên lầu xuống, “Ôi trời, sàn nhà trơn quá, đi một chút đã bị trượt ngã, chị đi đứng cẩn thận nha.”
Tôi nhịn đau nói với chị.
Tôi thấy Hoàng Kiều Kiều suy nghĩ gì đó. Tôi nghĩ tôi và chị đã nghĩ tới cùng một chuyện.
Đêm đó khi tôi nhận được thư báo trúng vào trường cấp 3 đã bị ngã từ trên lầu xuống, què hơn một tháng. Lúc đó tôi biết Hoàng Kiều Kiều đẩy tôi từ sau lưng, nhưng có nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, cùng lắm là nghe Hạ Quế Phân mắng thêm mấy câu, thế là đánh nuốt vào trong bụng.
Có kinh nghiệm lần đầu, tôi đoán Hoàng Kiều Kiều khó mà nhịn không làm lần hai lắm.
Hôm sau tôi mua quần áo cho chị, dẫn chị vào phòng Lục Văn Tuyên.
“Tuyên Tuyên, em xem này, Kiều Kiều và em giống nhau ghê, mặc cùng quần áo thì càng giống một người á.” Tôi nói với Lục Văn Tuyên.
Không biết Lục Văn Tuyên nghĩ cái gì, kích động vô cùng: “Không giống tí nào, chị ta là gì chứ! Dựa vào gì mà mặc giống tôi?!”
“Văn Tuyên, chúng ta là chị em mà, em có thể nhường nhịn chút không?” Tôi răn dạy em.
“Ai là chị em với chị ta chứ? Loại quỷ nghèo như chị ta mà xứng à?!”
“Mày cmn tưởng mày là ai?” Hoàng Kiều Kiều nhịn không được mà xông lên đánh con bé, tôi phải giữ chị lại.
“Đừng ra tay, chân con bé còn bị thương.”
“Nó muốn hết à?” Hoàng Kiều Kiều cười lạnh, ác độc nhìn con bé, ánh mắt giấu dao kia không giấu được ai.
Lục Văn Tuyên bị dọa sợ, cầm điện thoại muốn gọi cho ba, tôi đoạt điện thoại của em, “Em sao thế? Có làm gì em đâu mà hở chút là gọi mách ba rồi?”
“Chiều nay chúng ta dắt Văn Tuyên đi thăm Lưu Tự ha?” Tôi hỏi Hoàng Kiều Kiều.
“Tôi không đi!” Lục Văn Tuyên kháng nghị.
“Lục Tự vì che chở mày mà bị thương, ở trên tòa còn vì mày mà gánh hết tội, Lục Văn Tuyên, làm người phải có lương tâm.”
“Liên quan gì tới tôi chứ, người là hắn tông! Tôi bị hắn liên lụy mà gãy xương đây này!”
Tôi liếc mắt nhìn một cái, Hoàng Kiều Kiều đã giận lăm rồi, tôi cản: “Chị Kiều Kiều, chị khuyên nó nhé. Em xuống nhà dọn dẹp.”
Không biết Hoàng Kiều Kiều nói gì, dù sao tôi nghe tiếng cãi nhau nửa ngày, sau đó nghe tiếng hét chói tai của Lục Văn Tuyên từ trên cầu thang vang lên, sau đó là tiếng vật nặng lăn xuống.
Tôi ngồi trong phòng, đợi 50 phút rồi mới ra ngoài.
50 phút, là khoảng thời gian từ lúc họ bỏ trộn để mặc Trầm Độ nằm trên quốc lộ một mình cho đến khi có người phát hiện.
Tôi đi tới cầu thang thì thấy Lục Văn Tuyên nằm trên mặt đất với dáng người vặn vẹo, em ấy tuyệt vọng nhìn tôi và Hoàng Kiều Kiều.