Trước cửa chung cư
An Kiều có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình.
"Cuối cùng em cũng về rồi, anh đứng đây đợi em cả tối."
Cô liếc mắt nhìn dáng vẻ phong trần đầy mệt mỏi của Lâu Tử Hằng thì cũng tin anh ta đứng đây đợi mình rất lâu rồi. Nhưng như thế thì sao chứ?
An Kiểu bất động thanh sắc, "Hình như anh quên là chúng ta đã chia tay?"
"An Kiều, em có thể nghe anh giải thích một lần được không? Thật ra..."
"Dừng." An Kiều đánh gãy lời nói của anh ta, "Anh định nói gì? Nói rằng các người trong sạch không như những gì tôi nghĩ? Nói rằng anh chỉ nhất thời không khống chế được bản thân?"
Đó chính là những câu thoại kinh điển mà mấy tên đàn ông cặn bã hay biện hộ khi nɠɵạı ŧìиɦ!
"Thật buồn cười khi mà trước đó vài ngày anh còn nghi ngờ tôi có người khác. Vậy mà quay lưng anh lại làm chuyện như vậy với bạn thân tôi. Rốt cục là anh nghi ngờ tôi hay đang tìm lí do chia tay tôi đây?"
Lâu Tử Hằng cuống cuồng giải thích: "Không phải như vậy. Anh không có ý nghi ngờ em, chỉ là anh nhất thời nóng giận mới nói những lời như vậy với em. Còn chuyện với Tiểu Tuyết là anh sai, anh nhất thời hồ đồ. Em có thể đừng rời bỏ anh được không?"
"Tiểu Tuyết? Xem ra đã thân thiết đến như vậy rồi. Đúng thật là lúc đó tôi không nên đến phá chuyện tốt của hai người. Yên tâm, sau này dù cho hai người có lên giường với nhau đi chăng nữa, tôi tuyệt đối sẽ không có ý kiến a."
An Kiều lạnh nhạt nói: "Còn bây giờ có thể tránh đường cho tôi đi được không?"
Lâu Tử Hằng nhìn cô gái lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện bên cạnh anh ta, bây giờ lại biến thành bộ dạng chướng mắt khi nhìn thấy anh ta thì có chút không chấp nhận được.
Anh ta chỉ cho rằng An Kiều nóng giận vài hôm, chỉ cần dỗ dành cẩn thận sẽ không sao, không ngờ rằng cô nhất quyết muốn chia tay là thật.
Thấy Lâu Tử Hằng đứng yên bất động, An Kiều dứt khoát đi vòng qua người amh ta. Nào ngờ, lúc đi ngang qua cánh tay cô liền bị bàn tay Lâu Tử Hằng nắm lấy.
An Kiều giẫy giụa để tránh anh ta, nhưng Lâu Tử Hằng làm sao dễ dàng buông ra, tay dùng sức nắm lấy cô hơn.
"An Kiều, em đừng như vậy được không? Vốn dĩ chuyện không đáng để chúng ta chia tay!"
"Không đáng? Vậy thế nào mới đáng để chia tay? Con người An Kiều tôi chính là vậy đó, đã là của tôi mà người khác có chạm nhẹ qua tôi cũng muốn vứt bỏ! Bởi vậy rất bẩn." An Kiều nghiến răng phun ra từng chữ.
Cô đã từng tưởng tượng đến cảnh cô tha thứ cho Lâu Tử Hằng, nhưng nếu ở bên nhau cô vẫn nhớ đến hình ảnh anh ta hôn bạn thân cô thì làm sao đây? Trong lòng đã có vết nứt thì chẳng có cách nào xem như không có gì mà tiếp tục bên nhau được.
Huống hồ, mối quan hệ ba người này, dù thế nào cũng nên chấm dứt. Mà người kia lại là bạn thân cô, càng nghĩ càng không muốn dây dưa.
"Chẳng lẽ bao năm qua bên nhau không thể làm em bỏ qua một lần này sao?"
"Không thể! Chẳng lẽ anh không hiểu, có những chuyện vẫn nên giải quyết dứt khoát, tránh cho cả ba khó xử."
"Em làm vậy là tác thành cho anh và Tiểu Tuyết? Nhưng mà bọn anh không có gì cả..."
Kiên nhẫn An Kiều tích góp trong hai mươi năm nay đều mất sạch trong mấy giây ngắn ngủi. Cô dứt khoát dùng gót giày dậm mạnh lên chân anh ta.
Lâu Tử Hằng hét lên thành tiếng, nhanh chóng buông cánh tay cô ra.
"Lâu Tử Hằng, tôi nói cho anh biết, dù cho anh và Sở Tuyết có bên nhau hay không thì tôi và anh cũng chia tay! Tốt nhất sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Nói rồi cô nhanh chóng đi vào trong toà nhà, bỏ lại Lâu Tử Hằng hai mắt đỏ ngầu đứng đó.
Nhưng không ai biết, toàn bộ sự việc vừa xảy ra đều thu hết vào mắt của người đàn ông ngồi trên chiếc Bugatti ở bên đường.
"Ông chủ, sao lúc nãy anh không xuống giúp An tiểu thư?" Chu Hạo khó hiểu hỏi.
Rõ ràng khi nhìn thấy Lâu Tử Hằng bắt lấy tay An Kiều không buông thì hai mắt ông chủ đã hiện lên tia sát ý. Chu Hạo theo anh lâu như vậy làm sao không nhận ra anh đang rất tức giận khi người đàn ông khác chạm vào An Kiều.
Chỉ là với tính cách của Lăng Trường Cung nếu đã nhận định An Kiều, nhất định sẽ không ngồi nhìn mà không ra tay như khi nãy.
Lăng Trường Cung nhắm nghiền hai mắt lại, lời nói không mang theo tia cảm xúc nào: "Nếu tôi xuống cô ấy sẽ khó xử."
Bởi vì Lăng Trường Cung hiểu rõ, nếu anh xuống xe ra mặt giúp An Kiều, Lâu Tử Hằng sẽ sỉ nhục cô là hạng người vừa chia tay tình cũ đã tìm người mới. Huống hồ, trước đó cô trả áo vest lại cho anh là vì Lâu Tử Hằng ghen đi?
Một khi đã như vậy thì sự xuất hiện không đúng lúc của anh sẽ gây thêm rắc rối cho cô thôi. Nên anh chỉ có thể tự nguôi ngoai cơn giận trong lòng khi thấy Lâu Tử Hằng bắt lấy tay cô thô bạo như vậy.
"Chuyện tôi giao làm tới đâu rồi?"
"Ông chủ, chuyện mà ngài giao phó tôi đã thu xếp ổn thoả. Chậm nhất trong tuần này sẽ bàn giao tất cả."
Chu Hạo cẩn thận báo cáo tiến độ công việc.
Lăng Trường Cung gật đầu, "Càng sớm càng tốt."
"Vâng."
.
Từ sau khi nói rõ với Lâu Tử Hằng thì cuộc sống mấy ngày tiếp theo của An Kiều trở về quỹ đạo cũ. Đóng phim rồi về nhà, về nhà rồi đóng phim.
Bộ phim đóng thế cho Mẫn Nhiên đóng máy khiến An Kiều thở phào nhẹ nhõm.
"Chị Kiều, sao giờ này chị còn ở nhà?"
Văn Thường nhìn bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ của An Kiều đang mở cửa, bật thốt lên.
An Kiều hai mắt vẫn dí lại với nhau, lẩm bẩm: "Không ở đây thì ở đâu chứ?"
Vừa nói hai chân cô vừa di chuyển về phía sofa, cả người như không xương nằm xuống. Hôm qua vừa đóng máy xong nên cô muốn tự thưởng bản thân bằng cách đánh một giấc đến hết ngày hôm sau a.
Cô vẫn chưa ngủ đủ thì Văn Thường đã đến trước cửa ấn chuông inh ỏi.
Nhìn thấy An Kiều mở cửa xong sắp vùi đầu lên sofa ngủ tiếp, Văn Thường vội chạy lại kéo người cô lên: "Chị Kiều, chị chưa biết tin gì sao? Giang Minh sắp đổi chủ rồi đó!"
"Giang Minh làm sao?" Nghe đến 'Giang Minh' An Kiều tự động tỉnh ngủ, dù sao đây cũng là nơi cô kiếm cơm a.
Văn Thường lấy điện thoại bấm tin tức mới nhất đưa cô xem: "Đây, chị xem đi."
An Kiều nhìn dòng chữ tiêu đề in đậm, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại suy tư.
[Tập đoàn Lăng Thị chính thức mua lại toàn bộ cổ phần công ty giải trí Giang Minh.]
"Bây giờ Giang Minh chính là sài sản dưới tên của Lăng Thị, em còn nghe nói ngày mai bên phía Lăng Thị sẽ cử người đến điều hành Giang Minh. Hẳn là sẽ thay đổi một số thứ ở Giang Minh." Văn Thường có chút nghiêm trọng nói.
An Kiều khẽ cười: "Em là sợ chị bị mất tài nguyên sao?"
Thay thế người chủ đứng sau một công ty đương nhiên cách điều hành cũng sẽ bị thay thế.
Những diễn viên đang nổi tiếng chắc chắn sẽ tiếp tục được quý công ty ưu ái tìm cách cho phát triển thêm. Những người chưa nổi tiếng cũng sẽ được khai thác triệt để tài năng để bồi dưỡng hoặc sa thải để sàng lọc những thành phần không giúp ích được gì.
An Kiều vào Giang Minh đã không có bao nhiêu tài nguyên, lại thường xuyên gây 'thị phi', nên cũng không dám chắc có được ở lại công ty hoạt động hay không, hoặc là tiếp tục làm diễn viên nhỏ tuyến ?
Văn Thường gật đầu: "Ngày mai phía bên Lăng Thị cử người đến nghe nói trực tiếp nhậm chức giám đốc điều hành, không biết là may hay rủi nữa."
"Có biết được Lăng Thị cử ai đến không?" An Kiều hỏi.
"Không biết được, Lăng Thị bảo mật tin tức vô cùng tốt." Văn Thường lắc đầu nói.
An Kiều nhún vai thờ ơ mở miệng: "Là hoạ thì không thể cản, đến đâu thì tính đến đó."
"Chị Kiều, chị thật sự không lo lắng gì sao?"
"Có gì phải lo? Giang Minh bị Lăng Thị thu mua chưa hẳn là chuyện xấu a."
Vì phía sau Lăng Thị chính là người kia, cô không nghĩ anh là loại người lấy việc công làm việc tư mà chặt đứt con đường sống của cô như vậy.
Nhưng mà An Kiều lại không hề biết, Lăng Trường Cung chính là loại người 'lấy việc công làm việc tư' đó a.
Chỉ là không phải muốn đá chén cơm của cô, mà là vì muốn đem cô đặt dưới đôi cánh của anh để bảo hộ cô một cách chu toàn.