Lâm Bình và Tô Uyên đều bị câu hỏi của Tô Phi Tuyết làm cho chết đứng tại chỗ.
Đôi má trắng nõn non mềm của Tô Uyên, lập tức đỏ bừng.
“Bởi vì cha là nam, mẹ là nữ.”
Lâm Bình vội vàng giải thích.
Sau khi giải thích xong, không cho Tô Phi Tuyết lại tò mò có cơ hội hỏi vấn đề này tiếp, trái lại nói sang chuyện khác: “Phi Tuyết, cha kể chuyện cổ tích cho con nghe được nhé?”
“Được ạ, được ạ!”
Lúc này Tô Phi Tuyết vui vẻ kêu lên.
Sau đó Lâm Bình ôm Tô Phi Tuyết lên trên ghế sofa, bắt đầu nhớ lại từng chuyện cổ tích trong đầu mình, kể từng câu chuyện cho Tô Phi Tuyết nghe.
Mà Tô Uyên thì làm bạn ở một bên, lẳng lặng nhìn, lẳng lặng nghe.
Nhìn thấy Lâm Bình có kiên nhẫn với Tô Phi Tuyết như vậy.
Loại cảm giác này rõ ràng như vậy, là yêu thương phát ra từ tận đáy lòng.
Tô Uyên không kìm lòng nổi cảm thấy hoảng hốt.
Giống như, Lâm Bình thật sự là cha của Tô Phi Tuyết.
Hiện giờ người một nhà, vui vẻ hòa thuận ở bên cạnh nhau.
Dưới bầu không khí ấm áp như vậy, thời gian thực sự trôi qua rất nhanh.
Giống như mới trôi qua không lâu.
Nhưng mà trời đã tối lại.
Bóng đêm càng lúc càng sâu!
Mà Tô Phi Tuyết im lặng nằm trong ngực Lâm Bình, chẳng biết đã ngủ say từ lúc nào.
“Có cần gọi con bé dậy rửa mặt không?”
Lâm Bình nhìn về phía Tô Uyên hỏi.
Tô Uyên nhìn Tô Phi Tuyết đang ngủ say, một lát sau, cô lắc đầu nói: “Thôi, nếu lại đánh thức con bé, nói không chừng con bé sẽ nghĩ ra ý nghĩ và yêu cầu kỳ lạ.”
Nói đến đây, gương mặt Tô Uyên không kìm nén nổi đỏ bừng lên.
Lâm Bình cũng vô cùng xấu hổ.
Tất nhiên là biết, yêu cầu kỳ lạ mà Tô Uyên nói là gì.
Lúc này, Lâm Bình nhẹ chân nhẹ tay ôm lấy Tô Phi Tuyết, đưa cô bé vào phòng ngủ của Tô Uyên, nhẹ nhàng đặt cô bé lên giường, không làm Tô Phi Tuyết tỉnh dậy.
“Vậy tôi đi về trước đây?”
Sau khi đặt Tô Phi Tuyết xuống, Lâm Bình lại nhìn về phía Tô Uyên nói.
Tô Uyên do dự một lát, nhưng vẫn nghiến răng nói: “Hay là tối nay anh đừng trở về nữa, †ôi sợ nếu Phi Tuyết lại tỉnh dậy, sẽ lại tìm anh.”
“Vậy để tôi ngủ ghế sofa, sáng ngày mai lại đi.”
Lâm Bình gật đầu nói.
Như vậy nếu Tô Phi Tuyết muốn tìm anh, anh có thể lập tức xuất hiện trước mặt cô bé, cũng có thể tránh khỏi việc xấu hổ khi ngủ cùng giường với Tô Uyên.
“Ấm ức cho anh rồi.”
Trên gương mặt Tô Uyên xuất hiện áy náy.
Nhưng sau khi hai người nói chuyện xong, trên giường, bỗng nhiên có giọng nói vang lên: “Cha, vì sao cha phải ngủ ghế sofa?”
Hai người hoảng sợ.
Bọn họ vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô Phi Tuyết, chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
Cô bé mở to đôi mắt như bảo thạch nhìn hai bọn họ, trong đôi mắt lóe lên vẻ nghỉ ngờ.
“Cha sợ mình lên trên giường, sẽ khiến Phi Tuyết tỉnh dậy, cho nên mới nói muốn ngủ ghế sofa.”
Tô Uyên vội vàng nói.
Đồng thời cô liếc mắt nhìn Lâm Bình một cái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mà vừa rồi, hai bọn họ không nói chuyện linh tinh gì khác.
Nếu không để Tô Phi Tuyết nghe thấy được, Lâm Bình không phải là cha cô bé, mà là người mình thuê lừa gạt cô bé, Tô Uyên gần như khó có thể tưởng tượng được phản ứng của Tô Phi Tuyết.
Đồng thời, chuyện này cũng gõ một hồi chuông cảnh báo với Tô Uyên.
Sau này cho dù Tô Phi Tuyết ngủ thiếp đi, cũng tuyệt đối không thể nói những lời này trước mặt cô bé.
“Không được, con muốn cha ngủ cùng với con, có được không ạ?”
Tô Phi Tuyết bĩu môi, lập tức trèo xuống giường.
Cô bé giữ chặt lấy tay Lâm Bình không buông!
“Được được được, cha ngủ cùng với con, nhưng mà con phải để cha con đi tắm rửa trước đã…”
Tô Uyên chỉ có thể vội vàng nói.
Sau khi tắm rửa xong, bây giờ Lâm Bình và Tô Uyên vẫn giống như lần trước, sau khi hai người tắm xong, đều mặc quần áo leo lên giường.
Vẫn là người như cũ.
Vấn là mùi thơm quen thuộc như cũ.
Vẫn là vị trí như cũ.
Tô Phi Tuyết ở chính giữa, mà Lâm Bình và Tô Uyên, ở hai bên.
Nhưng bây giờ, tâm trạng của Lâm Bình và Tô Uyên đều xảy ra chút biến hóa.
Dù sao đã có kinh nghiệm ngủ cùng giường một lần rồi.
Trái lại hai người không còn giống như lần trước, trong lòng bình tĩnh hơn.
Ba người ngồi dựa vào đầu giường, Lâm Bình lại kể chuyện cổ tích cho Tô Phi Tuyết nghe, mới khiến Tô Phi Tuyết chậm rãi đi vào trong giấc mơ.
Thấy Tô Phi Tuyết ngủ thiếp đi, lúc này Tô Uyên mới nhẹ giọng nói: “Lâm Bình, cảm ơn anh.”
“Ngủ đi!”
Vì không muốn đánh thức Tô Phi Tuyết, động tác của Tô Uyên rất nhẹ nhàng, cơ thể mềm mại thơm mát nhẹ nhàng dọc theo mép giường, chậm rãi trượt xuống dưới.
Năằm lên trên giường.
Mái tóc dài óng mượt, có một phần rơi xuống gối của cô, phần còn lại thì dán sát vào bả vai và da thịt tuyết trắng hơi lộ ra.
Tư thế động lòng người đó, Lâm Bình nhìn, bỗng nhiên trái tim của anh đập nhanh hơn.
Mà lúc này, Tô Uyên đã nằm xuống cũng đột nhiên khế hé môi, bổ sung thêm một câu: “Ngủ ngon!”
Nghe thấy giọng nói của cô, lúc này Lâm Bình hít sâu một hơi, nói khế: “Ngủ ngon!”
Sau đó anh lại bổ sung thêm một câu: “Chúc cô có một giấc mơ đẹp!”
Sau khi nói xong, Lâm Bình tắt đèn đi, nằm xuống.
Nghe bên tai tiếng hít thở của Tô Phi Tuyết và Tô Uyên truyền tới.
Lâm Bình dần dần ngủ say.
Ngày hôm sau, sáu giờ sáng, Lâm Bình đúng giờ thức giấc.
Nhưng mà cảnh tượng xấu hổ lại xảy ra.
Không biết từ khi nào, vốn dĩ người ngủ bên cạnh anh là Tô Phi Tuyết, vậy mà lại một lần nữa biến thành Tô Uyên.
Hơn nữa, tư thế của hai người hiện giờ còn thân mật hơn.
Tô Uyên gối lên khuỷu tay của Lâm Bình.
Mà Lâm Bình, cũng ôm chặt lấy Tô Uyên.
Hai người dán sát vào nhau.
Thậm chí đều có thể cảm nhận được xúc cảm ấm áp, mềm mại từ trên người đối phương truyền tới!