Phó Thiên Ý cũng là vẻ mặt táo bón, ấp úng mà nói: “A Toàn, này…… Có thể thư thả một chút hay không?”Nói xong, hắn xin giúp đỡ mà nhìn phía phụ thân.
Phó Tùng Nguyên làm bộ không thấy được ánh mắt của hắn.
Phó Thiên Ý không có cách nào, chỉ có thể đáng thương vô cùng mà nhìn về phía mẫu thân.
Tân thị cũng biết nhà mình là tình huống như thế nào, nàng nhìn thoáng qua sườn mặt lạnh băng của nữ nhi, thấp giọng nói: “A Toàn, không thể bớt một chút sao? Ca ca của ngươi, hắn lấy không ra được nhiều bạc như vậy.
”Đừng nói là không lấy ra được một ngàn lượng, ngay cả một trăm lượng hắn cũng không lấy ra nổi.
Phó Chỉ Toàn cúi đầu xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn Tân thị: “Nương, đại ca không lấy ra, ta cũng không lấy ra được, chỗ bạc này hơn phân nửa đều là nữ nhi đi vay mượn, đến kỳ phải trả, hiện tại lương thực không có, nữ nhi lấy cái gì đi trả cho người ta ?”Tân thị nghe xong, che mặt khóc lên: “Ta đây là tạo cái gì nghiệt……”Mẫu thân gặp chuyện liền khóc, Phó Chỉ Toàn đã quen, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Thiên Ý: “Số bạc này ta cũng không yêu cầu ca lập tức trả lại cho ta.
Ca viết một biên lai mượn tiền cho ta, kỳ hạn là năm.
Ta thế chấp cho Tụ Bảo Phường, chờ huynh muội chúng ta gom đủ một ngàn lượng bạc này, lại đem biên lai mượn đồ chuộc lại.
”“Cái này, có thể không đưa cho Tụ Bảo Phường có được không?” Phó Thiên Ý vẻ mặt khó xử.
Tụ Bảo Phường ở kinh thành không người không biết, chỗ đó có thực lực cường đại, thủ đoạn đòi nợ làm người giận sôi máu, quả thực là dùng bất cứ thủ đoạn nào, bao nhiêu người bởi vì thiếu tiền của Tụ Bảo Phường mà bán nhà, bán đất, bán sản nghiệp tổ tiên, thậm chí ngay cả vợ lẫn con cái cũng đều bán.
Phó Thiên Ý tưởng tượng đến thủ đoạn của Tụ Bảo Phường tâm liền phát run, một người dân nhỏ nhoi như hắn, không muốn chọc phải loại đầu sỏ này.
Phó Chỉ Toàn đỡ lấy trán, tròng mắt đen sáng ngời nhìn không chớp mắt: “Vậy đại ca nói xem, ta đi chỗ nào kiếm được tiền trả nợ đây?”Tròng mắt Phó Thiên Ý vừa chuyển, đột nhiên nhìn đến một trăm lượng ở trên bàn kia, vội vàng cầm lại, ấn đến trong tay của Phó Chỉ Toàn: “Dùng, dùng cái này!”Phó Chỉ Toàn mỉa mai nhếch khóe miệng lên: “Đại ca, chỗ này xa xa không đủ.
”Phó Thiên Ý thống khổ ôm đầu: “Vậy muội muốn ta phải làm sao bây giờ?”Trong mắt của Phó Chỉ Toàn hiện lên một mạt thất vọng, đại ca này của nàng quả nhiên là không đảm đương nổi, cũng khó trách Dương thị sẽ sinh ra nhiều bất mãn như vậyDương thị nhìn Phó Chỉ Toàn tựa hồ không muốn nhả ra, quyết tâm bắt lấy tay áo của Phó Thiên Ý: “Đáp ứng nàng ta đi.
”Trước qua một cửa này đã, sau lại nói.
Đến nỗi sự tình của năm sau, chẳng phải Phó Chỉ Toàn cũng đã nói sao, nàng ta sẽ giúp đỡ một phần.
“Ngươi nói thật đơn giản……” Phó Thiên Ý quát thê tử một câu, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Phó Chỉ Toàn, trong lòng hắn phát khiếp, lại cảm thấy thật mất mặt, nhưng Dương thị một nữ nhân đều đã đồng ý, hắn không đồng ý, nói ra cũng thật mất mặt.
“Được rồi, ta viết, ta viết còn không được sao?” Phó Thiên Ý buồn bực mà dứt dứt một chút tóc, đẩy cửa đi vào thư phòng.
Phó Chỉ Toàn nhìn mẫu thân còn khóc mãi không ngừng cùng vẻ mặt trầm tĩnh của phụ thân, thấp giọng nói: “Cha, cha cùng nương trước đi ra ngoài uống ngụm trà, nữ nhi một hồi nữa sẽ ra tới.
”Phó Tùng Nguyên nhìn ra nàng còn có chuyện muốn nói với Dương thị, gật đầu mang theo thê tử đi ra ngoài.
Phó Chỉ Toàn liếc liếc mắt một cái, nhìn về phía Dương thị đang nằm ở trên giườngĐơn độc đối mặt với cái cô em chồng này, Dương thị trong lòng thấp thỏm bất an, nàng không tự giác mà nắm chặt chăn, miễn cưỡng cười một cái mất tự nhiên : “A Toàn, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trong chốc lát đi.
”Phó Chỉ Toàn ngồi xuống mép giường, duỗi tay chậm rãi thay Dương thị vuốt phẳng mép chăn, động tác chậm rãi khiến Dương thị kinh hãi.
Liền ở thời điểm trái tim của Dương thị đều muốn nhảy ra ngoài, Phó Chỉ Toàn rốt cuộc lên tiếng: “Dương Nhất Mai, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là châu chấu đậu trên một cây, ngươi tốt nhất cầu nguyện ta càng ngày càng tốt, sống lâu trăm tuổi, bằng không, Tụ Bảo Phường tìm tới cửa cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.
”“Ngươi, ngươi……” Dương thị hoảng sợ đến nỗi môi run run, nàng nhìn nữ nhân trước mặt khoé miệng đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng, tim không tự giác mà thắt lại, tựa hồ là lần đầu ý thức được cô em chồng này cũng không phải dễ đối phó như nàng nghĩ vậy.
Run run nửa ngày, Dương thị rốt cuộc hoảng loạn mà nói ra một câu: “Ta sẽ không.
”Phó Chỉ Toàn đứng lên, lấy khăn thêu ra nhẹ nhàng mà chà lau đầu ngón tay, thong thả ung dung mà nói: “Ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt nhất, bằng không nếu chẳng may ta chết, Tụ Bảo Phường tìm tới các ngươi liền chờ cửa nát nhà tan đi.
Ta tồn tại, luôn là sẽ không trơ mắt mà nhìn cha mẹ mình, đại ca, cháu trai, chất nữ bị buộc chết, ngươi nói có phải hay không?”Dương thị gật đầu: “Ân, ta đều nghe ngươi, ta đều nghe ngươi.
”Phó Chỉ Toàn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nàng: “ Thế này liền đúng rồi.
”.