Sau khi chào hỏi với mọi người xong, Lâm Nhược Băng được dẫn đi tham quan các phòng làm việc, các nơi không nên vào và những nơi nguy hiểm cần lưu ý.
- Đây là phòng vũ khí, nơi này chứa khá nhiều bom, tuy gọi là bom nhưng nó chỉ gây sát thương ngoài da, không ảnh hưởng lắm tới sức khỏe con người nhưng tốt nhất cô không nên vào, cô sẽ được trang bị một cây súng để khi cần thiết thì dùng cũng như bảo vệ an toàn cho bản thân. Còn đây là phòng tài liệu, phòng này có rất nhiều tài liệu cơ mật của sở, người công tác một tháng như cô Nhược Băng đây không được vào hay nói cách khác nếu bị phát hiện cô vào căn phòng này chúng tôi sẽ có hình phạt kỉ luật đúng theo quy định. _ Người hướng dẫn vừa đi vừa nói, cô rất chăm chú nghe và đã ghi nhận được khá nhiều điều.
Phòng vũ khí, chắc chắn phải tham quan táy máy một chút a!
Phòng tài liệu, đương nhiên là phải vô rồi, đảm bảo trong này có những thứ mà tổ chức Killer cần nhưng phải điều tra hết các lối đi và camera trong sở cho an toàn một chút, nếu bị phát hiện cô sẽ thoát ra được thôi nhưng đề phòng không bao giờ là thừa thãi cả.
- Tôi hiểu rồi, vậy phòng giám sát an ninh thành phố ở đâu và nhiệm vụ của tôi là gì?_ Có lẽ trong phòng làm việc Lâm Nhược Băng sẽ tìm hiểu được điều gì đó liên quan đến cái chết của gia đình cô!
- Cô cứ đi thẳng rồi quẹo phải là tới, tôi bận chút chuyện nên phiền cô đi một mình nha! _ Người hướng dẫn chạy đi ngay sau khi dứt lời, có vẻ anh ta đang có chuyện gấp.
Nhược Băng vừa nghe thấy thế liền vui vẻ vô cùng, không có ai cứ nói nói bên tai thật dễ chịu a! Cô còn có thể đi mọi nơi để lấy tư liệu đưa cho bà già Vân Dương nữa (vì cô thấy Vân Dương nghiêm túc và tính tình thì cứng ngắc nên đặt biệt danh cho cô ấy là bà già luôn nghe cho thân mật ^^ ; tg: chắc thân mật -.-)
Đi loanh quoanh một hồi cô chợt thấy một căn phòng cửa đen khác hẳn các căn phòng cửa gỗ nâu khác, đặc biệt còn treo tấm bảng "cấm vào" nữa chứ, có thứ gì trong này tới mức phải bảo quản kĩ như vậy? Cô từ từ đưa tay tới nắm cửa, chuẩn bị mở và......
- Dừng lại! _ Tiếng hét của một cô gái vang lên.
- Ai cho cô tự ý mở cửa phòng này ra hả? Cô có biết căn phòng này là của ai và hậu quả nếu mở ra là như thế nào không? Hẳn người hướng dẫn chưa lưu ý cho cô về căn phòng này nên tiện thể tôi nói luôn. Cô tuyệt đối không được đụng chạm vào phòng này, càng không được mở hay dòm ngó vào bên trong, cô sẽ không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu cô mở nó ra đâu, đừng vì sự tò mò ngu ngốc của bản thân mà hại chính mình, nghe rõ chưa? Nhắc lại, tuyệt đối không được tò mò về căn phòng này!! _ Giọng của cô gái vang đều đều bên tai cô.
Không được tò mò.
Không được tò mò.
Không được tò mò.
Cái gì vậy ta? Có gì ở trong mà cô gái này cấm cô dữ vậy? Cô thấy hơi nguy hiểm a >
- Sao vậy? Bên trong nguy hiểm lắm ư? _ Ahihi, cô suy nghĩ vậy thôi chớ có cho vàng cô cũng chẳng nói ra điều mình vừa nghĩ trong đầu đâu, mất công bị người ta ghét thì mệt lắm.
- Tôi đã bảo cô không được tò mò rồi mà! Cô không chịu nghe thì từ đây tôi cấm tiệt cô bén mảng đến chỗ này cũng như quyền tự do đi lại trong sở nghe rõ chưa?
- Cô là ai mà cấm được tôi? _ Lâm Nhược Băng ức cô ta lắm rồi nha! Cấm đi lại trong sở? Lấy quyền gì mà cấm cản cô?
- Xin tự giới thiệu tôi là Quan Như Châu, tổng chỉ huy của sở và cũng là người có chức vụ cao nhất nơi đây!
- Hơn cả Cố Bạch?
- Không thể so sánh giữa tôi và anh ta được, chả có điểm nào tương đồng cả nên lấy gì để so?
Hmmm, theo như con mắt của cô đánh giá thì Quan Như Châu sở hữu một nước da trắng ngần (trắng hơn cô >