Lý Hiên nhìn người dì đang ngẩn ngơ, sau đó hắn khẽ mỉm cười, nhịn không được mà hỏi: "Dì à, dì đang nghĩ gì vậy?”
Nghe thấy Lý Hiên hỏi, Diệp Thanh Tuyết lấy lại tỉnh thần, bà ấy không khỏi hỏi: "Lý Hiên, rốt cuộc hiện tại cháu đang ở cảnh giới nào vậy? Có phải là Ngưng Nguyên Cảnh tầng năm không?”
Khi Diệp Thanh Tuyết đề cập đến vấn đề này, trong mắt bà ấy tràn đầy sự mong đợi.
Cả Long Quốc cũng không tìm ra được một người có Ngưng Nguyên Cảnh tầng thứ năm.
Có một chỗ dựa vững chắc như vậy thì còn ai dám gây sự với Diệp Thanh Tuyết nữa chứ?
Cha bà ấy còn cho rằng việc bà ấy giúp Lý Hiên trả thù là không khôn ngoan, nhưng ông ta đâu biết rằng cháu ngoại trai của mình đã là một nhân vật lớn động trời.
Lý Hiên lắc đầu: "Cháu không phải là Ngưng Nguyên Cảnh."
Diệp Thanh Tuyết nghe thấy vậy thì trong lòng có chút mất mát.
Lý Hiên có nhiều thủ đoạn nghịch thiên như vậy, nhưng lại không phải là Ngưng Nguyên Cảnh sao?
Chẳng lẽ Lý Hiên đã học được thuật vu cổ?
Quả thực cũng có những thứ tương tự như trùng ăn não trong vu thuật ở Nam Cương.
Bà ấy an ủi: "Không phải Ngưng Nguyên Cảnh cũng không sao, thực lực của cháu cũng đã rất mạnh rồi, hơn nữa cháu lại còn trẻ, một ngày nào đó cháu sẽ đạt đến Ngưng Nguyên Cảnh."
"ý của cháu là cháu ngoại trai của dì đã là cấp thần thoại, mức độ cao hơn Ngưng Nguyên Cảnh phải tính bằng mười ngọn núi Everest." Lý Hiên biết Diệp. Thanh Tuyết hiểu lầm, hắn cười nói.
"Sao cơ?"
Diệp Thanh Tuyết như bị sét đánh, bà ấy đứng sững sờ tại chỗ.
"Thần, cường giả thần thoại? Không phải cường giả thần thoại không có trong truyền thuyết sao? Trên đời thực sự có cường giả thần thoại sao?"
Lúc này, Lý Hiên đã đi tới chiếc xe thể thao màu xám bạc của Diệp Thanh Tuyết, hắn hét lên với Diệp Thanh Tuyết: "Dì ơi, đưa chìa khóa cho cháu, đã lâu rồi cháu không lái xe thể thao."
Quả thật Lý Hiên có chút ngứa ngáy tay, năm đó cậu chủ nhà họ Lý sở hữu vài chiếc xe thể thao, trong mắt nhiều người thì hắn là một tay đua tốc độ vô đạo đức.
Năm năm sau, nếu không phải một lần nữa nhìn thấy xe thể thao, hắn đã quên mất cảm giác lái xe thể thao trước kia.
Lúc này Diệp Thanh Tuyết mới phản ứng lại, bà ấy trực tiếp ném chìa khóa cho Lý Hiên.
Chiếc chìa khóa mang theo năng lượng mãnh liệt bay vút trong không khí.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Hiên không khỏi mỉm cười, hắn dễ dàng cầm lấy chìa khóa.
Chẳng mấy chốc Diệp Thanh Tuyết đã ngồi vào ghế phụ.
"Dì ngồi vững nhé."
Ngay sau đó, một tiếng gầm vang lên, chiếc xe thể thao màu xám bạc phóng đi như bay, tiếng âm vang rung trời, chạy băng băng về phía đường phố.
Rất nhiều người xung quanh đều bị giật mình vì âm thanh đó và không ngừng phát ra tiếng chửi bới.
Lý Hiên cũng cười đầy thích thú.
Mà ở phía bên kia, ngay tại lúc chiếc xe thể thao lao ra, có vài bóng người xuất hiện ở tầng dưới của Tập đoàn Thiên Bảo.
Đó là Hải Đức Thịnh và các thành viên của Huyết Tổ. Hải Đức Thịnh không khỏi cau mày khi nhìn thấy chiếc xe thể thao đang rời đi. "Chậm một bước rồi, thằng ranh này muốn chạy trốn, đuổi theo đi."
Sau đó, ông ta cũng không thèm để tâm đ ến việc tra xét bên trong Tập đoàn Thiên Bảo, trực tiếp dẫn người của Huyết Tổ đuổi theo.
Sau khi phóng nhanh như chớp, chiếc xe thể thao quay ngoắt 360 độ và dừng lại ở bãi đậu xe.
Điều này khiến một nữ tài xế vừa đậu được xe sợ tới mức suýt chút nữa tè ra tại chỗ, lập tức cô ta gắt gỏng chửi rủa Lý Hiên.
Lý Hiên lười đáp trả lại cô ta, nhưng Diệp Thanh Tuyết đã quay đầu lại cho người phụ nữ đó một cái nhìn sắc lẹm khiến người phụ nữ đó nhất thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại như chuột nhìn thấy mèo.
Lúc này, Lý Hiên đã đứng ở tầng dưới của một hội sở.