Ngày tiếp theo An Kiều đi gặp gỡ Tố Cầm.
Trong ấn tượng ngày đầu của cô thì Tố Cầm cũng không khó chung đụng. Hai người thảo luận về kế hoạch xây dựng lại hình tượng của An Kiều trong lòng khán giả.
Cũng vì Tiêu Lạc tác oai tác oái quá lâu nên giờ mọi bước đi của An Kiều phải thật chậm và chắc.
Lúc gần kết thúc, Tố Cầm hỏi: "An Kiều, em có bạn trai chưa?"
"Dạ chưa ạ." An Kiều nhanh chóng đáp.
"Tốt! Chị không có ý xen vào đời tư của em, nhưng vì tính chất công việc phức tạp chị hy vọng khi em hẹn hò với ai có thể thông báo cho chị." Tố Cầm thận trọng nói.
Cũng phải, làm nghệ sĩ không thích hợp công khai chuyện yêu đương. Lúc trước ngay cả cô và Lâu Tử Hằng yêu nhau cũng phải giấu kín, Tiêu Lạc cũng không hề hay biết.
An Kiều gật đầu đồng ý.
Tố Cầm giải thích: "Thật ra chị không cấm em yêu đương. Nhưng là một người đại diện của em, chị cần biết trước để chuẩn bị kế hoạch công chúng."
"Em hiểu ạ."
An Kiều rời khỏi công ty thì nhận được điện thoại.
Người gọi tới, Sở Tuyết.
.
Tại quán coffee.
An Kiều nhanh chóng tìm thấy chỗ ngồi quen thuộc, Sở Tuyết đã đến trước nên đang ngồi chờ cô.
"Latte macchiato, cảm ơn." An Kiều nói với phục vụ.
"Cậu đổi khẩu vị rồi à?" Sở Tuyết khẽ hỏi.
An Kiều gật đầu: "Phải, con người mà, đâu thể thích mãi một thứ."
Nếu muốn bỏ thói quen, chỉ cần dứt khoát thay đổi ngay thôi.
Sở Tuyết có chút lúng túng: "Tớ nghĩ cậu sẽ không đến."
"Sao lại không đến? Tớ đâu có gì phải trốn tránh cậu?" An Kiều thờ ơ nói.
Người làm sai là hai người họ, tại sao cô lại không dám gặp? Cô còn chưa nghe được Sở Tuyết giải thích với cô như thế nào đâu.
Sở Tuyết cúi mặt, giọng nói đầy vẻ áy náy: "An Kiều, thật ra... thật ra tớ..."
"Thật ra cậu thích Lâu Tử Hằng." An Kiều ngắt lời.
Mấy hôm nay cô đã suy nghĩ lại mọi chuyện, tìm xem nguyên nhân do đâu. Sau đó cô lặng lẽ phát hiện điều gì đó không đúng giữa hai người họ.
Sở Tuyết luôn có gì đó không được tự nhiên khi đối mặt với cô cùng Lâu Tử Hằng. Thậm chí có những lần quan tâm thái hoá đến Lâu Tử Hằng nhưng cô không hề nhận ra.
An Kiều chỉ muốn hỏi để xác minh lại suy đoán của mình đúng hay không.
Sở Tuyết trợn mắt không tin nhìn An Kiều.
"Không, tớ..." Sở Tuyết cắn môi, sau đó lại thành thật gật đầu thừa nhận, "Đúng là tớ thích Tử Hằng. Nhưng tớ biết Tử Hằng là bạn trai cậu nên vẫn luôn giấu kín tình cảm này. Chỉ là tớ bức xúc thay cho Tử Hằng."
"Bức xúc thay anh ta?" An Kiều hỏi lại.
Sở Tuyết hít một ngụm khí, "Đúng. An Kiều, cậu nghĩ lại xem cậu đã làm tròn trách nhiệm một người bạn gái hay chưa? Hai người ở bên nhau hai năm, ngay cả gần gũi ôm hôn cậu còn bài xích với anh ấy thì nói gì đến những nhu cầu bình thường? An Kiều, thật ra hai người bên nhau lâu như vậy nhưng tớ vẫn nghi ngờ cậu có yêu Tử Hằng hay không?"
Sở Tuyết lặng lẽ nhớ lại lần Lâu Tử Hằng say rượu mà vô thức nói với cô ta. Anh ta không hiểu tại sao An Kiều cứ xa lánh anh ta, anh ta cứ có cảm giác giữa hai người đang bên nhau nhưng lại có một khoảng cách quá lớn.
An Kiều bất giác cười khẩy, "Hoá ra tôi không đem thân mình cho anh ta thì không xứng làm bạn gái sao?"
Đúng như Sở Tuyết nói, dù đã bên nhau nhưng An Kiều vẫn không thể nào làm những hành động thân mật với Lâu Tử Hằng được.
Đôi lúc ngay cả hôn cô còn phản kháng, cơ thể không chịu hợp tác bất kì hành động nào của Lâu Tử Hằng.
Cô biết vấn đề là ở cô, An Kiều vẫn luôn điều trị chứng rối loạn cưỡng chế của mình. Nhưng vì chuyện cũ gây ám ảnh quá sâu nên tới bây giờ cô vẫn bài xích với những chuyện nam nữ thân mật.
An Kiều vẫn hy vọng một ngày nào đó cô có thể bình thường như bao cô gái khác, chỉ là Lâu Tử Hằng không đợi được.
"Tớ biết tớ thích Tử Hằng là sai, tớ xin lỗi cậu. Nhưng mà tình cảm này tớ không thể nào khống chế được. Từ lần đầu gặp anh ấy, tớ đã biết thế nào là nhất kiến chung tình, nhưng mà anh ấy một lòng tiếp cận tớ chỉ vì muốn hiểu thêm về cậu, chỉ vì anh ấy yêu cậu. Tớ chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh làm người mai mối cho hai người. " Sở Tuyết nhìn An Kiều, đôi mắt đã bắt đầu phiếm hồng.
"Tớ ngỡ tớ mãi mãi chỉ có thể âm thầm bên anh ấy, nhưng mà không ngờ anh ấy bên cạnh cậu không hề hạnh phúc như tớ tưởng tượng. Tớ nghĩ nếu cậu không yêu anh ấy thì tại sao tớ vẫn có thể tiếp tục đẩy anh ấy về phía cậu?"
An Kiều chậm rãi nói, "Sở Tuyết, nếu ngay từ đầu cậu nói cho tớ biết cậu thích Lâu Tử Hằng, thì có lẽ chúng ta không có khó xử như hôm nay."
"Cậu nói vậy là có ý gì?" Đầu Sở Tuyết nảy ra một suy nghĩ khiến cô ta không dám tin mà hỏi lại.
An Kiều bất động thanh sắc, "Chẳng lẽ cậu không biết tính tớ? Nếu biết Lâu Tử Hằng là người trong lòng cậu, tớ tuyệt đối sẽ không đồng ý làm bạn gái anh ta. Cậu cũng không nhớ lại xem, ngày đó tớ đồng ý ở bên cạnh Lâu Tử Hằng không phải bởi vì cậu ở một bên khuyên tớ nên cho anh ta cũng như cho bản thân một cơ hội hạnh phúc sao?"
Năm đó Sở Tuyết tỉ mỉ phân tích: "Cậu nghỉ xem, Lâu Tử Hằng vì cậu làm nhiều chuyện lãng mạn như vậy, sao cậu không cho anh ta một cơ hội? Biết đâu có khi là chân ái. Nếu không hợp cậu cũng có thể chia tay mà!"
An Kiều mỉm cười nói tiếp: "Tớ vẫn coi cậu là người bạn thân nhất của tớ. Chỉ tiếc là trong lòng của cậu tình bạn này đã không còn đáng cân nhắc nữa."
"Tớ cũng là bất đắc dĩ, tớ cũng không muốn làm tổn thương cậu." Sở Tuyết ánh mắt vô cùng trân thành, "Chúng ta có thể như trước đây không?"
Sao Lâu Tử Hằng rồi cả Sở Tuyết, ai cũng thích hỏi cô câu này vậy?
Sau khi biết được hai người thân thiết bên cạnh mình có tình cảm với nhau, liệu cô có thể xem như không có gì sao?
Liệu có thể quay về như trước đây sao?
Đương nhiên An Kiều sẽ không thể tiếp tục ở bên Lâu Tử Hằng. Còn về người bạn này, thật ra An Kiều biết cô không đành lòng đoạn tuyệt tình nghĩa chị em bấy lâu nay của hai người.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được nữa.
An Kiều mỉm cười từ tốn, "Trong lòng chúng ta đều biết câu trả lời, cậu hà tất phải hỏi vậy."
"Tớ có chuyện gấp phải đi, tạm biệt." An Kiều nhanh chóng bước ra khỏi quán.
Sở Tuyết vẫn chết lặng khi nghe câu nói vừa rồi của An Kiều.
Lẽ nào, đã sai một bước rồi sao?
.
An Kiều vừa về đến nhà, liền nhìn thấy một người đã lâu không gặp.
"Chị xinh đẹp, cuối cùng chị cũng về rồi." Lăng Trường Ninh thấy cô về liền chạy lại ôm cách tay vô, mỉm cười nói.
"Sao em lại ở đây?" An Kiều hỏi.
Trên người Lăng Trường Ninh vẫn mặc đồng phục, chẳng lẽ cô nhóc lại trốn học?
Lăng Trường Ninh cười hề hề, "Buổi chiều em được nghỉ, liền muốn đến thăm chị nha~"
"Vậy sao?" An Kiều nhìn cô nhóc gian xảo trước mắt, hỏi lại.
Lập tức ai đó chột dạ giơ hẳn ba ngón tay lên thề thốt, "Em nói thật đó chị xinh đẹp, chẳng lẽ chị không muốn gặp em sao?"
An Kiều: "Được rồi, đến cũng đến rồi. Chắc em cũng chưa ăn gì nhỉ? Vào nhà chị làm vài món cho em ăn."
Hai mắt Lăng Trường Ninh lập tức phát sáng, "Wowwww, được nếm thử tay nghề của chị xinh đẹp thật là hạnh phúc!"
An Kiều cũng không có mời lơ, sau khi vào nhà rót cho Lăng Trường Ninh một cốc nước liền đeo tạp dề vào bếp nấu nướng.
Chính An Kiều cũng không hiểu tại sao, bình thường cô không thích giao tiếp với người khác, nhưng lại đặt biệt cô nhóc đáng yêu này.
Lăng Trường Ninh ngồi ở phòng khách một lát liền chán, bèn đi vào bếp, "Chị xinh đẹp, có cần em phụ không?"
"Không cần đâu, em đừng quậy phá là được rồi." An Kiều vừa cắt rau củ vừa đáp.
Cô nhóc lập tức bĩu môi, "Sao chị và anh em cứ thích xem em là đứa trẻ nghịch ngượm vậy?"
An Kiều mỉm cười không nói gì.