Nhìn thấy cảnh tượng này, não Trần Thiên Bảo như muốn vỡ nát. Ông ta sợ hãi nhìn chằm chằm chàng thanh niên đang đứng ở đó, cơ thể không kìm được run rẩy.
“Đây là thủ đoạn gì? Giống như quỷ thần vậy.”
Làm sao ông ta có thể ngờ được cậu chủ nhà họ Lý phế vật mà ai cũng có thể đùa giỡn trong lòng bàn tay, năm năm sau trở về lại có bản lĩnh như thế.
Đến cả cường giả như Trịnh Ngọc Minh cũng không chịu nổi một đòn của hắn.
Giờ phút này, Trịnh Ngọc Minh đang ôm đầu gào thét, bộ dạng như thể đang bị thiên đao băm vằm.
Nghe tiếng thôi là biết ông ta đang đau khổ như thế nào. Mà Lý Hiên thì đang bắt đầu đọc ký ức của Trịnh Ngọc Minh.
Trịnh Ngọc Minh đến từ Kim Lăng, mục đích duy nhất ông ta tới Sở Châu là tìm kiếm một món đồ giấu ở nhà họ Lý.
Đó là một miếng ngọc cổ.
Mà lý do tới tìm Trần Thiên Bảo là vì Trần Thiên Bảo chiếm sản nghiệp nhà họ Lý, loại người này dễ sử dụng hơn.
€ó vẻ như nhà họ Lý có lai lịch không đơn giản, mà tổ chức đứng sau ra lệnh cho Trịnh Ngọc Minh kia là liên minh những người tu luyện.
Ở Sở Châu, ngoại trừ Trịnh Ngọc Minh thì còn có một cường giả đến từ liên minh những người tu luyện. Người đó tên là Lưu Quý, đứng thứ 163 trong bảng 'Tông Sư Long Quốc.
Đọc xong những ký ức này, Lý Hiên trực tiếp đập nát quả cầu ánh sáng trong tay, cùng bị nghiền nát chính là đầu của Trịnh Ngọc Minh.
Tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Ngọc Minh đột ngột im bặt, cả cái đầu đều bị nổ tung, thi thể không đầu ngã xuống đất.
'Thấy cảnh tượng này, đến cả Diệp Thanh Tuyết cũng hoảng sợ. “Đây là thủ đoạn gì vậy?”
Mà Trần Thiên Bảo ở bên kia sợ tới mức run bần bật, r3n rỉ xin tha: “Lý Hiên... đừng giết tôi, tha cho tôi, tôi tặng Tập đoàn Thiên Bảo cho cậu được không?”
“Tặng cho tôi? Nực cười, Tập đoàn Thiên Bảo vốn dĩ thuộc về nhà họ Lý tôi.” “Trần Thiên Bảo, ông không ngờ bản thân sẽ có ngày hôm nay phải không?” Lý Hiên từng bước tiến về trước, ánh mắt hờ hững.
“Năm đó, cha tôi coi ông là anh em, tin tưởng ông, thế mà ông đã làm gì? Lợi dụng chức vụ của mình mưu toan cướp tập đoàn Bắc Võ.”
“Mà ông đã sắp xếp tất cả mọi chuyện trước cả khi biết nhà họ Lý phá sản, cũng tức là mặc dù liên minh những người tu luyện không ra tay, ông cũng sẽ làm cho nhà họ Lý táng gia bại sản.”
Lý Hiên nói.
Trần Thiên Bảo vội vàng lắc đầu, nước mắt nước mũi tèm lem: “Lý Hiên, không phải như thế, không phải như cậu nghĩ đâu, sao chú có thể...”
“Râm!”
Ngay sau đó, một bàn tay vô hình bóp chặt cổ Trần Thiên Bảo, từ từ nhấc ông ta lên.
“Ông mà cũng đòi làm chú của tôi ư?”
Lúc này Trần Thiên Bảo đang không ngừng giấy giụa, nhưng hoàn toàn không thể tránh thoát, cả gương mặt bắt đầu trở nên xanh tím.
Trong lòng ông ta dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Chàng thanh niên trước mặt có được tất cả các loại thủ đoạn như quỷ thần, cứ tiếp tục thế này, ông ta chắc chắn sẽ phải chết.
“Trần Thiên Bảo, để ông chết như thế này thì hời cho ông quá, tôi muốn khiến ông sống không được mà chết cũng chẳng xong.”
Lý Hiên nói xong, Trần Thiên Bảo lập tức rơi xuống đất. Ông ta vội vàng há to mồm hít thở không khí.
Chỉ là giây tiếp theo. “Rầm!”
Năm ngón tay ôm cổ của ông ta đột nhiên nổ tung, ngay sao đó cả bàn tay đều biến mất.
“A!” Trần Thiên Bảo hét chói tai. Lý Hiên đã đi tới trước mặt ông ta.